Chỉ Muốn Hành Hạ Em Cả Ngày Lẫn Đêm Anh Muốn Em


Thẩm Quốc Minh đăm chiêu cởi áo khoác, nhằm chặt mất vào trong phòng bao, có chút mơ hồ, có chứt mông lung, tấm bình phong màu trắng di động động chút.

Trương Thành Nam dập tắt thuốc trong ống điều nhỏ bằng ngọc, giọng nói mơ hồ pha chút sự dữ tợn của anh ta: “Theo quy củ mà làm, thuộc hạ của tôi làm phá hỏng bản của anh thì tôi cũng sẽ không bao che

Tóc thưa nghiến răng nghiến lợi, nụ cười nồng đậm cũng tiêu tan: “Ông chủ Trương, Quân Đoàn đã ở bên tôi nhiều năm như vậy rồi, bây giờ tôi bồi thường tiền, xin lỗi anh được không.
Tôi đã cho anh đủ bậc thang để bước xuống, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cũng sẽ không làm anh mất mặt mũi, anh cứ kiên quyết không nề mặt sao?"

Trương Thành Nam ngẩng đầu hếch mũi, nhìn ông ta, kiêu căng ngông cuồng: “Tình cảm và quy củ, cái nào việc lớn.
Tôi làm 17 năm, quy củ cũng không có phá vỡ."

Đường lui cũng đã bị chặn hết, tóc thưa thở hổn hển, trong cơn tức giận đạp tên đầu xỏ nhỏ một cái, anh ta không kịp chuẩn bị thân hình bay lên không trung, đập thẳng vào tường, phát ra một tiếng nổ lớn như một thiên thạch rơi xuống đất, co giật hai lần sau đó im lặng năm đó.
"Mẹ kiếp, chuyện lớn làm cũng không xon, cuối cùng còn để tôi đi theo sau lau mông cho cậu! Ông chủ Trương là nhân vật nào? Mấy người trong chốn quan trường đều là cháu trai của anh ta, anh ta muốn vượt qua ra ai, muốn ăn thịt ai thì ba tỉnh ở miền Đông Bắc mặt anh ta ngông cuồng! Con mẹ nó cậu muốn làm chắc trai của anh ta cũng đều không có chỗ để xếp hàng kìa! Còn không mau dập đầu lạy ông chủ Trương đi?"

Tóc thưa càng nịnh càng làm quá, hơi lạnh mà Thẩm Quốc Minh truyền ra gần như đông lại thành băng.
Hai giới hắc đạo và bạch đạo phân biệt rõ ràng, ở trình độ nào thì có quan phi cấu kết, có qua có lại, phòng thủ và tính toán đan xen lẫn nhau và không thể đoán trước được.
Nước chỗ đó hợp nhất vừa bẩn thỉu vừa u ám, xui xẻo từ miệng mà ra, mục tiêu của phát súng không phải là người nói nhiều, mà là kẻ khiến anh ta nói nhiều hơn.

Tiến Bình nhìn tóc thưa và nhận ra có điều gì đó không đúng: Nghị, hôm nay anh thổi phồng hơi quá rồi.
Anh Nam của chúng tôi không có giọng điệu hoang đường như vậy, đều là kiếm cơm ăn để lấp đầy bụng mà thôi, có thịt ăn thịt, không có thức ăn mặn thì ngồi không, anh đừng đào hố gây sự

Thuộc hạ lao tới, túm cổ tên đầu sỏ nhỏ đang hấp hối, người phục vụ dọn rượu và thức ăn lên, cúi đầu im lặng lùi về phía sau.
Chướng ngại che không còn nữa, Thẩm Quốc Minh không ở lại thêm bao lâu, ông ta liếc tôi một cái, tôi bước đi vòng qua đài phun nước với ông ta đến phòng Phù Dung.

Một cây phù dung màu hồng được trồng trong phòng bao, dáng đứng thanh mảnh và duyên dáng giữa ao nước, suối chảy róc rách chảy cùng những viên sỏi nhiều màu sắc, rất trang nhã và tinh tế.

Thẩm Quốc Minh hỏi người lái xe tình huống như thế nào.
“Viện trưởng Thẩm sẽ lập tức tham gia cuộc họp.
Anh ấy thật sự không thể rời đi, ước chừng hai giờ sau khi kết thúc, anh ta cũng sẽ đi công

Thông qua mưu kể đuổi hổ ra khỏi núi của Thẩm Quốc Minh thì tôi kết luận rằng ông ta không mời người nào khác, chỉ có một mình Quan Lập Thành mà thôi.

