Đồ ăn đã được dọn lên bàn nửa giờ, Hàn Kinh Niên như một pho tượng, không nhúc nhích chiếc đũa một chút.
Người hầu đứng bên cạnh chịu không được, đi lên phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hàn tiên sinh, ngài không nên ăn nữa, đồ ăn đều nguội hết rồi!"
Hàn Kinh Niên không nói chuyện, chỉ nhàn nhạt lườm người hầu một chút.
Ánh mắt của anh như có trộn lẫn với băng, khóe mắt hiện ra tia lạnh thấu xương, khiến người ta không rét mà run.
Khí thế của anh quá mức lăng lệ, chỉ là một ánh mắt, liền để đáy lòng người hầu kia giật nảy mình.
Chân người hầu mềm nhũn, suýt chút nữa té xuống dưới đất, cô lập tức một câu cũng không dám nói tiếp, chạy như bay khỏi căn phòng.
Những người hầu khác thấy cảnh này cũng nhẹ nhàng quay đầu vào tường, lặng lẽ rời khỏi phòng ăn.
Căn bản là phòng ăn rất yên tĩnh, chỉ một lát liền chỉ còn mỗi Hàn Kinh Niên trong phòng.
Anh không nhúc nhích ngồi yên trêи ghế, đối mặt với một bàn đồ ăn, không có dấu hiệu di chuyển đôi đũa.
Nửa giờ trôi qua!.
Một giờ trôi qua!.
Ba giờ trôi qua!.
Chuông phòng khách kêu lên, gõ mười một tiếng, biểu thị đã mười một giờ đêm.
Hàn Kinh Niên ngồi trước bàn ăn, khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, mặt mày anh khẽ nhúc nhích, rốt cuộc cũng có phản ứng.
Anh chậm rãi quay đầu, nhìn lên chiếc đồng hồ trêи tường.
Mười một giờ!.
Hàn Tri Cẩn chưa về nhà, nói vậy chính là!.
cô ấy và Hàn Tri Cẩn cùng đi ăn với nhau và bây giờ vẫn chưa về?
Hàn Kinh Niên không biết mình thế nào, luôn luôn bình thản bây giờ lại trở nên có chút đứng ngồi không yên: "Người đâu!"
Bên trong nơi hẻo lánh nhất ở phòng khách, cả đoàn người hầu đều ở đó, nháy mắt ra hiệu, sau đó nghe thanh âm của Hàn Kinh Niên, đồng loạt run rẩy, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, qua lại hồi lâu rốt cuộc không ai chịu đi đến.
Bầu không khí trong căn biệt thự trở nên quỷ dị hơn.
Đám người hầu ra hiệu một hồi lâu, sau đó bắt đầu oẳn tù xì, người thua giống như là ra pháp trường, mắt đỏ hồng, bước từng bước nhỏ, đi đến phòng ăn, sau đó lại không dám bước vào, duy trì cùng Hàn Kinh Niên cách xa năm mét, bất lực mở miệng: "Hàn, Hàn tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Hàn Kinh Niên mở miệng, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại không giấu được sát khí cùng nộ khí: "Gọi điện cho Hàn Tri Cẩn, hỏi xem cậu ta bao giờ về nhà.
"
"Là, là! "Người hầu phản ứng được câu nói của Hàn Kinh Niên, như thi chạy trăm mét, một chút liền chạy vọt tới điện thoại trong phòng khách, bấm số của Hàn Tri Cẩn.
Cúp máy xong, người hầu như ốc sên bò, chậm rãi lết đến trước phòng ăn: "Tri Cẩn thiếu gia nói, vẫn còn sớm, cậu ấy vừa tới KTV, tràng tử cũng còn không có nóng, nóng, nóng! "
Nói đến đây, người hầu cảm nhận được rõ ràng khí áp căn phòng bị ép xuống cực hạn, cô ngay cả câu nói phía sau cũng không nói tiếp, trực tiếp bỏ chạy.
Cả căn biệt thự thoáng chốc như bị băng bao phủ, yên tĩnh, hàn khí bắn ra tứ phía mà sát khí đùng đùng.
Chuông phòng khách kêu lên, lúc gõ mười hai tiếng, Hàn Kinh Niên lại mở miệng: "Gọi lại cho Hàn Tri Cẩn một lần nữa.
"
Người hầu tay run run, bấm số của Hàn Tri cẩn.
Cúp máy, cũng như vừa nãy, người hầu chạy đến cửa phòng ăn, giữ khoảng cách xa nhất có thể với Hàn Kinh Niên: "Tri Cẩn thiếu gia nói, cậu ấy và phu nhân đang hát, đừng quấy rầy cậu ấy, sau đó không chờ tôi nói chuyện liền trực tiếp cúp máy! " .