Trần Từ Liên theo quán tính mà từ từ tiến lại chỗ cậu.
Ngay bây giờ, đầu óc mơ hồ còn kèm theo đó là một sức mạnh đang điều khiển cả tâm trí anh.
Tiến lại chỗ nam nhân trước mặt, anh chần chừ do dự một điều gì đó.
Thực sự muốn lại gần chiếm lấy nam nhân trên giường kia.
Thẩm Quân Ngọc còn nghĩ bản thân là công nhưng mà hành động lại không cho thấy cậu giống kiểu đó chút nào cả.
Còn ra sức quyến rũ người trước mặt mình.
Mà cũng không tính là quyến rũ được, tại cậu đây là đẹp sẵn rồi! Từng tấc da tấc thịt trên người cậu đều hoàn hảo đến từng chi tiết, nhưng là nghệ sĩ thì cậu phải giữ cốt cách tốt nên Quân Ngọc cũng chỉ tự nhận ngoại hình này chỉ là ưa nhìn mà thôi.
Thậm Quân Ngọc nhìn thấy anh như vậy mà thuận thế câu cổ anh.
Trần Từ Liên thấy vậy liền cúi người xuống ôm eo cậu...!từ từ kéo cậu xuống.
Cơ mà tư thế này có chút sai sai rồi nha!!
Nhanh chóng, Thẩm Quân Ngọc đã nhận thấy điều bất thường rồi! Cậu dùng thần giao cách cảm gọi hệ thống ra trao đổi.
Tuy nhiên, hệ thống lại tiếp tục bị lỗi và đi cập nhật phiên bản mới.
Bây giờ cậu có thêm một phụ tá của hệ thống là mèo con, cô mèo này tên là Miêu Tứ hiện ra giúp đỡ.
Vốn là một con hủ chúa nên Miêu Tứ thuận theo tự nhiên mà đẩy thuyền cậu với Trần Từ Liên.
Trần Từ Liên dùng tay nới lỏng phần thân của cậu.
Rồi dùng lưỡi liếm đầu vị tiểu đệ của Quân Ngọc, chiếc lưỡi đó không ngừng quấy động.
Cậu nhìn xuống mà cũng đỏ mặt tía tai ra rồi!
- Cậu từng tự thủ bao giờ chưa?
Trần Từ Liên nhớ đến rồi ngẩng đầu lên hỏi cậu.
Cái bàn tay hư hỏng kia thì vẫn nới lỏng bên dưới, từ từ tiến sâu vào hang động.
Phần dưới đó có một điểm nhạy cảm, và anh chính là đang lần mò chỗ đó đây.
- Chưa...!tôi chưa từng...ah~
Muốn nói tiếp nhưng hình như ngón tay của người đối diện lại chạm đến điểm đó rồi.
Cũng vì quá bất ngờ nên cậu rên lên.
- Nói dối! Nếu chưa từng tự thủ thì chắc chắn sẽ không ra nhiều đến thế này rồi!
Vừa nói, miệng anh vừa mút bên dưới.
Cảm giác vừa tê vừa sướng đó thật khó mà tả nổi.
Quả thật là cậu chưa từng làm qua mấy chuyện kiểu này! Ngay cả tự thủ cũng chưa từng làm qua.
Chỉ là dòng nước trắng đục kia lại chảy ra rất nhiều, nó chính là lần đầu tiên được phóng thích ra nhiều như thế đấy.
Một lát sau, anh cũng lột hết quần áo vướng víu trên người ra.
Hai người cùng nhau vận động trên giường.
Chiếc giường rung lắc mạnh thì đừng hỏi.
Lại là bàn tay hư hỏng ấy nắn bóp trên quả đào vừa căng mọng vừa trắng nõn nà kia của cậu.
- Đừng...đau đó! Hay là để tôi nằm trên giúp anh thỏa mãn thì hơn.
Thẩm Quân Ngọc cố ý chạm đến *** *** **** kia làm nó căng cứng lên.
Được thế chủ động, Thẩm Quân Ngọc ngay lập tức đè người Trần Từ Liên xuống rồi gặm nhấm hai đầu *** *** *** trên ngực anh.
Động tác cậu cậu thuần thục đến nỗi nói đây là lần đầu cũng chẳng ai tin đâu.
Cậu nhìn người đối diện một lúc thì cúi đầu xuống mút xuống quai xanh của anh.
Thẩm Quân Ngọc còn cố ý cắn vài chỗ để lại chiến tích hôm nay.
Từng chỗ mà cậu đi qua đều để lại vết đỏ.
Anh nhìn cậu như vậy có chút không thoải mái cho lắm.
Kỹ năng của cậu còn kém xa anh nhiều.
- Để tôi nới lỏng giúp anh.
Cậu nhìn anh rồi lại lấy tay sờ đến chỗ vách hang động.
Làm động tác giống như anh làm cho cậu lúc nãy.
Tuy nhiên, Trần Từ Liên đã bắt lấy tay cậu lại rồi đè cậu dưới thân mình.
Nhìn cơ thể này, thật sự anh không nhịn nổi mà nuốt nước bọt..."ực"
- Nếu cậu đã muốn dụ dỗ tôi làm thế này với cậu.
Cũng không sợ gì đâu, lỡ chưa làm mà cậu ngất ra đó thì mệt lắm.
Bên ngoài thì nói vậy nhưng bên dưới thì căng lên rồi! Mọi lời nói lúc này chỉ là ngụy biện mà thôi.
- Anh đang khinh thường tôi!
Cậu nhìn anh mà tức giận nói.
- Tôi không có! Tôi không phải loại tầm thường ham muốn mấy thứ kiểu này.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Quân Ngọc không ngại mà lấy tay sờ cậu bé của anh.
Đây có tính là hành động dại dột không nhỉ?.