Mục đích ông ta đưa tôi đến là để xác minh tất cả những tin đồn của quân khu

Đúng như dự đoán, tôi đi qua tấm bình phong, một chiếc bàn tròn bằng gỗ lê và ba chiếc ghế.
Trừ khi tôi ngồi xổm, không có chỗ cho ai khác.

Thẩm Quốc Minh vẫy tay ra hiệu cho tài xế đi xuống, khi phòng chỉ còn lại tôi và ông ta, ông ta cười và hỏi tôi có đói không.

Tôi nói không đói.

Có một khung cửa sổ đối diện với tôi, cột đèn đang thay đổi, đèn neon chói lòa nhấp nháy qua lại, mắt tôi không mở ra được, ông ta đóng rèm lại và vô cùng săn sóc để tôi ngồi xuống.

Ông ta ngồi ở ghế chính, bên phải và bên trái cạnh nhau, vì vậy tôi không thể làm gì khác hơn là phải đến gần.
“Tôi nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô đã mặc một chiếc váy có họa tiết hoa phù dung phải không?

Tay tôi bất giác run lên: "Tôi không có ấn tượng gì.
Thẩm Quốc Minh rót cho tôi một tách trà thơm, nhìn tôi một cách thích thủ: “Cô sợ tôi.

Tôi nói bí thư Thẩm oai phong lẫm liệt, không riêng gì tôi, ai cũng sợ ông ta.

Ông ta nhưởng mày: “Sợ tôi cái gì?”

Tôi thẳng thắn nói trắng ra: "Sợ quyền của ông.
Thẩm Quốc Minh suy nghĩ một chút: "Ngoại trừ cái này ra?”

Tôi nhìn hoa văn vàng của chén trà: "Không có quyền lực, tức là người bình thường, dù có nhiều tiền đến đầu thì cũng phải thỏa hiệp với quyền lực, cúi đầu trước cường quyền.
Vậy thì tôi còn sợ cái gì, lẽ nào tôi không có mất, mũi và miệng?"

Ông ta cười to: "Thắng thần, mấy lời nói như thế này bình thường tôi không nghe được."

Thẩm Quốc Minh ngày càng trở nên thích thú, tôi vô tình đổ tách trà trước mặt ông ta làm chảy nước ra ngoài, ông ta lấy vài mảnh giấy lau mu bàn tay đỏ hồng của tôi rồi nằm chặt lấy tay tôi, làm

Đây là khoảnh khác mà tôi đang chờ đợi.

Ông ta thấy tôi không hề kháng cự, ông ta năm càng chặt hơn, tay kia cầm một chiếc bình rót đầy một chiếc cốc: “Trình Bảo Ái, người phụ nữ được nuôi dưỡng bên ngoài của Hạo Hiên, tôi cơ bản hiểu.
Đã gây ra rất nhiều rắc rối, vì chuyện này tôi đã mắng nó mấy lần.
Với sự thông minh của cô chắc có lẽ là biết rõ đạo lý, ôn nhu dịu, thực sự hiếm.

Tôi nhìn dòng nước không ngừng chảy vào miệng ly: "Bí thư Thẩm, tôi không phải là người phụ nữ đàng hoàng, tôi cũng không cần giấu giếm chuyện này, ông hẳn biết chi tiết về tôi! Hổ phụ không sinh khuyển tử, Hạo Hiên thì có phong thái của ông, lưu lại tôi là bởi vì tôi để cho anh ấy bớt lo, giúp anh ấy làm việc.
Ông cứ xem trong Tam quốc, hắn là cũng thông thuộc lịch sử.

Ông ta cười hiền và lặng lẽ lắng nghe tôi nói.
“Trong lịch sử, Hoàng đế Huyền Tông của nhà Đường đã bắt giữ Thọ vương phi là Dương Ngọc Hoàn và gây ra Loạn An Sử, ông ta chạy trối chết và Dương Ngọc Hoàn chết ở Mã Ngôi Dịch.
Võ Tắc Thiên vào cung chỉ với tư cách là một người tài nữ, bà ta cũng không được sủng ái chút nào, mà hoàng tử Lý Trị đã thích bà ấy.
Hai người ở trong hậu cung của Đường Thái Tông mà thông dâm, sau khi Đường Thái Tông biết chuyện mới lãm hạnh Võ Tắc Thiên.
Tôi đọc sách rất ít, nhưng tôi rất tò mò về các vị vua của nhà Đường.

Họ đều được ca ngợi là minh quân, nhưng mà lại một mực làm ra mấy chuyện hồ đồ để hậu nhân chê cười.
Cũng may đó chỉ là chuyện của thời phong kiến mà thôi, những người thuộc quan nội vụ cũng không dám viết quá tỉ mỉ, nếu không phải vậy thì họ cũng không thể nào xóa đi được tiếng xấu.
Tra cướp người phụ nữ của con mình nếu mà mà đặt ở thời đại ngày nay thì cho dù là người xưng bá một phương, cũng không thể nào nhìn ra luận thường đạo lý, nhất định cũng sẽ gây ra rắc rối lớn."

