Chỉ Muốn Làm Nam Phụ Pháo Hôi!


Nếu đạo diễn nói vậy thì cậu cũng đồng ý vậy, không sợ giọng không hay mà là sợ diễn xuất không biểu đạt được nội tâm nhân vật mà thôi.

Thẩm Quân Ngọc chăm chỉ như vậy, thế mà hệ thống ngồi một nơi chê từ cái này đến cái khác.

Đôi khi ức chế quá mà đập mạnh vào bàn....
[Kí chủ bình tĩnh chút đi! Hay là ta đưa người đến giúp cậu nâng cao trình độ]
Thẩm Quân Ngọc gượng cười cho qua chuyện, nhưng mấy người kia vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào cậu.

Người khác không biết thì nhìn vào vào còn tưởng cậu tự kỷ nữa cơ!
....
Vài tiếng sau! Một chiếc xe Lamborghini Huracan và cả một đoàn xe Bugatti Chiron đến và dựng trước cổng lớn ra vào của đoàn phim.

Phải nói...anh ta vừa đến thì xung quanh chính là ngửi thấy mùi tiền ngào ngạt.
Một dàn vệ sĩ áo đen xì xuống trước, sau đó thì một người phụ nữ bước xuống.

Tháo kính râm ra, cô ta lại mở cửa xe đầu tiên, chính là Lamborghini Huracan đó!
- Mời sếp! - Người phụ nữ lễ phép.
Nhấc chân bước ra khỏi chiếc ô tô ngột ngạt đó, Trần Từ Liên cùng dàn vệ sĩ tiến vào trong.


Chẳng bao lâu thì hậu trường cũng bị người của anh vây kín.
Cậu thì đang uống nước, vừa nhìn thấy anh ở trong này nên có chút..."Khụ..khụ...khụ" chưa gì mà đã ho sặc sụa ra đó rồi!
- Anh đến đây làm gì thế!
Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh hỏi anh.

Đối với cậu thì mấy thứ này cũng là quá màu mè rồi đi.

Vốn dĩ không có việc gì mà anh lại như thế, có chút không quen.
Ông đạo diễn nhanh chóng ra cúi chào anh.

Còn bưng nước ra tiếp như khách quý, thái độ sợ hãi kèm theo chút giả tạo của ông ta làm anh buồn nôn.
- Tôi muốn một vai trong bộ phim này! Nếu được đóng cặp với cậu Thẩm đây thì càng tốt!
Anh lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra hút.
Đạo diễn có vẻ e dè mà dùng lời ngon tiếng ngọt từ chối.

Rất dứt khoát, anh chỉ nói: "Năm triệu! Không thì nghỉ phim!"
Thẩm Quân Ngọc còn giữ khuôn mặt ngơ ngác nhìn hai người.
- Ở nhà rảnh quá nên cày truyện tổng tài hả anh Trần?
Cậu nhìn cái giọng điệu của anh, khí chất quả là rất giống.

Bởi vì đêm nào cậu cũng cày nên cậu biết thôi, chứ trước giờ cậu chưa từng đóng mấy thể loại này! Vai diễn cậu hay diễn là kiểu hình tượng nam phụ cứu mĩ nhân.
- Về nhà sẽ nói chuyện với em sau.
Trần Từ Liên nhìn lại cậu rồi nói.
Nghe đến đây, nội tâm của mấy chị kia gào thét.

Đẹp trai như thế mà cong sao? Quả thật rất đáng tiếc nha....!Nhưng một số người lại nghĩ khác, họ cứ nhìn hai người mà cười tủm tỉm.
- Cậu Trần! Nếu như cậu chịu chi đến năm triệu đô la thì chúng tôi sẽ khó lòng từ chối.

Chuyện này! Tôi sẽ kêu người sắp xếp viết lại kịch bản thêm cậu vào làm người tình của cậu Thẩm.
Nhìn hai người có quan hệ tốt như thế, ông ta cũng khoác vai cậu làm ra cái vẻ thân thiết mà nói!
Khốn thật! Ngay bây giờ anh chỉ muốn đấm ông đạo diễn một trận.
Thẩm Quân Ngọc cũng gượng cười rồi bỏ tay ông ta ra.


Xích lại gần Trần Từ Liên mà nói nhỏ.
- Tại sao anh lại có mặt ở đây! Làm chủ tịch rảnh quá à.
- Đến tận khuya em mới về nên tôi tìm lý do để gặp em đó!
Quả thật, từ khi khai máy đến nay thì cậu chẳng có ngày nào được nghỉ nguyên ngày cả.

Đến lúc tối về nhà thì gục xuống ngủ luôn.
Anh cũng rất thông minh đó nha! Cái mật khẩu nhà của cậu anh kêu thợ đến làm lại rồi.

Bây giờ không phải chỉ có vân tay mà còn có số nữa...!Thỉnh thoảng thì anh sẽ đến nhà ôm cậu ngủ, sợ bị phát hiện nên bốn giờ sáng đã đi.
- Được! Chỉ cần cậu Thẩm nhà tôi đóng chung thì vai gì tôi cũng cân được.

Còn tiền thì tôi không thiếu!
Hai người vui vẻ bắt tay với nhau, tay anh còn bắt tay ông ta, đến tiếng xương ngón tay gãy cũng có thể nghe được.
Thẩm Quân Ngọc cùng anh trở về nhà, tại kịch bản cần phải sửa lại nên hiện tại cậu rất rảnh.
Vừa vào trong xe, Trần Từ Liên vội đè cậu xuống ghế.

Dùng tay chống cả cơ thể lên, sát mặt nhìn người bên dưới.
- A..anh lại làm trò gì nữa vậy!
- Từ nay về sau không được để người đàn ông khác chạm vào cơ thể!
Mặt anh bỗng trở nên nghiêm túc.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Anh đâu phải người thích hình tượng này đâu nhỉ.
Nhìn anh vừa buồn cười, vừa đáng yêu như thế! Cậu lại không nỡ mắng mà lại trêu.
- Trợ lý Cao nói với tôi như thế! Cô ấy nói đa phần những người trên thế giới đều thích như vậy...!cho nên....

- Cho nên anh mới học theo hả?
Nhìn chằm chằm Trần Từ Liên, Thẩm Quân Ngọc nói.
Anh sau đó cũng khẽ gật đầu.
[Ting! Hảo cảm hiện tại đã đạt đến 95% rồi.

Kí chủ tiếp tục cố gắng]
[Tuy nhiên! Mâu thuẫn giữa cậu, Trần Từ Liên và Thẩm Thanh Kỳ chưa được giải quyết xong thì cậu không được chuyển thế giới]
Đọc hết thông báo mà Thẩm Quân Ngọc tức đến phát điên mất.

Còn cái mâu thuẫn gì đó nữa, anh ta không thích thì thôi chứ! Ép làm gì cho mệt chứ.

Người cha ở thế giới này của cậu cũng thật là quá cố chấp.
- Anh thích tôi thật hả?
- Em không tin! Tôi có thể chứng minh cho em thấy
Trần Từ Liên làm vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Cậu lắc đầu rồi lại gật đầu.

Cũng không biết là tin hay không tin nữa đây...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận