[1] Oden là món ăn cổ truyền mà người Nhật đặc biệt yêu thích vào mùa đông.
Oden trong tiếng Nhật được gọi là (おでん), ngoài ra còn được gọi là misodengaku hoặc dengaku.
Đây được coi là một món lẩu kiểu Nhật với cách thức làm thì lại tương tự món hầm, ninh.
"Cô Hứa, cô đừng vội...!Từ từ đã...!Chậm một chút..."
Sao có thể không vội được chứ! Bên ngoài còn có một người đang đứng xem trò cười của tôi đó!
Hứa Hạnh tiếp tục giãy dụa.
Nhưng đầu của cô giống như bột lên men, thể tích phồng lên trong chốc lát khiến cô không thể nào kéo lên được.
Trong khi cô tuyệt vọng nghĩ rằng sẽ phải gọi cho chú phòng cháy chữa cháy mang cưa để cứu mình ra thì có một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, sau đó, một bàn tay khác đè nhẹ lên đỉnh đầu————
Hai bàn tay hợp sức lại, đầu nhỏ ngay lập tức thoát ra khỏi lỗ tròn.
Hứa Hạnh nhắm chặt mắt lại, cảm giác cái mũi nhỏ hếch lên và chiếc cằm đáng yêu của mình đã bị mép lỗ ép cho phẳng lì.
Cô chống tay trên giường, vô thức sờ mặt.
Vừa mới đụng tới, lông mày lập tức cau lại, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, "Đau — —"
Trần Đông nhịn không được nhìn cổ Hứa Hạnh, không phải chứ, đau đến như vậy sao? Vị Hứa tiểu thư này không phải là tới ăn vạ chứ?...!
Trần Đông tự nhủ trong lòng, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt không rõ cảm xúc của Khang Trầm.
Ánh mắt kia có chút bức người, hắn chịu không nổi, vội vàng dời mắt, "Cô...cô Hứa, cô không sao chứ? Có muốn tôi lấy cho cô một ít thuốc mỡ không?"
Không đợi Hứa Hạnh trả lời, Trần Đông cho rằng cô đang cố nhịn đau nên vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
"Này..."
Hứa Hạnh muốn gọi anh ta lại, nhưng khi ngước mắt lên liền nhìn thấy Khang Trầm đang nhàn nhã đứng dựa vào tường, hơi nghiêng đầu, đường quai hàm vẽ ra một độ cong tuyệt đẹp.
Cho đến khi ánh mắt hai người giao nhau, Hứa Hạnh chỉ nhìn thấy trong đôi mắt kia một mảnh sâu thẳm tĩnh mịch.
Thực ra lúc nãy, khi bàn tay đó nâng cằm cô, cô đã nhận ra chủ nhân của nó là ai.
Áo sơ mi đen tuyền cùng với ống tay gắn khuy hình vuông màu vàng cát, thoang thoảng xung quanh là một mùi hương cam Bergamot thanh mát như có như không — —
Còn có ai khác ngoài cái tên Khang Trầm chuyên bức ép người kia nữa?
Cũng không biết tại sao, từ rất lâu rồi cô không dám nhìn thẳng vào mắt Khang Trầm.
Ánh mắt anh kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng không có cảm xúc kia luôn khiến người khác không tự chủ được mà cảm thấy ớn lạnh.
Dù sao cũng đã bỏ lỡ cơ hội giả vờ rồi, Hứa Hạnh làm bộ trấn định dời mắt, muốn từ trên giường phục hồi chức năng bò dậy.
Khang Trầm chìa tay, định đỡ cô ngồi lên.
Hứa Hạnh theo bản năng né tránh, mặt phòng bị, "Anh làm gì vậy?"
Khang Trầm chợt ngừng lại.
Một lúc sau, bàn tay đang dừng giữa không trung kia đưa đến cằm của cô, khẽ nâng lên.
Hứa Hạnh không tránh nữa, rũ mắt cảnh giác.
Chỉ trong chốc lát, bàn tay ấy lại giơ lên lần nữa, đặt nhẹ lên đầu cô.
"Ấn đầu cô trở về thì sao?"
Giọng nói của anh ta trầm thấp nhu hòa nhưng lời nói ra lại khiến cho người khác muốn phát điên!
Hứa Hạnh giật mình, nhanh chóng từ trên giường đứng dậy.
***
Phía bên kia, Trần Đông tìm thấy thuốc mỡ, định đi ra khỏi phòng thì tình cờ gặp giám đốc Hách.