Tôi nhìn Thẩm Quốc Minh một cách vô tội: “Bí thư Thẩm, có chuyện như vậy trong Tam Quốc sao?"

Ông ta nheo mất hồi lâu, rồi chủ động buông tay tôi ra.

Rời khỏi lòng bàn tay thô ráp của ông ta, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, thay vì trốn tránh thì thà nhổ tận gốc còn hơn, cứ để ông ta nhớ nhung thì sẽ thêm phiền toái cải

Giả vờ ngây ngốc cũng vô dụng, tôi cũng chỉ có một chút tài năng, nếu không cắt đứt thì sẽ làm cho ông ta càng thêm ngứa ngáy, Người thông minh làm những việc thông minh, Thẩm Quốc Minh không muốn thảm họa của vợ bé như trước sẽ lại xảy ra nữa.
Tôi khá hơn nhiều so với vợ bé kia, hơn nữa, ông ta biết tính tình Tổ Tông, nếu cứ dính vào sẽ gây ra vụ bê bối.

Một đứa con trai cướp vợ của bố mình thì nhiều lắm chỉ bị chửi là một tên khốn.
Nhưng mà nếu như bố mà ngủ với tình nhân của con thì lại là chuyện khác, Thẩm Quốc Minh không thể hủy hoại danh tiếng này.

Uống trà được nữa, tài xế nói qua cánh cửa, thủ trưởng Quan đến rồi.

Người còn chưa xuất hiện thì đã nghe giọng nói trong trẻo và trầm thấp vang lên trước: “Bí thư Thẩm đã đợi lâu.

Cửa được mở ra ngay lập tức, Quan Lập Thành mỉm cười cởi bỏ quân phục, khi nhìn thấy tôi ngồi bên trái Thẩm Quốc Minh, nụ cười hờ hững trên môi anh ấy hơi ngưng tụ.
Sự xuất hiện của tôi rõ ràng là làm cho anh ta cảm thấy ngoài ý muốn hơn nữa ra cũng có có thâm ý.
Sau lưng anh ta là một tia hoàng hôn vàng rực rỡ, nhìn cảnh này thật lâu, không bao lâu liền trở lại bình tĩnh.
“Có khách nữ

Thẩm Quốc Minh hỏi các người chưa từng thấy bao giờ sao?

Quan Lập Thành thì thầm với lính cảnh vệ, giả vờ như không nghe thấy, Thẩm Quốc Minh tiếp tục: “Hạo Hiên cũng định đi cùng nhưng mà tạm thời mở họp nên tôi đưa Trình Bảo Ái đi."

Quan Lập Thành giống như không có chuyện gì xảy ra bước đến ngôi xuống bàn, anh ấy cũng không nhìn tôi từ đầu đến cuối, giống như là hai người xa lạ, anh ấy nửa đùa nửa thật: "Hôm nay Vọng Giang Lâu rất sôi động, xe của bí thư Thẩm đã bị Trương Thành Nam chặn sao?” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Tôi nâng bình rượu lên, lấy ra nút bình và rót rượu cho hai người, Thẩm Quốc Minh nói: “Tôi cũng vừa vặn tìm cậu về chuyện này, miền Đông Bắc bị giặc cướp hoành hành bá đạo, bọn họ cực kỳ hung hăng ngang ngược, các bộ ngành và quân khu có nghĩa vụ phối hợp giải quyết.
Nếu không sau một năm rưỡi nữa thì tay của Trương Thành Nam mò đến với quan chức

Quan Lập Thành cầm lấy rượu tôi đưa cho anh, cảm ơn, đưa xuống dưới mũi ngửi: "Bí Thư Thẩm đích thân bàn biện pháp đối phó với tôi, tôi nên giúp hết sức.

Thẩm Quốc Minh nghe vậy, đang định nâng một lỵ, Quan Lập Thành vội vàng nói: “Cũng không phải giấu gì bí thư Thẩm, Trương Thành Nam ở phía Đông Bắc này không thể nhổ tận gốc được.
Cục cảnh sát và viện kiểm sát có tai mắt của anh ta, bao gồm cả quân khu tỉnh anh ta cũng có chân.
Con đường làm quan gió thổi cỏ lay, chỉ trong vòng 20 phút thì anh ta có thể biết được tất cả.
Người của anh ta ẩn giấu rất sâu, không thể nào tìm ra máy may tin tức nào cho nên không thể xuống tay"

Tay của Thẩm Quốc Minh dừng lại ở độ cao thấp rồi từ từ chìm xuống, cùng với bàn tay đó thì sắc mặt của ông ta cũng chìm xuống.
Dùng chuyện Trương Thành Nam làm lời dẫn để đạt được liên minh, mới có một bước tiếp theo làm thâm nhập sâu, vậy mà Quan Lập Thành lại trực tiếp chặn nó, ông ta có thể vui không? “Địa bàn mà cậu quản cũng có trăm ngàn kẽ hở nhỉ?”

Thẩm Quốc Minh không chút biến sắc, bất chấp chụp một chiếc mũ ác ý.

Quan Lập Thành cười nói rằng bí thư Thẩm là người đứng đầu, không phải quân khu của tôi cũng thuộc quyền của ông sao? Đánh hắc đạo không phải là vấn đề, chỉ cần ông ra lệnh thì tôi nghe lời ông, tôi sẽ làm những gì ông muốn.

Ông lớn của bạch đạo tàn sát khốc liệt, không thấy trời đất, họ ẩn giấu đạo kiểm trong đôi mắt và cái miệng, bên ngoài cũng không thể nhìn ra họ đang tranh đấu.
Nhưng mà không khí trong nháy mắt động lại khiến người nghe dựng cả tóc gáy.
Loại áp bức ấy vô hình ấy lại hóa thành những sợi gai, quấn chặt người ta đến mức đứng ngồi không yên.

Tôi lo lắng để phòng ngồi nghe bọn họ họ có qua có lại, tôi rót rượu hết lỵ này đến lý khác, tôi không thể nhầm lần được sau khi uống ba hiệp, tất cả họ đều hơi say.
Thẩm Quốc Minh vỗ lưng Quan Lập Thành, đầu đến gần, cười bí mật: “Cậu thực sự nghe theo lệnh của tôi?" "Đương nhiên, không ai dám làm trái lệnh của bí thư Thẩm.
"Lập Thành, cậu biết đấy, tôi rất thưởng thức cậu.
Quan trường đơn thân độc mã, chỉ dựa vào năng lực của chính mình tiến lên, loại cốt khí đó đó chín phần mười quan chức đều không có."

Con đường năm quan thường là cấu kết với nhau, lời nói như tờ giấy, dùng nước bọt thấm ướt không chọc thủng, chỉ còn chừa một phần ba chỗ trống.

Quan Lập Thành im lặng một lúc lâu, đầu ngón tay anh ấy cầm chiếc lỵ, lay động rồi để cho nó đứng yên, Thẩm Quốc Minh cũng kiên nhẫn đợi anh ấy một lúc lâu.

Thần sắc của anh ấy thể hiện rõ tâm trạng, lão hồ ly trong quan trường vô cùng thông minh, vừa là kính lúp vừa là kinh hiển vi.
Càng đứng trên cao và nhìn xuống toàn cảnh, ông ta càng có thể che giấu được tham vọng và sự dối trá của mình.
Hơn nữa ông ta cũng có thể nhìn thấy được sơ hở nhỏ nhất, nằm bắt không tha, Quan Lập Thành không tiếp chiêu, chỉ nói đùa: “Bí thư Thẩm mời tôi uống rượu, đây mới là mục tiêu thật

Thẩm Quốc Minh mỉm cười: “Trong cái giới quan trường này, cậu và tôi cũng đã chìm nổi mấy chục năm rồi, cho dù là dòng nước xiết, vòng xoáy hay là sóng yên biển lặng thì chúng ta đều đã trải qua.
Chúng ta thì có mua đồ gì chứ?"

Ngón trỏ nhúng vào rượu, ông ta viết một chữ trên bản: “Thăng."

Quan Lập Thành hoảng sợ: “Bí thư Thẩm định thăng ở đâu? Trên đầu ông chỉ còn có bầu trời."

Thẩm Quốc Minh lắc đầu: “Thăng, chỉ có chỉ về chiều cao? Chiều rộng cũng tăng lên.

Quan Lập Thành cười hai lần: "Tuổi bí thư Thẩm đúng là thích náo nhiệt, không thích cô đơn.
Trên thuyền càng nhiều người thì càng tốt, thuyền của ông, ít thì cũng chục mà nhiều thì đến hàng trăm.
Học trò của ông ở khắp nơi của ba tỉnh miền Đông Bắc, ai cũng có thể phát huy được tác dụng đúng lúc, tranh nhau nở rộ không thiếu một đóa như tôi, tôi sợ phải chen chứt.

