Mặc dù đôi mắt có mờ hơn so với người bình thường nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt, khi thì không chắc chắn nên giơ mặt sát gần hơn.
Anh mặc cho cậu nhìn như vậy đó, trong lòng còn thầm nghĩ cậu đã chết mê chết mệt với nhan sắc này của mình rồi.
- Không đúng! Anh với anh ấy nhìn rất giống nhau mà nhỉ? Hay là do mắt tôi có vấn đề...
Nhìn được một lúc thì cậu ngẩn người ra, đôi lúc còn lẩm bẩm một mình.
- Cậu nhóc hai mươi tuổi! Là tôi bỏ ra một tỷ mua cậu về, sau này cậu chính là người của tôi.
Chết cũng là ma của tôi.
Đặt tô cháo xuống bàn, anh nâng mặt cậu lên rồi áp sát mặt mình lại gần để cho cậu nhìn rõ.
Anh chỉ muốn chứng tỏ anh không phải là người đàn ông mà cậu nhớ đến kia.
Tại Thẩm Quân Ngọc cứ nhắc đến người kia nên trong lòng anh có chút khó chịu.
Rõ ràng là đang nhìn mình nhưng lại nhớ đến người kia, có đôi phần có cảm giác không được tôn trọng.
Không khí bỗng trở nên im lặng, do đôi mắt mờ nên không nhìn được rõ ràng cho lắm nên cậu chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Lâu ngày không ăn no nên vừa tỉnh dậy thì đã cảm thấy đói, bụng cậu cũng vì cơn đói kia mà kêu lên "ọt ọt".
Lúc này nhìn thấy cậu cũng dễ thương hơn chút rồi nên anh bưng tô cháo lên, tự tay múc từng muỗng đút cho cậu ăn.
- Nóng! Tôi muốn ăn thứ khác, không ăn cháo có được không?
Vừa dút vào miệng thì cậu liền kêu nóng.
Anh cũng ức chế lắm nhưng lại thôi.
Không nên mắng người bệnh, với lại người này cũng tốn một tỷ để mua nên không nỡ mắng.
- Tôi thổi giúp cậu!
Nói xong thì anh giơ miệng lại gần muỗng cháo rồi thổi thổi.
Hành động ân cần này lại làm cậu có chút rung động, nhưng nhiệm vụ vận còn đó.
Vẫn chưa xác định được Từ Mạc có phải là nam nhân cần công lược hay không, hay là người khác đây.
- Mở miệng ra...
Anh cầm muỗng cháo lại gần môi cậu.
Nhưng lúc này Thẩm Quân Ngọc còn mím môi lại, người ta đút cho tận miệng mà vẫn còn chê.
Lưỡng lự một lúc thì há miệng ra ăn, đôi mắt dù có mờ chút vẫn cứ nhìn người ta chằm chằm...
- Sếp.
Hay là tôi xin phép ra ngoài đây, trả lại không gian lắng yên cho hai người đó!
Nhìn hai người cứ như một cặp vậy cho nên trợ lý Hà nhanh chóng chuồn trước.
Còn dặn dò trước khi đi như thật! Cơ mà hai người nhìn nhau nên không để ý đến anh ta cho lắm.
- Nhóc hai mươi tuổi, cậu có tên không? Cứ gọi như thế này tôi có chút không thoải mái...
- Anh hỏi tôi?
Thẩm Quân Ngọc nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
Ngỡ anh là Trần Từ Liên nên tưởng anh biết tên mình, nghe anh hỏi như vậy thì cậu mới xác nhận được người trước mặt mình...!không phải người kia.
Anh khẽ gật đầu.
- Tôi tên Thẩm Quân Ngọc! - Cậu vội vàng nói.
- Tôi tên Từ Mạc! Hân hạnh làm quen
Anh với vẻ khách sáo mà đáp.
Rồi đặt tô cháo lên bàn, tay thì giơ ra như muốn bắt đầu với cậu.
Thẩm Quân Ngọc cũng hiểu ý mà cầm lấy tay anh cười cười rồi nói "Hân hạnh!".
Cầm đôi tay thon dài ấy mà cứ muốn bản thân thêm chút biến thái hơn nữa.
Dường như có một tia điện chạy qua từ tay của Từ Mạc lên đến tim.
Bất giác mà đỏ mặt lên khiến anh có chút cảm thấy kì lạ, trong đầu anh còn có suy nghĩ là ngày mai phải đi gặp bác sĩ để khám nhịp tim xem sao!
- Cậu còn yếu nên tạm thời ăn thêm cháo trước đã.
Từ ngày mai tôi sẽ bồi bổ cho cậu béo lên!
- Sao anh tốt với tôi vậy?
Thẩm Quân Ngọc nhìn anh nghi hoặc hỏi.
Mới quen mà đối xử như thế làm cậu cảm thấy có chút kì lạ, còn ngỡ rằng người trước mặt chính là biến thái! Đang dụ dỗ cậu để âm mưu cái gì đó...
Nghe Thẩm Quân Ngọc hỏi như vậy, anh hơi do dự chút.
Nhưng rồi nghĩ lại thì anh đã tìm được cái người ta gọi là "đáp án" cho riêng mình.
Tuy nhiên thì đó cũng chỉ là nhận định thôi! Ngày tháng còn dài, ai biết đâu mà lần chứ.
- Tôi mua cậu về mà! Cậu chính là một tỷ của tôi, cho nên tôi chăm sóc cậu như thế này là chuyện bình thường.
Lý lẽ cùn của anh lại có tác dụng trong hoàn cảnh này rồi! Tại không biết nên nói lý do gì cho hợp lý cả.
- Vậy...!tôi...!tôi chính là một tỷ của anh.
Anh có phải là muốn mua tôi về để bắt nạt không?
Cậu cứ ấp a ấp úng nói.
Do sự chi phối của cơ thể nguyên chủ mà có chút ngốc hơn rồi đi, đến cả suy nghĩ cũng lệch lạc quá!
- Không...!tôi không phải! Tôi không có ý đó đâu, cậu đừng có khóc.
Từ Mạc nhìn đôi mắt ứa đầy ắp nước nhưng lại không chảy ra mà tay chân luống cuống.
Hơn năm năm qua anh chưa bao giờ chính bản thân mình lại có cảm giác lạ như thế này!
Đôi tay nhanh chóng ôm lấy cậu, đỡ Thẩm Quân Ngọc vào lòng mình.
Cảm giác đó cũng rất ấm, trên cơ thể của anh lại có chút mùi thơm dịu nên cậu tham lam mà cũng ôm lại.
- Vậy bây giờ chúng ta là người quen rồi đúng chứ?
Anh vừa ôm vừa hỏi.
Xác nhận lại chút danh tính đối với cậu rồi sau đó thì...!thì...!không biết làm gì nữa.