Tô Tiểu Mễ vội vàng trở về trường học xin phép nghỉ vài ngày, rồi tìm mấy người bạn cùng phòng mượn chút tiền, cất kỹ vào trong túi quần liền chạy thẳng đến phi trường. Ngồi trên máy bay cậu lại bắt đầu ảo tưởng đủ loại tình tiết, Nghiêm Ngôn ôm cô gái khác giả vờ không biết cậu; không thì cậu vừa vào cửa liền bị hắn đá ra ngoài; nếu không thì sẽ bị bố Nghiêm Ngôn đánh một trận no đòn.
Đến được thành phố A, cậu liền chạy thẳng một mạch đến nhà Nghiêm Ngôn, gõ cửa một hồi mới có người ra mở cửa, Tô Tiểu Mễ thấy người phụ nữ này thật quen mắt lại không nhớ đã từng gặp qua ở đâu. Người nọ thấy Tô Tiểu Mễ ngẩn người thì cười hiền hòa: “Cháu là Tô Tiểu Mễ à.”
“Vâng ạ?” Tô Tiểu Mễ trả lời, không hiểu sao người này lại biết cậu.
“Bác là mẹ của Nghiêm Ngôn, cháu cứ gọi bác là Tần Tư.”
Không ngờ mẹ Nghiêm Ngôn lại trẻ tuổi đến vậy, nhất thời lúng túng muốn lui về phía sau, nhưng nghĩ đến mục đích cậu đuổi theo đến đây liền kiên định hơn, bất kể thế nào cậu cũng muốn nhìn thấy hắn.
“Dì Tần, cháu đến tìm Nghiêm Ngôn.”
“Con dì nó ở trong phòng trên lầu, một mình con lên đi, thừa dịp bố nó chưa về hai đứa muốn nói gì cứ nói.”
Nếu mẹ Nghiêm Ngôn đã biết cậu thì tám chín phần biết chuyện giữa hai người, Tô Tiểu Mễ không ngờ dì Tần lại thoải mái đến vậy chấp nhận cậu không lấy một lời trách mắng, không nghĩ nhiều hơn cậu cúi đầu cám ơn rồi đi lên lầu. Khi đã đứng trước cửa phòng hắn, trong lòng Tô Tiểu Mễ đủ loại cảm xúc hòa lẫn nói không nên lời, cậu nghĩ kỹ mới đến đây tìm hắn, liệu hắn còn chịu ở cùng cậu nữa không?
Tô Tiểu Mễ mang theo tâm trạng lo âu gõ gõ cửa.
“Vào đi.”
Tô Tiểu Mễ vừa mở cửa ra đập vào mặt một phòng toàn sương khói mịt mù, phải mất một lúc mới nhìn thấy Nghiêm Ngôn ngồi trên ghế salong xem ti vi, lưng đưa về phía cậu hút thuốc.
Cậu cái gì cũng không quản nữa chạy về phía trước nhào vào trong ngực Nghiêm Ngôn, đem nước mũi cùng nước mắt bôi hết lên người hắn. Nghiêm Ngôn nhìn Tô Tiểu Mễ nằm trong ngực sững sờ một lúc không biết nói gì, định mở miệng thì Tô Tiểu Mễ đã ngẩng đầu: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em sau này không bướng bỉnh như vậy nữa, cho em thêm một lần cơ hội nữa được không, vết hôn kia là ở bờ biển, hôm đó em gặp con ma men, hắn muốn ấy ấy em nhưng em chạy thoát đến tìm anh, dấu hôn kia là của hắn, thật xin lỗi, thật xin lỗi, trừ anh ra em không có cách nào thích người khác.”
Nghiêm Ngôn ngó chừng Tô Tiểu Mễ nức nở giải thích, muốn nói vài câu lại bị Tô Tiểu Mễ cắt đứt: “Em biết hiện tại đã muộn, em vẫn muốn đem tất cả những gì mình nghĩ nói với anh, em yêu anh hơn bất cứ ai khác đồng thời cũng hận mình hơn bất cứ ai khác, đáng lý không nên hèn nhát trốn tránh, hiện tại em đã biết mình muốn gì rồi” Tô Tiểu Mễ nhìn khuôn mặt Nghiêm Ngôn không chút phản ứng, trong lòng lại căng thẳng cố gắng nói: “Nếu anh chán ghét em, em sẽ. . . . .” Tô Tiểu Mễ muốn trườn ra khỏi ngực Nghiêm Ngôn lại bị hai tay hắn túm chặt ôm ngược trở lại trong lòng: “Được rồi, sau này không được tùy hứng nữa.”
“Anh tha thứ cho em? Dễ dàng tha thứ em vậy sao?” Không có những lời tê tâm liệt phế cũng không xuất hiện tình cảnh rung động lòng người, Nghiêm Ngôn tha thứ cậu dễ như con người hắn lành lạnh nhàn nhạt.
Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ đặt trên ghế salong, cúi đầu chôn vào cần cổ Tô Tiểu Mễ , giọng nói hơi khàn khàn: “Trở lại thì tốt rồi, chính em quay lại sau này không được bỏ chạy nữa đấy.”
Tô Tiểu Mễ gật đầu: “Em biết sai rồi, sau này không bao giờ như vậy nữa, anh đuổi em đi em cũng không đi.”
“Anh sẽ xem đây là lời hứa hẹn tình yêu của em, nếu như sau này xảy ra chuyện tương tự, Tô Tiểu Mễ, anh sẽ giết em.”
Dứt lời liền hôn lên môi Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ còn muốn nói những lời tiếp theo đều bị Nghiêm Ngôn nuốt vào trong miệng. Nghiêm Ngôn kéo ra áo Tô Tiểu Mễ điên cuồng hôn loạn xạ trên người cậu, Tô Tiểu Mễ đã lâu không làm nên bị loại xúc cảm dồn dập khiến cho thở không nổi, dùng sức đẩy ra Nghiêm Ngôn, dưới ánh mắt kinh ngạc của người nọ, Tô Tiểu Mễ đỏ mặt quỳ gối vào giữa hai chân hắn: “Để em, em tới giúp anh.”
Nghiêm Ngôn im lặng không nói, khóe miệng khẽ cong lên chờ bước kế tiếp của Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ ngượng ngùng cởi ra quần hắn, ngậm vào phân thân nhẹ nhàng phun ra nuốt vào, Nghiêm Ngôn thoải mái nằm trên ghế salong nhìn Tô Tiểu Mễ.
Cuối cùng Tô Tiểu Mễ không nhịn được hai má hồng hồng quát lên: “Anh không được nhìn em.”
“Anh không nhìn em thì không biết còn chuyện gì để làm.”
Tô Tiểu Mễ bị lời của Nghiêm Ngôn làm cho nghẹn họng, không thể làm gì khác hơn cúi đầu tận tình hầu hạ phân thân Nghiêm Ngôn. Không biết qua bao lâu, miệng Tô Tiểu Mễ cũng đã tê rần, Nghiêm Ngôn mới kéo Tô Tiểu Mễ đi tới trước mặt gương, đem cậu quay người về phía gương để Tô Tiểu Mễ nhìn rõ gương mặt thấm đượm tình dục của mình: “Đừng ở chỗ này”
“Không phải em đã nói rốt cuộc nhìn rõ bản thân sao? Hiện tại anh chỉ muốn giúp em nhìn thật rõ, Tô Tiểu Mễ, em là của anh, thân thể cùng tâm đều phải thuộc về anh”
Tô Tiểu Mễ muốn biện giải cho mình lại bị cảm giác lành lạnh phía sau truyền đến khiến hít sâu một hơi: “Hmm, đúng, đúng, anh nói đều đúng.”
“Mẹ anh rất thích đắp mặt nạ đêm.”
Tô Tiểu Mễ nghe vậy cả khuôn mặt nóng bừng: “Này là của mẹ anh, không nên dùng a…..”
Nghiêm Ngôn đẩy người một cái, mặt Tô Tiểu Mễ suýt chút nữa đụng vào mặt gương, nhanh gượng chống lên ngượng ngùng nhìn cậu và Nghiêm Ngôn trong gương, thì ra chỉ khi ở chung một chỗ với Nghiêm Ngôn mới vui vẻ nhất làm gì cũng thấy ngọt ngào.
Đợi đến khi hai người đều thỏa mãn, tắm táp xong Nghiêm Ngôn liền bảo Tô Tiểu Mễ đến phòng khách chờ còn hắn phải thu dọn một chút đồ dùng. Một mình Tô Tiểu Mễ ngồi trong phòng khách bị dì Tần nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, ngượng ngùng cúi đầu chơi đầu ngón tay mình.
“Thật ra chuyện hai con dì không có nhiều ý kiến.” Nghe dì Tần nói ra lời kinh người, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc ngẩng đầu: “Dì không có ý kiến?”
“Dì nói dì không có nhiều ý kiến bất quá nếu có đi chăng nữa Nghiêm Ngôn đã quyết định dì cũng hết cách, các con dọn chút đồ rồi đi đi, chờ bố hắn trở lại sẽ rất khó giải quyết đấy.” Không biết dì Tần có mỏ quạ đen hay vừa vặn trùng hợp, nói xong câu đó bố Nghiêm Ngôn cũng vừa đặt chân vào phòng, khi thấy Tô Tiểu Mễ ngồi trong phòng khách nhà mình thì mặt mày tái xanh, lớn tiếng rống: “Cậu tới đây làm gì?”
“Cháu… ” Tô Tiểu Mễ cuống quít đứng khỏi ghế salong, không đợi Tô Tiểu Mễ nói hoàn chỉnh câu, bố Nghiêm Ngôn đã cắt đứt lời cậu: “Cái tên không biết xấu hổ còn chạy đến nhà tôi có ý gì, cậu hiện tại lập tức cút đi cho tôi.”
“Nhưng cháu. . . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, đi ngay.”
“Chú, chú hãy nghe cháu nói, cháu không phải loại người buồn nôn như chú tưởng tượng đâu, cháu chỉ thích Nghiêm Ngôn, cho nên. . .”
“Cậu còn dám nói ra khỏi miệng, không thấy kinh tởm lắm sao.” Dứt lời liền không để ý hình tượng lão tổng một tập đoàn lớn, tức giận quơ đại một món đồ muốn nệnh lên người Tô Tiểu Mễ, Tô Tiểu Mễ sợ đến lui về sau, ôm đầu kêu to: “Ngôn!”
Nghiêm Ngôn nghe được tiếng thét của Tô Tiểu Mễ liền chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy toàn cảnh trước mắt, bình tĩnh xuống lầu đỡ Tô Tiểu Mễ chân mềm nhũn, câu đầu tiên chính là: “Biểu hiện của em cũng không tệ lắm, không sợ đến quay đầu bỏ chạy.”
Bố Nghiêm nghe xong lời này liền hất ra bàn tay Tần Tư đang kéo tay mình: “Tốt, hôm nay tất cả đều ở đây, chúng ta có thể ba mặt một lời nói rõ ràng.”
“Không phải đã sớm nói rõ sao?” Nghiêm Ngôn nhướng mày.
“Đúng a!” Tô Tiểu Mễ muốn ở trước mặt Nghiêm Ngôn biểu hiện cậu đã hối cãi, bởi vậy núp sau lưng Nghiêm Ngôn nhô đầu ra phụ họa một câu, nói xong lại rụt trở về.
Bố Nghiêm cỡi xuống tây trang ngồi trên ghế salong : “Hiện tại ta cũng không nói quanh co nữa, các người cứ việc nói thẳng muốn gì mới chịu chia tay?”
“Tôi cũng không muốn nhiều lời về vấn đề này, bất kể ông chấp nhận hay không đó đều là sự thật.”
“Sự thật.” Tô Tiểu Mễ lần nữa từ phía sau Nghiêm Ngôn chui ra nhấn mạnh hai chữ trọng tâm.
Bố Nghiêm hung hăng trừng Tô Tiểu Mễ: “Chưa tới phiên cậu mở miệng.”
Tô Tiểu Mễ níu chặt lấy áo Nghiêm Ngôn không dám tiếp tục chen vào đệm câu, Nghiêm Ngôn nhịn không được nói: “Nói xong đến phiên tôi, Tô Tiểu Mễ ngày mai còn phải đi học.”
“Mẹ nó, mày là thằng bất hiếu, ông đây tại sao lại sinh ra thằng súc sinh như mày.”
“Ông muốn mắng thế nào cứ mắng, đối với ông tiếp nhận chuyện này khó khăn vậy sao?”
“Mày làm mấy chuyện xấu hổ kia mà bắt tao chấp nhận?” Bố Nghiêm bị chọc tức sắp phát điên.
“Đều giống như nhau thôi.” Nghiêm Ngôn lạnh lùng chế giễu.
Ở bên cạnh Tần Tư vỗ vào lưng bố Nghiêm: “Đừng tức giận quá chứ.”
“Em đừng đụng vào anh, xem đứa con ngoan của em đi, sao không quản giáo nó cho tốt.”
Nghiêm Ngôn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, kéo Tô Tiểu Mễ lên lầu lấy hành lý một mạch ra khỏi cửa. Lúc đến cửa Nghiêm Ngôn không quay đầu lại nói: “Đừng nói với tôi những câu đại loại như bước ra khỏi nhà rồi thì đừng có quay trở về, cái nhà này từ lâu tôi đã không muốn về.”
Tô Tiểu Mễ quay đầu lại nhìn khuôn mặt xanh lét của bố Nghiêm, gật đầu cùng Tần Tư nói: “Chú, dì, tạm biệt.”
Ngồi trên xe taxi đến khách sạn, Nghiêm Ngôn hỏi: “Mẹ anh em chắc đã gặp rồi đúng không?”
Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu nghĩ, một lúc lâu mới có phản ứng: “Là cô gái anh ôm đêm đó? Anh tại sao không nói với em?”
“Em không phải cũng giấu chuyện con ma men kia ư.”
Nghiêm Ngôn quay xuống cửa kính châm một điếu thuốc, Tô Tiểu Mễ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm Nghiêm Ngôn, Nghiêm Ngôn phát hiện ánh mắt Tô Tiểu Mễ , nghiêng đầu hỏi: “Thế nào, không thích mùi khói?”
Tô Tiểu Mễ lắc đầu ngang nhiên xông qua ôm thật chặc cánh tay Nghiêm Ngôn: “Không có, khi anh hút thuốc trông rất đẹp trai.”
Nghiêm Ngôn muốn đẩy ra Tô Tiểu Mễ cứ dán vào người: “Tránh ra, buồn nôn, buồn nôn quá đi.”
“Anh nói xem ba anh đang giận như vậy, có thể đóng băng tài sản, phòng ốc, xe, cho anh lưu lạc đầu đường không.”
“Thế nào? Sợ anh không nuôi nổi em?”
“Em chỉ hỏi thử có phải sau này chúng ta sống nghèo khổ không thôi.”
“Bộ anh chưa nói với em? Sau khi anh tốt nghiệp sẽ có 50% cổ phần của Nghiêm thị.” Nghiêm Ngôn nói rất thờ ơ giống như 50% cổ phần đấy chẳng đáng là bao.
“Ngôn, em rất rất yêu anh >_