Sắc mặt của Thẩm Quốc Minh trở nên lạnh hơn, gió xuân của Quan Lập Thành cũng sâu hơn, hai người cứ nhìn nhau vài phút, bầu không khí càng trở nên ngưng trệ.
Lúc này, lính cảnh vệ từ bên ngoài phòng bao bước vào, anh ta đứng lại chào một cái lễ quân đội với Thẩm Quốc Minh rồi cúi người và nói với Quan Lập Thành: “Đoàn trưởng Văn đã đếm số binh của quân đoàn anh một giờ trước và đang chuyển đến trận địa để luyện tập.

Sắc mặt của Quan Lập Thành bỗng nhiên u ám, trong lòng nổi lên một tia tức giận: "Ai cho anh ta điều động bình của tôi?”

Lính cảnh vệ nói rằng đoàn trưởng Văn ở trong quân khu không ai dám khiêu khích, tiểu đoàn trưởng do dự, cuối cùng đành chấp nhận.

Quan Lập Thành cầm cái chén đập nhanh xuống bàn, ly bình, bắt đĩa run rỉnh, nó không chịu nổi lực mạnh như vậy đã làm đổ nước canh ra ngoài, đồ sứ va vào nhau phát ra tiếng kêu lục cục, áp suất không khí đột nhiên trở nên lạnh hơn.

Quan Lập Thành luôn là một quý ông ôn hòa, trong sân tập anh ấy là người nói một không nói hai, cứng rắn từ da thịt cho đến tinh thần, đối xử với mọi người thì nho nhã ôn hòa, rất hiếm khi giận tím mặt.
Không chỉ mình tôi sợ đến mức nín thở, mà ngay cả Thẩm Quốc Minh cũng ngừng nói.
Tôi vô thức nhìn trộm ông ta, vẻ mặt mưu mô không hề ngạc nhiên, ngược lại ông ta rất bình tĩnh ung dung, như thể đã đoán trước được hành động liều lĩnh và thái quá của Văn Mạnh

Hùng.
Tôi lờ mờ hiểu ra, ông ta muốn Quan Lập Thành là để làm gì.
“Một đi không trở lại."

Lính cảnh vệ hỏi vì lý do gì, một cuộc huấn luyện quân sự quy mô lớn đã bắt đầu rồi.

Quan Lập Thành trong mắt hiện lên tia lạnh: “Mệnh lệnh của phó tổng tham mưu mà đoàn trưởng Văn cũng không nghe theo sao?"

Linh cảnh vệ nói đúng.

Anh lấy bộ đàm từ trong cổ áo ra và bước vội ra khỏi phòng bao.

Sau đó Thẩm Quốc Minh mới cố ý hỏi: "Văn Mạnh Hùng lại gây chuyện à?"

Quan Lập Thành hiếm thấy không giáng co đánh đánh giết giết với ông ta, thẳng thắn nói: "Đoàn trưởng Văn dựa vào bố anh ta nên thường tranh đấu với tôi trong quân đội một cách bí mật.
Nếu anh ta vì chuyện công thì tôi không có gì để nói, nhưng mà anh ta lại lấy những ân oán cá nhân ra để làm lý do, điều này khiến tôi không thể chịu đựng được.

Thẩm Quốc Minh cũng cau mày: “Cậu ta là con rể của tôi, tôi tận lực chỉ điểm.
Thủ trưởng Quan không cần phải để ý mặt mũi của tôi và Văn Ngọc Tường, Nếu lại xảy ra chuyện thì không cần phải nhường nhịn lần nữa, có thể trấn áp thì cử trấn áp, không có gì là không thể.

Vẻ mặt Quan Lập Thành dịu đi, anh ấy nâng ly nói: “Cảm ơn bí thử Thẩm đã thông cảm, vậy thì tôi cũng không thể dung túng được nữa.

Thẩm Quốc Minh nóng lòng muốn hai người đánh nhau, đánh cho đến khi trời đất mù mịt mỗi người đều mắc sai lầm.
Tỉnh ủy không chứa chấp những cán bộ vi phạm kỷ luật quân đội, việc Thẩm Quốc Minh đặt lên hàng đầu là ngăn chặn những kẻ bất đồng chính kiến và những quân cờ không còn dùng đến nhưng đang ở thế cao tại ba tỉnh miền Đông Bắc.

Bữa tiệc kéo dài bốn mươi phút, uống hết hại chai rượu, tài xế của Thẩm Quốc Minh bước vào nhắc nhở thời gian.
Ông ta uống đến mức mơ mơ màng màng nhưng mà cũng không là nghỉ, ông ta chỉ tôi để tôi tiến Quan Lập Thành ra khỏi nhà hàng.