Hắn hình như rất vội, vừa đi vừa nhìn thời gian.
"Anh Hách!"
Giám đốc Hách ngẩng đầu nhìn qua, thấy là Trần Đông, liền thuận miệng hỏi: "Vị Hứa tiểu thư kia có đăng ký khóa nào không?"
Trần Đông lắc đầu, đuổi kịp hắn.
Giám đốc Hách cũng không nói thêm gì nữa, Trần Đông vừa tới phòng tập không lâu, cùng là đồng hương với hắn, tính thật thà chất phác.
Trước đây, cậu ta từng là giáo viên dạy thể dục ở trường tiểu học, chưa bao giờ tiếp xúc với một nghề đòi hỏi phải biết ăn nói như cái nghề huấn luyện viên thể hình này.
Vì thế, nếu có thể, hắn đều cố gắng tận lực giúp cậu ta một tay.
Nhưng việc khách hàng có đăng ký hay không, một mặt phụ thuộc vào năng lực của huấn luyện viên, mặt khác cũng phải xem tài chính của khách hàng như thế nào nữa.
"Anh Hách, anh có việc gấp à?"
"Lúc nãy, Khang tổng tới, tôi nghe Tiểu Trịnh ở quầy lễ tân nói mới biết.
Hôm nay tôi trực, không đi chào hỏi thì không tốt lắm." Giám đốc thở dài, "Aizzz, một giờ trước Khang tổng đã đến, không biết hiện tại anh ấy đã đi chưa."
"Khang tổng?" Trần Đông ngây người, hắn nhớ không nhầm, ông chủ rõ ràng không phải họ Khang.
"Cậu vừa mới tới nên không biết, Khang tổng chỉ là nhà đầu tư, không trực tiếp quản lý." Giám đốc Hách đơn giản giải thích một câu, tiếp tục đi về phía trước.
Đi ngang qua phòng tập luyện cá nhân, hắn đột nhiên dừng lại.
Trần Đông cũng theo bản năng ngừng bước, ngẩng đầu lên, hóa ra họ đã đi đến phòng huấn luyện.
"Anh Hách, vậy em vào trước đây."
Hắn nói rồi chuẩn bị đẩy cửa đi vào.
Nhưng khi vừa chạm tới cửa, giám đốc Hách đã nhanh tay ngăn lại.
Vị Hứa tiểu thư này nhìn qua không có vẻ gì là giàu có, vậy mà lại quen biết Khang tổng.
Chẳng lẽ Khang tổng làm thẻ cho cô ấy ư? Giám đốc Hách chỉ liếc một cái, trong đầu đã suy diễn biết bao nhiêu thứ.
Mặc dù hắn không biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng hắn chắc chắn một điều, bây giờ đi vào tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Hắn kéo Trần Đông đang không hiểu chuyện gì trốn sang bên cạnh, vừa trốn vừa vừa hạ giọng giải thích.
Trong phòng tập, Hứa Hạnh và Khang Trầm ngại ngùng trò chuyện một hồi lâu.
Hứa Hạnh thầm nghĩ: Huấn luyện viên Trần đi lấy thuốc mỡ ở tận Thái Bình Dương hay sao? Sao bây giờ vẫn chưa trở lại?
Hứa Hạnh lúng túng ứng phó, Khang Trầm lại rất tự nhiên, thuận miệng hỏi: "Bây giờ cô đang làm gì? "
Hứa Hạnh sờ gáy, cố ý nói nhỏ: "Tôi, bây giờ tôi chủ yếu làm việc trong ngành...xuất bản giáo dục."
Nói xong, cô "Ừm" một tiếng như để xác nhận, "Nếu bình thường không có việc gì làm thì viết một ít tiểu thuyết."
Nghe nửa câu sau, Khang Trầm nhướn mày, "Nhà văn?"
Hứa Hạnh trong lòng xấu hổ nhưng trên mặt vẫn gắng làm ra vẻ vân đạm phong khinh[2], "Chỉ là viết chút tiểu thuyết mà thôi."
[2] Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Đừng hỏi, đừng hỏi nữa! Hỏi nữa là tôi tự sát đấy!
Cũng may lúc này Lý Duyên Quân gọi điện tới, Hứa Hạnh lần đầu tiên cảm thấy Lý Duyên Quân đáng yêu đến vậy.
