Lão ta tức giận đi tới trước mặt nàng, phẫn nộ hạ thấp giọng, nói: "Chẳng lẽ ngươi vì chuyện này mà muốn cho cả Côn Luân và nhà họ Túc trở mặt với nhau sao!?”
Giọng nói của lão ta rất nhỏ, chỉ có hai người có thể nghe thấy: "Lấy đại cục làm trọng, ngay cả sự bình tĩnh thận trọng cơ bản nhất mà ngươi cũng không giữ nổi sao?"
Triêu Kim Tuế siết chặt tay, ngón tay trắng bệch.
Câu nói này quá quen thuộc.
Trong cơn ác mộng kia, sau khi Triêu Chiếu Nguyệt chết, nàng mất hết hi vọng, ngày ngày chịu đựng nỗi khổ tái tạo lại những đoạn gân đã đứt, nằm mơ cũng muốn giết Túc Lưu Vân.
Sau khi nàng điều dưỡng tốt cơ thể, việc đầu tiên chính là xách kiếm đi tìm Túc Lưu Vân.
Nàng hận không thể bầm thây vạn đoạn gã ta.
Nhưng Triêu Tiểu Đồ lại chắn trước mặt gã ——
"Ngươi đã lập lời thề thiên địa! Nếu ngươi muốn chàng chết, vậy thì hãy bước qua xác của ta trước!”
Đúng rồi, nàng đã lập lời thề thiên địa: thề chết bảo vệ Côn Luân, bảo vệ Triêu Tiểu Đồ.
Bàn tay cầm kiếm của nàng run rẩy.
Mọi người đều khuyên nàng.
Các sư huynh sư muội đều bị biểu hiện quân tử nhẹ nhàng giả dối của Túc Lưu Vân mê hoặc.
Bọn họ nói: "Túc sư huynh chỉ là nhất thời hồ đồ.
”
Các trưởng lão gây áp lực, chất vấn nàng: "Chẳng lẽ bởi vì ân oán cá nhân, khiến cho Côn Luân rung chuyển, muốn Côn Luân đối địch với nhà họ Túc sao?”
Triêu Thái Sơ còn nói: "Tu Chân giới đang trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc.
Đây là thời điểm quan trọng nhân tộc cần đoàn kết, mà ngươi là thiếu tông chủ, phải lấy đại cục làm trọng!”
Phục Ma kiếm bị nàng bóp đến mức rung rung.
Cuối cùng, nàng nới lỏng kiếm.
Một khắc kia, khi Phục Ma kiếm rơi trên mặt đất, nàng giống như lâm vào một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh lại được.
Từ nay về sau mất hết hi vọng, giống như một cái xác không hồn.
Nàng ngày ngày chứng kiến Túc Lưu Vân như cá gặp nước sống thoải mái khoái hoạt, nhưng chỉ cần Triêu Tiểu Đồ si tâm không đổi, thì khả năng nàng động đến gã ta là hoàn toàn không có.
Khi còn bé, nàng nghe Triêu Thái Sơ dạy mình: Thị phi tự có công luận, công đạo tự tại trong lòng người.
Nàng ghét ác như thù, vô số lần đứng ra giữ gìn đạo nghĩa thế gian này.
Nhưng cuối cùng, nàng quỳ không dậy nổi trong tuyết, chỉ đổi lấy một cỗ thi thể của Triêu Chiếu Nguyệt.
Cả đời nàng, cũng chỉ đổi được ba năm dưới Tư Quá Nhai của Túc Lưu Vân.
Ánh mắt của nàng lướt qua từng gương mặt quen thuộc, gần như trùng lặp với cơn ác mộng kiếp trước.
Cuối cùng ánh mắt của nàng khóa cứng trên gương mặt của Túc Lưu Vân.
Sắc mặt của gã trắng nhợt, nhưng nếu như nhìn kỹ, từ đầu tới cuối, gã ngay cả một tia hoảng loạn cũng không hề có.
Gia nghiệp nhà họ Túc vô cùng lớn mạnh.
Vì Côn Luân không muốn trở mặt với nhà họ Túc, nên tuyệt đối sẽ không động thủ với người thừa kế duy nhất của Túc gia, hơn nữa gã còn được con gái bảo bối của Triêu Thái Sơ ái mộ sâu sắc.
Từ đầu đến cuối gã đều hiểu rất rõ ràng, cho dù hôm nay nàng có kiên trì hơn nữa, cũng sẽ không có được kết quả tốt hơn.
Nàng nhìn như là thiếu tông chủ, là chưởng môn tương lai của Côn Luân, phong quang vô hạn.
Kỳ thật chính là một cây bèo không rễ nổi trên mặt nước, nàng một thân một mình, phía sau cũng chẳng có gì chống lưng.
Từ đầu đến cuối nàng chỉ có bản thân nàng mà thôi.
Cho nên người này cho tới bây giờ không kiêng nể gì, gã thích một người thì nhất định phải có được, không chiếm được, thì dù phải hủy diệt cũng sẽ không tiếc.
Nhưng bản thân nàng, một người là đủ rồi.
Nàng nhẹ giọng nói một tiếng: "Được.
”
Triêu Thái Sơ lộ ra thần sắc nhẹ nhõm, trưởng lão Hình đường lau mồ hôi trên trán, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Không ai chú ý tới giọng điệu của nàng quá mềm mỏng, thực sự là quá kỳ lạ.
--- Quả nhiên, nàng vẫn giống như trước kia, là một thiếu tông chủ đủ tư cách trong mắt mọi người.
Ôn hòa, khiêm tốn, không bao giờ so đo lợi ích cá nhân.
Tuy nhiên, giây tiếp theo.
"Keng" một tiếng, nàng mạnh mẽ rút ra trường kiếm bên hông Triêu Thái Sơ đang đứng gần nhất.
Không ai thấy rõ động tác của nàng, chỉ là kiếm khí như cầu vồng kia, đánh bay Triêu Tiểu Đồ đang chắn trước mặt nàng.
Sau đó trong tiếng kinh hô của mọi người ——
Nàng lật tay, "phập" một tiếng, một kiếm mạnh mẽ đâm xuyên qua Túc Lưu Vân.
Công bằng? Đạo nghĩa?
Người khác không cho được, vậy thì nàng sẽ tự mình đòi.