Quan Lập Thành chỉ ôm trán không nói lời nào, tài xế đỡ Thẩm Quốc Minh tiến lên một bước, tôi và Linh cảnh vệ cũng đỡ anh ta ra ngoài,

Lính cảnh vệ đó không hề né tránh tôi, còn sốt sắng nhắc nhớ Quan Lập Thành về lỗi lầm trên bàn rượu: “Tham mưu trưởng, sao anh lại để lại lời nói đó.
Nước trong khu quân sự còn sâu hơn cả quan chức, chính là một quả b hẹn giờ.
Còn anh thì tốt rồi tự nhảy vào cái hổ mà ông ta đào sản, rồi tự đốt cháy phòng tuyến của mình."

Quan Lập Thành vô ý đè nửa người lên vai tôi, để tôi kéo anh ấy đi lại vô cùng khó khăn, lính cảnh vệ thấy vậy liền đưa tay ra đỡ, tôi không biết mình có nhầm không.
Quan Lập Thành dường như muốn đẩy anh ta đi.

Anh ấy nhắm mắt lại và cau mày: “Ông ta muốn xem tôi chiến đấu với ai thì tôi làm theo ý anh ta.
Tôi đánh nhau với người ta một chút cũng không thành vấn đề, để ta khỏi phải lên kế hoạch tàn nhẫn hơn."

Tôi đã hỏi anh ấy một cách khó tin, anh biết sao? “Tôi không biết gì cả." Anh ấy cúi đầu, dùng trán đập vào sống mũi của tôi, vừa vặn há miệng muốn ợ, tôi lập tức quay đầu đi.
Kết quả truyền đến không phải là tiếng ợ mà là tiếng cười từ trêu đùa tôi của anh ấy.
Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Chúng tôi bước xuống bậc thềm, lính cảnh vệ kéo cửa xe, tôi dìu Quan Lập Thành vào, sau khi anh ấy ngồi vững, tôi bảo anh ấy nghỉ ngơi sớm, anh ấy không lên tiếng, lòng bàn tay che lông mày, nhất thời men rượu hoành hành.

Tôi trải tấm chăn giữa hai chân anh ấy và hỏi lính cảnh vệ nhà cách đây có xa không? Anh ta nói rằng tham mưu trưởng sống trong khuôn viên khu quân sự, không gần lắm, trên đường khó tránh khỏi xóc nảy.
"Bí thư Thẩm cũng thật thú vị, ông ta biết chủ nhân của anh cứng đầu không thể làm bạn, hà tất còn phải làm điều thừa thảy chứ?"

Linh cảnh vệ nói rằng mục đích của bí thư Thẩm đã đạt được một nửa, làm sao ông ta có thể ra tay vô ích được? Chỉ là tôi hiểu không được mà thôi, dù sao thì tôi cũng không phải là người trong chốn quan trường.

Tôi không thể nhìn ra?

Thẩm Quốc Minh đã chơi trò ngao cò tranh nhau, vừa ra còn đẩy một chiếc thuyền rơm mượn tên giương đông kích tây, gây ra một cuộc đấu đá nội bộ giữa Quan Lập Thành và Văn Mạnh Hùng, mà cuộc họp bầu cử tỉnh ủy đã lên kế hoạch chơi trò không thành kế, không có ai có thể vào cửa.

Đôi mắt của tôi có thể thấu.

Tôi có thông minh không? Dưới chân núi năm ngón có con hổ lớn, nếu khôn quá thì thành kẻ ngốc.

Phân tích đến cuối cùng, nếu Quan Lập Thành không giúp tôi thì anh ấy cũng sẽ không bao giờ dính vào những chuyện đồn đãi nhảm nhí này, anh ta hiểm khi trượt chân ở chuyện phong nguyệt, cũng mất đi bảo tọa trong tỉnh ủy.

Thẩm Quốc Minh Vừa cảm thấy hứng thú với tôi nhưng cũng vừa kiêng kỵ tâm kể của tôi, tôi có khả năng gây sóng gió trong đám đàn ông, đây cũng đủ để tạo thành nguyên nhân khiến ông ta muốn diệt trừ tôi.

Tổ Tông của tôi có hơn chục nhân tình, nhưng mà rốt cuộc đều không có người nào có kết cục tốt đẹp, nếu tôi một ngày tôi không thượng vị thì tôi cũng không thoát khỏi tình cảnh bị lợi dụng khống chế.

Tình nhân của các quan chức cấp cao đeo trên người vàng bạc, chân trần đạp mũi dao sống qua ngày.

Tôi đứng thẳng dậy và ra khỏi xe ô tô, trước khi tôi rút cổ tay ra khỏi chân Quan Lập Thành thì bỗng nhiên có một luồng sức mạnh chặn lại, sau đó mạnh mẽ kéo tôi vào trong.

Tôi loạng choạng ngã về phía trước, một giây sau sau trạng thái đó tôi kinh hãi biến sắc.
Ngay sau đó đó tôi đối mặt với một lồng ngực rấn chắc, khi tôi phản ứng, anh ấy đã như có như không mà ôm lấy tôi: "Đừng nhúc nhích, để tôi dựa vào một lúc.

Làm sao tôi có thể nghe lời anh ấy? Cho dù có dựa vào một giây thì cũng không được, tay chân tôi vội vàng đẩy cánh tay anh ấy ra.
Trong lúc vội vã giãy dụa và dây dưa thì anh ấy đã tỉnh rượu hơn rất nhiều, lòng bàn tay dùng sức chụp lấy eo tôi, chặt chẽ ép về phía anh ấy.
"Có người đang theo dõi." Tôi đột ngột dừng lại.
Theo dõi? Theo dõi Quan Lập Thành?

Đôi mắt tinh tường không để lộ dấu vết của tôi tuần tra bốn phương tám hướng ngoài cửa sổ, tập trung quan sát những ngóc ngách yên tĩnh và khó phát hiện, tôi hỏi anh ấy người nào, ở đâu.

Anh ấy nhếch mép cười, giọng trong trẻo và dễ nghe: “Cô tin tưởng lời nói của tôi đến thế sao?"

Tôi sững sở, thẹn quá hóa giận tiếp tục đẩy anh ấy, lòng bàn tay của anh ấy cũng không rời, cách lớp quần áo nhẹ nhàng vỗ về tôi: "Tôi đang cảm thấy rất khó chịu, muốn ói, cô đừng dẫn vặt tôi nữa, chỉ một phút thôi."

Lính cảnh vệ quay lưng lại, giống như một chiếc đồng hồ phương Tây cũ hỏng, không lắc lư hay phát ra âm thanh.
"Ông ta sẽ không vô duyên vô cớ mà mang cô đến đây." Cổ họng của Quan Lập Thành ấm ách: “Cô Trình, tôi cũng không thể quả ngay thẳng, nếu như thế thì sẽ không phù hợp với quan trường, hiểu không.

Mười ngón tay tôi tê dại, lạnh lẽo chạy dọc theo máu và tử chi, lạnh thấu xương lan ra lục phủ ngũ tạng.
Già néo đứt dây, một luồng nhiệt phả vào đỉnh đầu, tôi ngơ ngơ ngác ngác rơi vào cục diện bị người khác khống chế.

Khi môi của Quan Lập Thành áp vào má tôi, toàn thân tôi như đông cứng lại.
Tôi cứ nghĩ anh ấy rất cứng, từng bộ phận đều cứng, sắc nhọn và gập ghềnh, không gì có thể xuyên thủng.
Hóa ra môi anh ấy cũng mềm, mỏng, ấm áp, với một chút ẩm ướt, một chút cám dỗ.

Anh ấy di chuyển dọc theo khuôn mặt tôi và đáp xuống khỏe mỗi nơi tôi thoa son môi, anh ấy trắn trọc cọ xát, một vết ứng hồng rực rỡ in trên môi.
Anh ấy chưa bao giờ ăn khớp với tôi, nhưng mà lại một chút rồi một chút trượt đến nốt ruồi sơn son ở đuôi mắt, cuối cùng dừng lại bên tại tôi.

Nụ hôn của anh ấy nhẹ nhàng như nước, như hoa đào và gió thoảng, như trăng sáng trên bờ biển, êm đêm, mềm mại, tinh tế, không thể bỏ qua.

Quan Lập Thành quả dịu dàng, mà sự dịu dàng của một người đàn ông cứng rắn là thứ khó cưỡng lại và không thể chịu đựng nổi nhất trên đời.

Đầu lưỡi của anh ấy liểm nhanh dái tai của tôi, tôi nhạy cảm đến mức nằm lấy khuỷu tay anh ấy, dùng sức siết chặt lấy ngón tay, tôi gọi anh Quan, sau đó không thốt nên lời nữa.
“Anh Quan.
Anh ấy cười nhẹ: "Cái tên này rất êm tai.

Tôi cứng người lại, giọng nói của anh ấy sự sự kết hợp giữa rượu vang trắng và rượu vang đỏ, êm dịu và mạnh mẽ: "Sau này tôi cho phép em gọi tôi như vậy.

Anh ấy vùi đầu mũi vào ngọn tóc của tôi và hít một hơi thật sâu: "Hương thơm của cô Trình, có thể giải rượu không? Dạ dày tôi khi đang khó chịu.

