Nằm phịch xuống giường, Thẩm Quân Ngọc lấy tay che đầu rồi nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, theo bản năng nên cậu dậy rất muộn.
Lúc người ta ăn sáng thì cậu còn ngáy trên giường, khi người ta đi làm thì chưa chắc cậu đã dậy khỏi giường...cho đến khi người ta ăn trưa thì Thẩm Quân Ngọc mới chịu lếch xác ra khỏi giường.
Không có Tiểu Nhất bên cạnh quả là một thiệt thòi rất lớn rồi a~ Đến nấu ăn cũng không biết thì có thể làm được gì nữa đây.
Hôm nay, Thẩm Quân Ngọc lại nhàn rỗi ở nhà.
Nhưng mà nhà kia của cậu là mất chìa khóa rồi nên không thể vào.
Còn nhà ba cậu thì Nghiên Chính với ba cậu chắc bây giờ còn chưa ngủ dậy, về đó cũng chỉ sợ làm phiền giây phút hoan ái của hai người kia.
Có một chỗ cậu có thể đến đó nhưng mà lại không dám đến, đó là nhà của Trần Từ Liên.
Nhìn đồng hồ trên bàn, đã hơn mười giờ rồi! Cái bụng nhỏ của cậu cũng xẹp lép cả rồi, trong túi bây giờ chỉ có đủ tiền để trả phòng khách của nữa thôi.
Lúc tối lỡ dại thuê khách sạn đắt nhất nên bây giờ túi mới bị ốm đấy.
Trả xong phòng, cậu chỉ đành mặt dày xách vali về công ty của Trần Từ Liên.
Đứng trước sảnh, cậu đã gặp ngay anh đi với chị gái mình.
Trông hai người có vẻ tình tứ, nhưng cậu lại bị cơn đói thao túng mà đi lại chỗ anh.
- Quân Ngọc, sao em lại ở đây? Không phải bây giờ em đang ở nhà bà ngoại sao.
Nhìn thấy cậu, Thẩm Hà Linh vô cùng ngạc nhiên mà hỏi.
- Em mới về hôm qua thôi! Về dỗ cún con hay giận nhà em!
Cậu vừa nhìn anh bằng ánh mắt thâm tình lại vừa nói.
Cái này thì bà chị đứng trước mặt cậu cũng cảm thấy khiếp sợ, mới về đã cho bụp một tô cơm chó người ta ai mà không tức cơ chứ.
- Xem ra hai người có rất nhiều chuyện để nói ha.
Chị vẫn là nên đi trước đây! Hai người cứ bình tĩnh nói chuyện đi...
Thẩm Hà Linh hiểu chuyện mà rời đi trước.
Bây giờ hai người còn mặt đối mặt một lúc rồi anh mới lạnh lùng hỏi.
- Cái tên Tiểu Nhất kia đâu rồi! Hắn không về cùng em sao?
- Không! Cậu ấy ở lại nhà bà chơi rồi, anh giận thật hả?
Ngước mặt lên nhìn anh, dáng vẻ hậm hực của anh làm cậu có chút cảm thấy thú vị.
Chỉ muốn trêu thêm một chút nữa, nhưng lại sợ Trần Từ Liên giận thật luôn nên không có dám.
Bỗng nhiên tiếng "ọt..Ọt" từ bụng cậu phát ra.
Trong hoàn cảnh này, cậu có vẻ lúng túng rồi bất giác mà đỏ mặt.
- Đói rồi! Lúc sáng em chưa ăn gì sao?
Nhìn thấy cái bụng nhỏ của cậu như thế, anh cũng không dám giận nữa rồi.
Ngược lại còn rất quan tâm cậu nữa.
Anh bế xốc cậu lên phòng làm việc của mình trong sự ngỡ ngàng bàng hoàng của quần chúng nhân viên.
Sau đó thì thả cậu xuống.
- Anh làm cái trò gì vậy? Người ta cứ nhìn tôi nãy giờ kia kìa.
Mấy chị nhân viên còn đứng bên ngoài hóng thì bên trong Thẩm Quân Ngọc ước gì bây giờ Tiểu Nhất ở đây.
Cậu sẽ chui vào không gian hệ thống giấu mặt đi.
- Đợi một lát! Anh kêu người đến đưa đồ ăn cho em.
Trong lúc chờ đợi thì cậu xoa xoa chiếc bụng của mình.
Chán quá thì lấy điện thoại ra chơi game.
Hơn 30 phút sau thì đồ ăn giao đến.
Cậu thì không kiêng kị bất cứ một món gì nên rất nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra rồi chén sạch.
- Đói đến vậy sao? Nếu như không có anh thì bây giờ chắc em đã làm ma đói ngoài đường rồi nhỉ?
Nhìn cậu một lúc rồi anh nhéo cái mũi của cậu, có hơi đau nhưng mà vì đồ ăn nên Thẩm Quân Ngọc tạm tha thứ cho anh đấy! Không thì cậu cầm dao kề ngang cổ cũng không vấn đề.
- Hừm! Có cái gì ăn nữa không? Từng này ăn không đủ no được
Nhìn đống đồ ăn được xử gọn sạch sẽ trên bàn mà cậu lại bĩu môi nói.
Thật ra thì anh cũng sợ cậu ăn không hết nên oder ít thôi.
Lần trước ở nhà anh thì thấy cậu ăn ít, nhưng là lần đầu đến nhà bạn chơi thì ai cũng vậy thôi! Đến bây giờ đã lộ ra cái đuôi nhỏ rồi.
- Được! Anh đi mua cho em
Trần Từ Liên đứng dậy khoác áo rồi bước ra.
Cậu cũng vội vàng lấy áo khoác rồi chạy theo sau, chỉ là không muốn chờ đợi nên đi cùng thôi.
- Chờ chút! Chân anh dài quá tôi theo không kịp!
Cố gắng bước nhanh hơn một chút.
Mét bảy lăm thì làm sao mà chạy bằng tên mét chín được cơ chứ! Nghe cậu gọi, anh cũng quay đầu đứng lại nhìn cậu, thế rồi mặt cậu úp vào ngực anh.
[Ting! Hảo cảm đạt 100%, chúc mừng kí chủ hoàn thành thế giới đầu tiên]
[Kí chủ muốn cập nhật sang thế giới mới! Nếu kí chủ muốn thì chúng ta sang thế giới kia ngay]
Đang lãng mạn mà hệ thống tự nhiên thông báo, có chút tức giận nên Thẩm Quân Ngọc đặt lịch hẹn sang thế giới khác là vào ngày mai! Để cậu có thời gian yêu đương với tên tình nhân này một ngày rồi mới chuẩn bị sẵn sàng đi.
- Em sao vậy? Mặt cứ ngây ngốc vậy là có ý gì đây, có phải em nhìn tôi đến yêu rồi không hả?
Trần Từ Liên lấy tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cậu.
Không hiểu tại sao nước mắt cậu không kìm được mà cứ chảy ra ngoài...
- Khóc rồi! Tôi chưa bắt nạt em cơ mà!
Anh nhìn dáng vẻ của cậu mà trong lòng hoảng loạn.
Thẩm Quân Ngọc ôm lấy anh rồi cứ lảm nhảm mấy lời, mặc dù anh nghe nhưng vẫn không hiểu.
- Tôi đi rồi thì anh phải sống tốt đó! Tôi cấm anh yêu đương với thằng khác, càng không được để mấy ả kia lén phén lại gần anh đâu đấy!
Nghĩ rằng cậu là nói nhảm thôi nên anh không có để ý cho lắm.
Chỉ mỉm cười rồi hôn lên trán cậu.
- Nhất định sẽ không!.