"Hứa Tiểu Hạnh, sao cậu còn chưa về? Đừng nói là cậu đang bận hẹn hò với anh chàng cơ bắp nào đấy trong phòng tập gym nha."
"Sắp xong rồi đây."
"Ồ, cậu có mang theo chìa khóa không?"
"Mang theo."
"Vậy được rồi, tớ chợp mắt một lát.
Cậu về nhớ tự mở cửa nhé."
"Được."
"Không đúng.
Ngữ khí có lệ như vậy...Hứa Tiểu Hạnh, cậu..."
Hứa Hạnh đột nhiên hắng giọng, nâng cao giọng nói, "Được, tớ đến ngay! "
Sau đó, cô lập tức cúp máy.
Cuộc trò chuyện kết thúc, trong lòng Hứa Hạnh cuối cùng cũng yên ổn một chút.
Cô vén tóc ra sau tai, lãnh đạm nói: "À, bạn tôi rủ tôi đi ăn tối.
Tôi phải đi trước.
Tôi thường xuyên viết tiểu thuyết, lúc nào cũng bị đau lưng nên cần rèn luyện một chút.
Nhưng bây giờ...xem ra không có gì đáng lo ngại."
Cô nhún vai, giọng điệu không khỏi tiếc nuối, "Aizzz, thẻ tập khả năng phải nhượng lại cho người khác, về sau có thể sẽ không trở lại nữa."
Cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh!:)))
Khanh Trầm không trả lời, ánh mắt nhàn nhạt.
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ lên tiếng: "Thật sao? Vậy thì...!hẹn gặp lại."
"Ừm...Vậy tôi đi trước.
Tạm biệt."
Hứa Hạnh ngập ngừng, vẫy tay chào tạm biệt.
Nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung của Khang Trầm, cô lặng lẽ cầm áo khoác bước ra ngoài.
Đi thẳng đến ngã rẽ mới dừng lại.
Nhưng được một lúc, cô đột nhiên bước nhanh, vội vàng bỏ chạy.
Giám đốc Hách và Trần Đông trốn ở một bên góc nói chuyện.
Thấy Hứa Hạnh bước ra, định chào hỏi cô, nhưng lời còn chưa kịp nói đã thấy cô vội rời đi như đang chạy nạn.
Hai người ngẩn người, nhìn nhau ngơ ngác.
***
Khi giám đốc Hách đến chào hỏi Khang Trầm, Khang Trầm không giống như thường ngày ôn hòa tán gẫu mà trực tiếp phân phó, "Mang thông tin đăng ký của Hứa Hạnh đến đây cho tôi."
Hắn sửng sốt, theo phản xạ trả lời: "Tôi đi ngay."
Tờ giấy A4 mỏng vẫn mang một ít hơi ấm còn sót lại sau khi in, Khang Trầm cầm lên, nhanh chóng đọc qua.
Thấy thẻ tập của Hứa Hạnh được đánh dấu là ưu đãi của tập đoàn, anh hỏi:
"Gần đây có công ty nào phát thẻ?"
"Cái này......"
Vào cuộc họp thường niên cuối năm, nhiều công ty thống nhất đồng loạt phát hành thẻ thường niên chiết khấu từ phòng tập gym của họ để làm ưu đãi cho nhân viên, hắn sao có thể nhớ hết.
Khang Trầm ngước lên, thoáng nhìn về phía giám đốc Hách.
Hắn vội nói: "Khang tổng, tôi lập tức đi kiểm tra, tôi..."
"Không cần, nếu cô ấy muốn chuyển thẻ, nói với cô ấy rằng, đây là thẻ ưu đãi của tập đoàn không thể chuyển nhượng được."
Khang Trầm hời hợt nói một câu như vậy, sau đó vò tờ giấy A4 thành hình tròn rồi ném vào thùng rác.
???
Cái này không có trong quy định mà.
Khang Trầm liếc hắn một cái thật sâu, không lên tiếng nữa, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Giám đốc Hách giật mình tỉnh ngộ, vội vàng quay người lại hứa hẹn với bóng lưng của Khang Trầm, "Khang tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt!"
Quy định đã quy định, quy củ là do người định, mà ai là người đặt ra, đương nhiên là ông chủ.
Trước kia có thể không có, nhưng hiện tại ông chủ nói có thì quy định chính là có.
***
Hứa Hạnh rời khỏi phòng tập gym, còn chưa đi được bao lâu liền hắt hơi một cái.