Cơ thể bị đang kéo căng của anh ấy cũng trở nên mềm mại, nhiệt độ nóng bỏng phun ra khiến tôi rùng mình, một đám tóc mịn màng nghịch ngợm chui vào trong miệng anh ấy, đầu lưỡi chạm đẩy ra nhưng không được, anh ấy thích thú: “Ngửi không đủ, em còn muốn để tôi nếm thử sao?"

Anh tặc lưỡi: "Hoa nhài và bách hợp.

Nhất thời tôi không thể biết được, anh ấy đang hành động cho những tay sai trong bóng tối xem hay là thực sự đã say rồi? Say đến mức bộc lộ bản tính của một người đàn ông.

Tôi nói có một vị hoa quế là do tôi nhàm chán mà phơi khô, muốn gội đầu thì ngâm trong nước.
Tôi nghĩ về nó và nói thêm: "Hạo Hiên thích nó.
Anh ấy ừm: “Đàn ông đều thích nó, em cho rằng tôi là một tảng đá sao?"

Có một vài bóng đen đung đưa trong bụi cây ở góc phố, tôi không nhìn thấy mặt Quan Lập Thành, anh ấy vắt ngang cổ tôi, nhưng hơi thở của anh ấy như nghẹn lại trong một giây khi bóng đen biến mất ở cuối đường

Tôi trầm giọng hỏi anh ấy có phải là những người đó không? Anh ấy hừ một tiếng dài: “Tôi nhắm mắt một lúc, tôi buồn ngủ."

Anh ấy vừa dứt lời, một tiếng còi sắc bén từ phía sau xe vang lên, thúc giục xe di chuyển, lính cảnh vệ ngẩng đầu nhìn qua kính chiếu hậu nói: “Tham mưu trưởng, chiếc Mercedes-Benz của Trương Thành Nam.

Tôi chọt rùng mình, quay đầu nhìn sang, tôi không nhìn rõ, hai luồng sáng trắng chói lóa phỏng về phía trước đâm thẳng vào mắt tôi.
Sau đó, chiếc xe jeep bật khỏi mặt đất, rơi xuống dữ dội và run rẩy.
Lướt về phía trước vài mét và dừng lại sau một thời gian.

Dưới sự va chạm mạnh mẽ, Quan Lập Thành đã vệ tôi cho đến khi mọi thứ ổn định, anh ấy mới rút tay ra.

Tim tôi thần thờ, thở hổn hển, đuôi hai chiếc xe sát đầu, tiếng xé rách vang vọng, Trương Thành Nam cúi người bước xuống xe, anh ta đứng tại chỗ, tháo găng tay da nai mà anh ta vừa đeo vào, rồi ném đi vào vòng tay Tiến Bình.
động tác cực kỳ gọn gàng, giống như sắp bắt đầu một vụ giết người.

Phía sau anh ta là một con phố dài phồn hoa, đan xen nhau bắc nam, náo nhiệt không ngừng.

Ảnh đèn lớn mờ ảo chiếu vào, bóng dáng thon dài của anh tan vào trong đó, mờ ảo và đẹp trai.
Anh ta nhìn chăm chăm vào chiếc xe, môi mấp máy, Tiến Bình gật đầu, bước tới gõ kính hai lần, không nhẹ cũng không nặng, nhưng trên đấu tim tôi hoảng hốt không thể giải thích được.
Trên người tôi cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, tôi không dám nhìn thẳng vào bóng người đang từ từ tiến lại.

Linh cảnh vệ ngồi ở ghế lái bất động, chạm vào khẩu súng ngăn trong túi quân phục: “Tham mưu trưởng.

Quan Lập Thành ngôi thẳng lưng, xoa xoa sống mũi anh ấy: "Hạ xuống"

Linh cảnh vệ lăn cửa kinh xe xuống, tiếng gió tràn vào.
Từ góc độ của Tiến Bình, anh ta có thể nhìn thấy phần trên của

Quan Lập Thành và đôi giày của tôi.
Anh ta dừng lại hai giây và cười nói, anh ta không cố ý va chạm vào xe của thủ trưởng Quan, là do không thể phân biệt được, làm hư xe anh ấy nên anh Nam sẽ đền bù theo giá thị trường.

Quan Lập Thành lười biếng nghiêng đầu, năm chặt tay dưới cầm, cười hỏi: “Ồ? Ông chủ Trương không nhận ra xe của tôi sao?"

Tiến Bình cúi đầu nhường đường, áo sơ mi đen của Trương Thành Nam bị gió thổi sột soạt, thỉnh thoảng bị sợi tơ quấn quanh làn váy đen của tôi, đen trắng kết hợp, trông thật sự rất đẹp.
"Không phải thủ trưởng Quan cũng không biết xe của tôi sao? Anh cứ chiếm đường không đi nên tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui