Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em

Tô Tiểu Mễ thẫn thờ nhìn tấm thiệp đỏ mời dự hôn lễ trong tay, đây là bạn học thời trung học đệ nhị cấp gửi đến, không ngờ cô bạn ấy lại kết hôn nhanh đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy năm tháng trôi qua thật mau không biết có nên đi hay không, thật ra cậu cũng không cần dùng quá nhiều thời gian để suy nghĩ vì mỗi lần muốn làm một việc gì cuối cùng vẫn hấp tấp chạy đến hỏi Nghiêm Ngôn. Buổi chiều không có lớp, cậu về nhà thật sớm vừa xem TV vừa mong đợi Nghiêm Ngôn nhanh trở về.

Nghe được tiếng động chìa khóa tra vào ổ khóa, cậu lập tức chạy đến núp bên cạnh cửa. Nghiêm Ngôn mở cửa đang cởi giày thì Tô Tiểu Mễ đột nhiên nhảy ra trước mặt: “Bị em hù sợ rồi ha, có phải cảm thấy rất vui hay không?” vừa nói còn không ngừng chớp mắt.

Nghiêm Ngôn mặt không chút thay đổi lướt qua người Tô Tiểu Mễ: “Nếu như ngực em trở nên to đùng anh mới sợ.”

“Anh chê em ngực nhỏ đúng không? Những cô gái kia ngày ngày treo hai túi mỡ trước ngực đi qua đi lại có cái gì tốt, chưa kể sau này còn biến dạng, em thấy ngực Lô Y Y sau này không chỉ biến dạng còn có nguy cơ chảy xệ nữa đấy.” Trong đầu Tô Tiểu Mễ cố gắng lục lọi từ ngữ, ban đầu còn rất cảm ơn Lô Y Y giúp cậu nhận ra đuổi theo Nghiêm Ngôn, nào ngờ Nghiêm Ngôn trở lại cô ta liền lộ nguyên hình, nói Tô Tiểu Mễ, cậu thật không biết liêm sỉ tưởng rằng tôi vì cậu à, tôi đây chỉ sợ Nghiêm Ngôn đi rồi sau này sẽ không gặp được hắn, sau này tôi sẽ cùng Nghiêm Ngôn anh anh em em cho cậu tức bốc khói luôn.

Tô Tiểu Mễ còn đang miên man suy nghĩ lại bị Nghiêm Ngôn khuấy tách cà phê đi ra cắt đứt lời: “Anh thì thấy em rất thích nghiên cứu ngực cô ta.”

Tô Tiểu Mễ nghe vậy, đầu lắc như trống bỏi: “Em đoán thôi, mấy cô gái đó nhìn sơ qua thôi đã thấy không ổn. Nghiêm Ngôn, em tốt bụng khuyên anh một câu, anh tốt nhất đừng đến quá gần Lô Y Y, không tốt, phải chiêu tà.” Tô Tiểu Mễ nhăn mặt chán ghét pha lẫn hoảng sợ cảnh báo.

Nghiêm Ngôn phớt lờ cậu, lại thấy được tấm thiệp cưới trên bàn : “Thế nào, có người mời em làm hoa đồng?”

“Hoa gì đồng gì, thử tân, V. I.P đó nha” Tô Tiểu Mễ lớn tiếng cường điệu, sau đó vào phòng bếp tự rót cho mình một ly cà phê, ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Ngôn học bộ dáng của hắn nhấp một hớp: “Nhắc đến chuyện này em có một chuyện muốn hỏi anh, anh cũng thấy tấm thiệp mời này rồi đúng không, bạn học thời cấp hai mời em đến dự, anh nói em nên đi hay không. Haizzz, thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã trôi qua ngần ấy năm.” Tô Tiểu Mễ lại như ông lão than ngắn thở dài.

“Cô gái kia là người yêu cũ của em?”

Tô Tiểu Mễ nghe liền không vui: “Nói nhảm gì đó, người yêu cũ cái gì, em từ đầu đến cuối chỉ có mỗi mình anh.” Thẹn thùng a

“Muốn thanh thuần như ban đầu?” Nghiêm Ngôn nhếch môi cười, nụ cười bình thường này lại để Tô Tiểu Mễ nghe thấy rất xuôi tai.

“Anh cho rằng em giống anh chắc, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, sử tích phong lưu có thể ghi đầy quyển sách, anh đừng lãng tránh đề tài, anh nói đi em có nên đi hay không?”

“Em muốn đi thì đi, anh không cấm cản.”

Tô Tiểu Mễ bắt đầu nhăn nhăn nhó nhó, hỏi thử: “Một mình em đi hơi sợ.”

“Em sợ cái rắm, lại muốn anh đi em đúng không?” Nghiêm Ngôn cầm lên tách trà muốn đi đến thư phòng lại bị Tô Tiểu Mễ kéo chéo áo: “Đi đến đó người khác kính rượu em biết làm sao bây giờ? Anh cũng biết con người em nhân duyên rất tốt, người ta nhiệt tình quá em đỡ không nổi.”

“Em cũng không phải cô dâu, người khác sao phải mời rượu em” Nghiêm Ngôn nói thì nói vẫn cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nếu như thằng nhóc Tô Tiểu Mễ này uống say người chịu tội chẳng phải là hắn.

“Chuyện đó ai có thể đoán trước” Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng kề gần Nghiêm Ngôn như sợ có người nghe lén: “Nghe nói hôn lễ này không khác gì buổi tương thân, đã có rất nhiều người trong mấy bữa tiệc này tìm được một nửa của mình, em không muốn nhưng nhỡ người khác để ý em thì thế nào?”

“Em thật đúng thích dát vàng lên mặt mình.”

Sau cùng Tô Tiểu Mễ ầm ĩ đưa ra hết lý do này đến lý do khác Nghiêm Ngôn mới đồng ý, tuy nhiên điều kiện đi kèm chỉ ở có thể ở đó một tiếng, Tô Tiểu Mễ reo lên một tiếng vui vẻ ôm mặt Nghiêm Ngôn hôn chụt chụt liên tục, Nghiêm Ngôn chán ghét đẩy ra.

Rất nhanh đến chủ nhật, Nghiêm Ngôn chuẩn bị xong mọi thứ đi cùng Tô Tiểu Mễ, thật ra Tô Tiểu Mễ hơi hối hận rủ Nghiêm Ngôn đi cùng, người đẹp trai như vậy đưa đến đó địa vị của cậu nhất định bị uy hiếp nhưng hối hận thì hối hận, Tô Tiểu Mễ vẫn rất vui Nghiêm Ngôn chịu đi cùng cậu.

Ngồi trên xe Nghiêm Ngôn, Tô Tiểu Mễ như chợt nhớ đến một vấn đề quan trọng, nghiêng đầu hỏi Nghiêm Ngôn: “Anh nói chúng ta nên đi bao nhiêu, ít thì người ta cho em hẹp hòi, đi nhiều thì lại nói mất tình cảm, vả lại không có lời.”

Nghiêm Ngôn không muốn bàn về vấn đề này, im lặng mở cửa xe.

Tô Tiểu Mễ lại giả vờ giật mình sờ sờ túi quần: “A, làm sao bây giờ, Nghiêm Ngôn, em quên mang theo tiền.” Sự thật thì không có tiền để mang theo, tiền sinh hoạt trong một tháng cậu dùng không đã không còn lại bao nhiêu.

Nghiêm Ngôn lườm sang Tô Tiểu Mễ: “Anh thấy đây mới là mục đích chính em đưa anh đến đây, không có tiền mà còn đòi tham dự hôn lễ của người khác, em không biết ngượng à.”

“Không phải còn có anh sao?”

Trên đường ầm ĩ một hồi rốt cuộc cũng đã đến khách sạn nơi cử hành hôn lễ, cô dâu cùng chú rễ đã đứng sẵn trước cửa đón khách. Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ xuống xe, Tô Tiểu Mễ thấy mọi người đều đưa phong bì thì gấp gáp kéo Nghiêm Ngôn: “Làm sao bây giờ, em không có chuẩn bị tiền mừng.”

“Em ruốt cuộc vì sao muốn tham gia hôn lễ.” Nghiêm Ngôn quay sang mắng.

Từ xa đã thấy Tô Tiểu Mễ cùng một cậu trai anh tuấn níu kéo, bèn đi đến tiếp đón: “Tô Tiểu Mễ, cậu tới rồi, đã lâu không gặp người này là bạn cậu?”

Tô Tiểu Mễ gật đầu bị kéo tới cửa, trông thấy người khác đi vào đều đưa tiền rồi ký tên, cậu liền dùng ánh mắt cầu cứu quăng về phía Nghiêm Ngôn. Lúc này Nghiêm Ngôn mới lấy ra ví tiền trong túi, tiện tay rút một xấp tiền đặt trên bàn, người ngồi trước bàn sửng sốt nhìn Nghiêm Ngôn một hồi, sau đó khóe môi cười càng thêm rực rỡ. Tô Tiểu Mễ thì cảm giác được ánh mắt phát sáng của phù dâu cùng những cô gái khác đồng loạt hướng về phía Nghiêm Ngôn, trong lòng chán nản: Những cô gái này thật không có mắt, tên kia giống như mấy ông địa chủ trên người có thêm chút tiền thôi có gì phải thích? Cậu một người thư sinh đứng sờ sờ đây mà chẳng ai thèm ngó.

Hai người chủ vị sau khi an bài chỗ ngồi cho Nghiêm Ngôn cùng Tô Tiểu Mễ xong lại phải ra ngoài tiếp đón khách khứa, Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh nhàm chán lấy ra điện thoại chơi, Tô Tiểu Mễ thì lo dòm chừng Nghiêm Ngôn chơi điện thoại, sợ không để ý một chút sẽ bị người khác cướp đi, lấm lét nhìn quanh bốn phía cậu chợt phát hiện có rất nhiều cô gái dùng ánh mắt ái muội nhìn Nghiêm Ngôn. Tô Tiểu Mễ tức giận thiếu chút nữa lật ngược khăn trải bàn quấn từ đâu đến chân Nghiêm Ngôn không để bất kỳ người nào nhìn. Nhưng cậu chỉ có tà tâm lại không có gan làm.

Không lâu sau tân khách dường như đã đến đủ, không khí trong đại sảnh nóng hừng hực Tô Tiểu Mễ lại cảm thấy người bên cạnh mình lại lạnh đến muốn đóng thành băng, vì cậu không biết Nghiêm Ngôn ghét nhất những nơi nhiều người thế này.

Mở màn bằng cảnh bố mẹ hai nhà ra phát biểu, vừa khóc vừa kể lại những chuyện khi bé của con gái, Tô Tiểu Mễ ngồi nghe thấy rất cảm động giống như đang xem phim truyền hình vậy đó, tiếp theo là bạn bè hai nhà, đến khi kết thúc mọi người lại ồn ào bắt chú rễ hôn cô dâu.

“Ngôn, anh nhìn xem chú rễ đỏ mặt giống gì nha.” Nói xong liền quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy phụ dâu kia không biết từ lúc nào ngồi bên cạnh Nghiêm Ngôn, khuôn mặt e thẹn muốn nói lại ngập ngừng không dám, Nghiêm Ngôn thì lạnh lùng không quan tâm chỉ cúi đầu nhìn giá cổ phiếu trên màn hình điện thoại.

Tô Tiểu Mễ trợn tròn mắt biểu thị sự tức giận lại không dám nói gì.

Chờ thêm một lát, phù dâu mở miệng trước: “À, xin hỏi, anh là người nhà trai hay nhà gái.”

Không biết xấu hổ, trong lòng Tô Tiểu Mễ thầm mắng.

Người nọ chờ một hồi vẫn không thấy Nghiêm Ngôn đáp lại, không nhịn được lấy tay vỗ nhẹ nhẹ vào Nghiêm Ngôn.

Không biết dè dặt, mắng tiếp.

Lúc này Nghiêm Ngôn mới nâng lên khuôn mặt không chút thay đổi: “Chuyện gì?”

Phù dâu bị thái độ lạnh nhạt làm cho sửng sốt, rất nhanh lại cười nói: “Anh là người nhà trai hay nhà gái, sao em chưa từng gặp qua anh?”

“Hỏi mấy chuyện này làm gì?” Mặt không chút thay đổi.

“Không có, hôm nay em làm phù dâu, à, sao anh không đưa bạn gái đến?” Thử thăm dò.

“Đưa bạn gái đến làm gì?”

“Ack, vậy anh có bạn gái chưa?”

Nghiêm Ngôn rốt cục chịu không nổi phiền phức, quát lên: “Cô rốt cuộc muốn cái gì?” Ngẩng đầu nhìn hôn lễ gần như đã xong, nhướng mày hỏi: “Hôn lễ này còn bao nữa kết thúc?” Rồi quay đầu cau mày nhìn Tô Tiểu Mễ: “Có đi không? Không đi anh đi trước.” Dứt lời liền đứng dậy, Tô Tiểu Mễ hấp tấp đứng lên đi: “Em đi, em đi.” Nhanh chân theo sau Nghiêm Ngôn rời khỏi đại sảnh, lúc đi ngang qua Tô Tiểu Mễ không nhịn được quay đầu lại nhìn phụ dâu mặt tái mét, miệng lẩm mắng mất mặt xấu hổ.

Trên đường trở về, Nghiêm Ngôn bỗng nhiên hỏi: “Tô Tiểu Mễ, em rất hâm mộ người khác kết hôn đúng không?”

Tô Tiểu Mễ nghe thấy liều mạng lắc đầu, vẻ mặt hạnh phúc vòng tay kéo Nghiêm Ngôn: “Không hâm mộ, em thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta không khác kết hôn là mấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui