Hình đường của Côn Luân Kiếm Tông chuyên dùng để xử phạt đệ tử.
Đệ tử Côn Luân Kiếm Tông thập phần hiếu chiến, chuyện lạm dụng linh dược, hạ cổ cũng không phải là điều hiếm thấy.
Hơn nữa, trưởng lão Hình đường lại có hiểu biết sâu rộng, nên chỉ cần ngửi ngửi, thì sắc mặt đã lập tức thay đổi.
Mấy đệ tử mang chữ Linh nghênh đón thiếu chủ từ sớm đang đứng ở một bên cũng sửng sốt, bởi vì bọn họ đều đã nhận ra.
Đây không phải là bổ huyết đan mà Túc sư huynh đưa cho thiếu tông chủ sao?
Quả nhiên, Triêu Kim Tuế điểm danh: "Linh Vận, Linh Cơ, hai muội có thể làm chứng cho ta hay không? Đây chính là bổ huyết đan mà Túc Lưu Vân đưa cho ta vào hôm đó?”
Linh Vận, người nhỏ tuổi nhất, chần chờ một lát, nhưng vẫn tiến về phía trước một bước, hành lễ: "Đúng vậy, thiếu tông chủ.”
Triêu Kim Tuế nhìn về phía bóng dáng đứng ở cách đó không xa, nhẹ giọng nói:
"Túc Lưu Vân, ngươi câu kết Hợp Hoan Tông, tàn sát đồng môn, rốt cuộc là muốn làm cái gì?"
Túc Lưu Vân trầm mặc hồi lâu.
Mãi cho đến khi ánh mắt khiếp sợ mang theo vẻ khó hiểu của chúng sư đệ sư muội ở xung quanh nhìn qua, gã mới mở miệng:
"Đó không phải là độc dược, mà là tình cổ."
Triêu Tiểu Đồ siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch.
Xung quanh yên lặng như tờ.
Túc Lưu Vân thở dài một hơi: "Ta...!Là ta có tình cảm sâu nặng với thiếu tông chủ, nhưng ta biết thiếu tông chủ đối với ta vô tình, ta như bị ma đưa lối quỷ dẫn đường, muốn đi đường ngang ngõ tắt, ta cam nguyện chịu phạt.”
Quả nhiên là tình ý thắm thiết, tấm lòng cuồng si.
Triêu Kim Tuế cười khẽ một tiếng,
"Đây không phải là tình cổ bình thường."
"Nếu trong vòng ba canh giờ mà không giải độc, thì khí huyết chảy ngược, gân mạch đứt đoạn, tu vi hủy sạch."
Nàng bình tĩnh nói: "Ngươi muốn ta thành một kẻ tàn phế.”
Gã cúi đầu, gian nan nói: "Cho nên, cho nên ta vẫn một mực đợi người trên đường, chỉ cần người...!Thì sẽ không có vấn đề gì.”
Triêu Thái Sơ đột nhiên lên tiếng, quát lớn: "Đủ rồi!”
"Túc Lưu Vân, ngươi thật sự là đầu óc mê muội!"
"Người đâu, lôi hắn đi Hình đường, đánh ba mươi roi, rồi lại đưa đi Tư Quá Nhai hối lỗi ba tháng!"
Hiển nhiên, Triêu Thái Sơ không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn để chuyện này nhẹ nhàng trôi qua.
Nhưng Triêu Kim Tuế lại không muốn.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm trưởng lão Hình đường, uy áp vô hình tản ra.
"Trưởng lão, câu kết ngoại tông, hãm hại thiếu tông chủ, phải chịu tội gì?"
Bên trái là Triêu Thái Sơ, bên phải là Triêu Kim Tuế.
Bức ép khiến trán ông ta đổ mồ hôi, dưới áp lực cực lớn, ấp úng mãi không nói nổi.
Nàng lớn tiếng quát: "Nói! Phải chịu tội gì?”
Ông ta sợ tới mức run lên, run rẩy nói: "Nên, nên giết!”
Dứt lời, xung quanh im phăng phắc.
Triêu Tiểu Đồ rốt cuộc cũng không nhịn được, mà tiến lên một bước.
Kiếp trước bởi vì Triêu Kim Tuế lập ra lời thề thiên địa, ở trước mặt ả ta vẫn luôn nhượng bộ, nhẫn nhịn, cho nên ả ta nói chuyện với nàng cho tới bây giờ vẫn luôn không khách khí.
Ả ta cay nghiệt chanh chua nói:
"Sư huynh tuy rằng có sai, cũng tội không đáng chết, vì một chuyện không phát sinh mà hô đánh hô giết, thiếu tông chủ thật là uy phong! Chẳng lẽ mạng của ngươi là có giá trị, còn mạng những đệ tử khác thì rẻ rúng sao!?”
Triêu Kim Tuế ngước mắt nhìn về phía ả ta.
Ánh mắt kia trong nháy mắt lại cực kỳ giống với Ma thần hủy thiên diệt địa của kiếp trước.
Triêu Tiểu Đồ bị kinh hách, mạnh mẽ lui về phía sau một bước.
Trong lúc nhất thời bị khí thế của nàng bức bách, môi run rẩy, cũng không nói ra một câu nào nữa.
Triêu Thái Sơ hôm nay quả thật cũng vô cùng căm tức Túc Lưu Vân—— đương nhiên không phải vì Triêu Kim Tuế.
Lão ta có lòng tác hợp Túc Lưu Vân với Triêu Tiểu Đồ, mà Triêu Tiểu Đồ cũng hết lòng với thằng nhóc kia, mà Túc Lưu Vân làm như vậy là quét sạch mặt mũi của lão ta, cho nên trong lòng lão ta cũng ngập tràn khó chịu, liền phất tay áo: "Tư Quá Nhai, ba năm!”
Lão ta tự cho rằng mình đã nhượng bộ rất nhiều: ba năm Tư Quá Nhai, lại chịu ba mươi roi, đã là hình phạt nặng nề.
Nhưng Triêu Kim Tuế vẫn không nhúc nhích.
Những người khác xì xào bàn tán.
Triêu Thái Sơ căm tức muôn phần, trừng mắt nhìn nữ nhi luôn luôn nghe lời này.
Thế nhưng lần này nàng chỉ im lặng nhìn lão ta.