Cô quấn chặt áo khoác lại rồi chà xát hai tay, chỉ nghĩ rằng mùa đông ở Tinh thành thực sự rất lạnh, không biết rằng số tiền khổng lồ mà cô ngày đêm mong ngóng đã tan thành mây khói chỉ trong một câu nói của ai đó.
Những cành cây xanh ven đường được bao phủ bởi một lớp sương trắng nhạt, có lẽ trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay không còn bao lâu nữa sẽ rơi xuống.
Hứa Hạnh không có thời gian để ý.
Cô vùi đầu vào cổ áo khoác, bước nhanh về phía trước, chỉ muốn thật chạy nhanh về nhà.
Nghiêm khắc mà nói, chỗ ở hiện tại của cô không thể tính là nhà.
Từ Ung Thành đi tới Tinh Thành, cô hai tay trống trơn không một xu dính túi, nếu không có bạn tốt thời đại học Lý Duyên Quân, từ nhỏ đã kiếm tiền từ việc viết lách, cô đại khái chỉ có thể ngủ ngoài đường, trở thành cô bé bán diêm.
Aizzz, thế giới này luôn tồn tại tình cảm chân thành, không bằng ăn một chút oden trước đi.
Hứa Hạnh dừng trước cửa hàng tiện lợi, vừa xoa tay vừa hà hơi, từ trong túi lấy điện thoại ra, tìm thông tin giảm giá của cửa hàng.
Thanh toán qua di động được giảm giá 10%, cô còn có bao lì xì ba tệ năm tiền mặt do phần mềm thanh toán đưa ra, nếu hôm nay không sử dụng thì sẽ hết hạn.
Hứa Hạnh cẩn thận tính toán, một miếng rau diếp, hai miếng cá viên, hai miếng tôm viên, tổng cộng là năm miếng, giảm giá 10% là bốn tệ năm, cô phải trả một tệ.
Cô do dự một chút, không cần tôm viên, đổi thành cải bó xôi là được rồi.
Cải bó xôi chỉ có một miếng.
Bốn miếng mà giảm giá 10% thì chỉ còn ba tệ sáu, cô chỉ cần trả một hào.
Vậy là hoàn hảo!
Hứa Hạnh hưng phấn lao vào cửa hàng tiện lợi.
Lời vừa nói ra, nhân viên lập tức thông báo cho cô hôm nay cửa hàng không làm oden.
Khóe miệng đang cong lên nhanh chóng rũ xuống, cô buồn bã, chuẩn bị rời đi.
Vừa định cất bước, Hứa Hạnh chợt nhớ ra cái phong bao lì xì ba tệ năm chưa dùng đến, cô quay lại lần nữa, đi tới giá lấy một gói cơm nắm bốn tệ.
Suốt quãng đường gặm cơm nắm lạnh buốt, trong đầu Hứa Hạnh lại hiện lên hình dáng của Khang Trầm mặc áo sơ mi đen được cắt may khéo léo cùng với ống tay gắn khuy hình vuông màu vàng cát.
Nhớ năm đó, cô cũng là một cô gái nhỏ vui vẻ, hoạt bát.
Nhưng khi đó, cô đối với Khang Trầm lạnh nhạt, hờ hững, bây giờ cô lại càng không trèo cao nổi.
Cơm nắm nguội ngắt, thực sự có chút khó nuốt.
Hứa Hạnh cảm giác nếu ăn nữa có thể bị nhồi máu cơ tim, cô để lại nửa cái, lát nữa trở về hâm nóng trong lò vi sóng nóng rồi mới ăn, dù sao đây cũng là bữa tối của ngày hôm nay.
Nghĩ đến đây, Hứa Hạnh có chút chua xót.
Là một người trưởng thành nghèo khổ thực sự rất khó, cô muốn tự vẫn!
*****************
Tác giả có lời muốn nói:
Bức vương Khang tổng: Đừng lo, em sẽ phát tài nhanh thôi.
- --------------------------------------------
????Chú thích:
[1] "Oden", hay còn gọi là lẩu Oden, bao gồm đậu phụ rán, Satsuma Age (さつま揚げ: cá viên chiên và rau), Tsumire (つみれ:chả cá viên), Konnyaku (cây Konjac của Nhật Bản), củ cải và trứng luộc kỹ đun sôi trong cùng một loại nước súp.
Nước dùng được nấu từ Konbu (昆布:rong biển) và Katsuo bushi (鰹節:cá ngừ bào khô) liên tục trong nhiều giờ.
.