Bảy giờ tối, Bối Nguyệt Sương có một cuộc thảo luận trực tuyến cùng với nhóm của Đường Hảo.
Đến thời điểm hiện tại, dự án khởi nghiệp đã hoàn thiện về mặt ý tưởng, giai đoạn tiếp theo chính là triển khai thực tế, nếu mọi thứ đều diễn ra thuận lợi thì mười ngày sau quán cà phê sẽ chính thức khai trương.
“Có chắc là mười ngày không?”
Khi nghe Cố Kiều hỏi câu này, cả nhóm lập tức nhìn vào khung hình của Đường Hảo.
Chỉ cần Cố Kiều có thắc mắc Đường Hảo sẽ nhiệt tình giải đáp: “Tại sao lại không chắc? Cậu không có niềm tin vào bổn đại gia hay sao?”
Cố Kiều rất lười nhắc lại câu này: “Không phải cái gì cũng giải quyết được bằng tiền.”
Đường Hảo hất cằm nói: “Vậy còn Thiên Thời thì sao?”
Lúc này sự chú ý lại chuyển hướng sang Bối Nguyệt Sương, cô hoàn toàn không có ý kiến, ngay từ đầu cả nhóm đã thống nhất sẽ tự lực cánh sinh rồi.
Đến cuối cùng vẫn là Doãn Tranh Tranh đứng ra giảng hòa cho bọn họ: “Chúng ta cứ làm hết khả năng của mình là được ấy mà.”
Sau đó cả nhóm tiếp tục thảo luận.
Đến khoảng tám giờ, Bối Nguyệt Sương cảm thấy hơi đói nên lót dạ bằng hộp bánh Biscotti mà Thượng Quan Diên Dịch đã bỏ vào túi xách của cô lúc sáng.
Việc này khiến cả nhóm không thể không để ý.
Đường Hảo không ngại hỏi thẳng: “Tiểu bảo bối à, chị nhớ em đâu có thói quen ăn vặt vào buổi?”
Trình Húc nhíu mày nói: “Thói quen có thể thay đổi mà.”
Cả nhóm đều biết Trình Húc đang đứng về phía Bối Nguyệt Sương, không ai nói gì nữa.
Bối Nguyệt Sương cảm thấy đã đến lúc nói cho mọi người biết về sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng mình, dù sao tất cả cũng đều biết cô đã kết hôn với Thượng Quan Diên Dịch rồi.
Cô nói: “Hiện tại em cũng giống như chị Đường Hảo.”
Ban đầu mọi người vẫn chưa hiểu được ý của cô vì không ai nghĩ rằng Bối Nguyệt Sương cũng mang thai giống Đường Hảo.
“Em giống chị là giống ở điểm nào chứ?” Đường Hảo tò mò hỏi.
Bối Nguyệt Sương vừa ăn bánh vừa thản nhiên đáp: “Em sắp có em bé rồi.”
Sau khi biết được lý do thì không ai còn thắc mắc gì nữa.
Đường Hảo trấn tĩnh lại tinh thần và bắt đầu suy nghĩ xa hơn: “Vậy là chúng ta có cơ hội kết thông gia với nhau rồi.”
Những gì mà Đường Hảo đã nói với cô ở bệnh viện ngày đó sắp trở thành hiện thực rồi.
Đường Hảo vui mừng đến mức hôn tới tấp vào màn hình: “Tiểu thông gia của chị ơi, chị yêu em quá đi mất.”
Bối Nguyệt Sương cũng hết cách với cô nàng, bây giờ vẫn còn chưa biết giới tính của hai đứa nhỏ mà, dù vậy Bối Nguyệt Sương vẫn đặt nhiều hy vọng vào việc này.
Cuộc thảo luận kết thúc, cuối cùng Bối Nguyệt Sương cũng có thể đặt lưng xuống giường, nhìn lại đồng hồ thì đã là chín giờ hơn.
Gần đây cô thường đi ngủ rất sớm, mà Thượng Quan Diên Dịch lại làm việc đến tận khuya, sợ lát nữa sẽ không kịp chúc anh ngủ ngon nên cô quyết định sang thư phòng tìm anh.
Lúc Bối Nguyệt Sương vừa bước ra khỏi phòng thì thấy Thượng Quan Diên Dịch đang tiến về phía này.
"Tìm anh à?" Thượng Quan Diên Dịch xoa nhẹ khuôn mặt cô, mỉm cười hỏi.
Đôi mắt của Bối Nguyệt Sương mơ màng nhìn anh: "Em buồn ngủ."
Thượng Quan Diên Dịch cẩn thận bế cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô xong anh lại mở ngăn kéo lấy ra một đôi tất nhỏ rồi đeo vào chân cho cô.
Dường như Bối Nguyệt Sương không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, không ngờ Thượng Quan Diên Dịch lại quan tâm cô từ những việc nhỏ nhặt như vậy.
Từ đầu tới cuối Bối Nguyệt Sương chưa từng rời mắt khỏi anh, đợi anh đi rồi cô mới ngồi dậy mở chăn ra, nhìn đôi tất xinh xắn kia cô lại cười hồn nhiên như một đứa trẻ.
Cánh cửa một lần nữa mở ra, Bối Nguyệt Sương chỉ kịp thu lại nụ cười trên môi thì Thượng Quan Diên Dịch đã bước vào.
"Làm gì vậy?" Anh buồn cười hỏi.
Bối Nguyệt Sương lãng tránh câu hỏi của anh, cô nhanh trí chuyển sang chủ đề khác để nói: "Anh làm việc xong rồi à?"
Thượng Quan Diên Dịch ngồi xuống bên cạnh cô, nét mặt anh vẫn ôn hoà như mọi khi, anh không trả lời câu hỏi của cô mà nghiêm nghị nói: "Tiết Chính Toàn muốn lấy mạng của em."
Bối Nguyệt Sương không hề sợ hãi, cô biết sớm muộn gì việc này cũng sẽ xảy ra mà thôi, sở dĩ Thượng Quan Diên Dịch nói cho cô biết là để cô ý thức được sự nguy hiểm, muốn an toàn tuyệt đối trước hết cô phải tự biết bảo vệ chính mình.
Bối Nguyệt Sương khẽ gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Thượng Quan Diên Dịch xoa đầu cô: "Trước khi bắt được hắn em phải ngoan ngoãn ở yên trong nhà, yên tâm đi, chuyện ở trường đã có anh lo liệu rồi.”
Trong mắt Bối Nguyệt Sương thoáng hiện tia sững sốt, có vẻ như vừa rồi cô đã hiểu sai ý của anh rồi, câu nói trước đó của anh chính là đáp án cho câu hỏi tại sao cô phải ngoan ngoãn ở yên trong nhà.
Bối Nguyệt Sương nhìn anh thật lâu, sự im lặng của cô cũng là một đáp án dành cho Thượng Quan Diên Dịch, cô hiểu được nỗi bất đắc dĩ của anh nhưng lại không hoàn toàn đồng tình với anh.