Trì Uyên hỏi câu không đầu không đuôi.
Văn Tưởng không biết trả lời như thế nào, anh lại không hề giải thích nhiều nên hai người bỗng nhiên lại rơi vào trầm mặc không hiểu ra sao.
Lúc này đang là chạng vạng, mây đen đông nghìn nghịt tích ở trên trời, bên rìa đám mây như bị vấy mực, trôi đến nơi nào đều in dấu vết mực đậm.
Trời mới vừa mưa, trong không khí vẫn còn mang theo hơi ẩm và cảm giác mát mẻ, trong vườn hoa nhỏ cũng không có bao nhiêu bệnh nhân, phần lớn đều là các y bác sĩ, vì để tiện nên ở đây có lối đi tắt, dáng vẻ vội vàng lui tới không dừng lại.
Bên khoa cấp cứu Văn Tưởng còn có công việc chưa làm xong, sau vài phút lắng nghe gió thổi lá cây, cô đứng lên, hai tay nhét vào trong túi áo blouse, rủ mắt nhìn người đàn ông trước mặt, "Vậy tôi đi trước đây.
"
Trì Uyên "ừm" một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn hộp thuốc bị anh ném lên ghế dài trước đó, ngẩng đầu hỏi, "Cô có mang bật lửa không?"
Văn Tưởng lắc đầu, lại nhắc nhở, "Dưới khu nội trú có siêu thị.
"
"Được, đợi lát nữa tôi đi qua xem.
"
"Ừm.
"
Sau khi Văn Tưởng rời đi không lâu, Trì Uyên cũng đứng dậy rời khỏi vườn hoa nhỏ.
Lúc trở lại phòng bệnh, mẹ Trì nói cho anh biết, sau khi anh xuống lầu bà cụ có tỉnh lại một lát, nhưng thời gian ngắn đến nỗi không kịp thông báo cho anh thì bà cụ lại mê man.
"Chuyện đầu tiên bà tỉnh là hỏi con đã về chưa.
" Mẹ Trì nói, "Chúng ta nói con đã về rồi, bà nhìn một vòng không thấy con đâu còn tưởng chúng ta lừa bà.
"
Trì Uyên day day huyệt thái dương, "Vậy đêm nay con ở lại trông bà.
"
"Để mẹ bảo ba con trông cùng với con.
"
"Không sao.
" Trì Uyên đứng dậy ôm mẹ Trì, an ủi, "Mấy ngày nay mọi người cũng vất vả rồi, hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi.
"
Mẹ Trì vỗ vỗ mu bàn tay anh, "Vậy có chuyện gì con lập tức gọi điện thoại cho chúng ta.
"
"Con biết rồi.
"
Sau khi ba mẹ Trì đi, Trì Uyên ngồi rất lâu trước giường bệnh của bà cụ, nhưng đến khi màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, bà cụ vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi treo chai nước truyền cuối cùng, y tá đi vào rút kim, Trì Uyên đứng dậy nhường chỗ, anh đi đến bên cửa sổ, đứng yên, đối diện là toà nhà ngoại trú sáng trưng đèn đuốc.
Trời lúc chạng vạng vẫn còn đen kịt nhưng lúc này mây đen đã tan hết, ánh trăng lên cao cùng mấy vì sao nằm rải rác bên cạnh.
Y tá rút kim, thu dọn bình dịch xong, ngẩng đầu nhìn người đứng bên cửa sổ, thấp giọng nhắc nhở, "Bà cụ vừa mới truyền dịch, tạm thời chưa tỉnh nên anh có thể đi ăn chút gì đó trước.
"
Trì Uyên quay đầu lại, "Không cần, cảm ơn.
"
Y tá cũng không nhiều lời nữa, lấy đồ xong rồi nhẹ tay nhẹ chân ra khỏi phòng bệnh.
Đến 7 giờ tối, bà cụ vẫn đang mê man, trong phòng bệnh chỉ còn lại âm thanh tích tích của thiết bị.
Mặc dù đều đặn ổn định nhưng lại khiến lòng người lo lắng.
Lúc Văn Tưởng đẩy cửa vào, đúng lúc Trì Uyên mới đi ra từ bên trong.
Hai người một người mở cửa một người đóng cửa, đúng lúc đều đứng ở huyền quan, cách chính giữa chỉ vài bước chân, ánh đèn nơi hành lang rọi vào, tầm mắt tự nhiên chạm nhau.
Trì Uyên buông tay nắm cửa ra, bước một bước về phía trước rồi đứng ở nơi sáng tối giao nhau, vẻ mỏi mệt trong ánh mắt vô cùng rõ ràng, "Còn chưa về?"
"Tối nay tôi trực.
" Văn Tưởng đóng cửa đi vào, đặt cái túi đang cầm trong tay xuống bàn trà, quay đầu nhìn anh, "Ăn cơm chưa?"
Trì Uyên mím môi, "Vẫn chưa.
"
Văn Tưởng "à" một tiếng, lại hỏi: "Ăn cháo thịt bò không?"
"Hửm?"
"Tôi đến muộn nên căn tin chỉ còn lại món này.
"
Văn Tưởng vừa nói vừa cởi một trong hai chiếc túi mới đặt trên bàn trà, lấy hộp cơm ở trong đó ra, còn nghiêm túc hỏi anh lần thứ hai, "Ăn không?"
Trì Uyên nhìn hộp cơm rồi lại nhìn cô, gật gật đầu, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm túc, "Ăn.
"
Ánh đèn ở phòng khách trong phòng bệnh không sáng như ở hành lang, ánh sáng nghiêng về màu vàng ấm, cái màu sắc làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng và ấm áp.
Lúc Trì Uyên ăn, Văn Tưởng nhìn chằm chằm vào ngọn đèn đến ngẩn người, dường như muốn nhìn thấu đến khi nó sinh sôi mới chịu.
Trong phòng chỉ có tiếng nhai rất khẽ.
Qua một lúc——
"Cái đèn này đẹp à?"
"Bình thường.
"
Văn Tưởng nói xong bỗng chốc cảm thấy có gì không thích hợp, lấy lại tinh thần mới phát hiện Trì Uyên ngồi đối diện không biết đã ngừng đũa từ lúc nào, đang lười biếng dựa vào sofa, điềm tĩnh nhìn cô chằm chằm.
"! ! "
Văn Tưởng có hơi mất tự nhiên dời ánh mắt, cố ý chuyển đề tài, "Anh ăn xong rồi?"
"Ừm.
"
Cô dường như không có gì để nói, "Ăn ngon không?"
"Cũng được.
" Trì Uyên dừng một chút, "Chỉ là thịt bò có hơi nhừ, cháo nấu chưa nhuyễn, nước dùng không phải là nước hầm xương bò nguyên chất, cái khác thì đều ổn.
"
"! ! "
Tôi thật sự cho anh mặt mũi rồi.
Trì Uyên ngừng cười, tinh thần kéo căng cả ngày lúc này đây mới có một chút thả lỏng, "Lừa cô thôi, thực ra rất ngon.
"
Trong vòng mấy phút, Văn Tưởng lại khôi phục vẻ bình tĩnh trước đây, "Cũng không phải tôi nấu, ngon hay không có liên quan đến tôi sao?"
"!.
.
"
"Lời anh nói phải nói với dì ở căn tin.
"
"!.
.
"
Ngay sau đó Trì Uyên càng cười dữ dội hơn, bả vai anh khẽ run lên.
Văn Tưởng mím môi nhìn anh một hồi.
Sau khi xác nhận anh không có qua loa cũng không phải là giả vờ cười, trong lòng cô khẽ thở phào một hơi, mặc anh không kiêng nể gì cười cho đã, mới thản nhiên lên tiếng, "Bên phía cấp cứu tôi còn việc nên đi trước, nếu như buổi tối anh có gì cần giúp, có thể gọi điện thoại cho tôi.
"
Trì Uyên không cười nữa, cảnh vật trong ánh đèn vàng ấm áp dừng lại trong đôi mắt hẹp dài của anh.
Anh híp mắt, vẻ mặt ôn hoà nói một tiếng "được.
"
Văn Tưởng gật gật đầu, lúc đứng dậy ánh mắt dừng trên cái túi còn lại vẫn chưa mở ở trên bàn, môi khẽ mấp máy muốn nói cái gì đó, nhưng đến khi ra khỏi phòng bệnh, nửa chữ cũng vẫn không nói.
Sự thoải mái trong phòng bệnh như phù dung sớm nở tối tàn.
Trì Uyên ngồi trên sofa trầm mặc một hồi.
Sau một lúc lâu, anh lấy lại tinh thần, đưa tay đóng nắp mấy hộp cơm đã ăn xong cho vào túi nilon cột lại, đứng dậy ném vào trong thùng rác.
Trên bàn trà có cái túi nilon màu trắng đục, cũng là Văn Tưởng vừa mới mang tới.
Trì Uyên đi qua mở túi ra, bên trong đều là trái cây trong mùa.
Anh lấy từng quả ra, đang định cuốn cái túi rỗng thành một nhúm ném vào trong thùng rác thì ngón tay bỗng nhiên đụng vào cái gì cưng cứng.
Động tác trong tay bỗng chốc dừng lại.
Trì Uyên lại kéo cái túi nilon ra lần nữa, giũ giũ miệng túi xuống, một cái bật lửa nho nhỏ rớt ra.
Cái bật lửa bằng nhựa chạm vào mặt bàn trà bằng thuỷ tinh phát ra một tiếng "loong-coong", tiếng động cực kỳ lanh lảnh trong phòng bệnh yên tĩnh.
Trì Uyên cúi người cầm hộp quẹt trong tay, đầu ngón tay ấn nhẹ vào van, ngọn lửa màu cam xanh lập tức bốc lên.
Anh rủ mắt, cuối lông mi lưu lại một cái bóng, trong mắt là ngọn lửa đang chuyển động, tựa như một vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Một tuần sau, triệu chứng sốt nhẹ của bà cụ Trì đã có chuyển biến tốt, cả người cũng từ trong trạng thái mê man mà từ từ tỉnh lại.
Thế hệ ba mẹ bận rộn công việc, sức khoẻ của bà cụ Trì lại không được tốt, cho nên phần lớn thời gian đều là Trì Uyên ở bệnh viện, có khi Văn Tưởng cũng sẽ qua ngồi một lát rồi lại quay về khoa cấp cứu làm việc.
Có mấy lần đi qua, mặc dù bà cụ đã tỉnh nhưng trạng thái tinh thần chưa tỉnh táo, sẽ kéo tay Trì Uyên hỏi đây là ai.
Trì Uyên nói tên cô ra.
Bà cụ cười cười không hỏi nhiều nữa, đợi đến khi Văn Tưởng đi rồi mới vỗ vỗ lên mu bàn tay Trì Uyên, thần thần bí bí, "Bà nhớ cô bé này đấy, cô bé làm ở bệnh viện này.
"
Trì Uyên cười khẽ, "Vâng? Vậy thì sao ạ?"
"Trước đó bà đã hỏi thăm người ta rồi, hiện tại cô bé không có bạn trai.
" Bà cụ cười tủm tỉm, "Bà cảm thấy hai đứa xứng đôi đấy.
"
"! ! " Trì Uyên giơ tay vén những sợi tóc bạc rơi bên thái dương ra sau tai bà, giọng điệu nhàn nhã, "Bà hỏi thăm tin tức của ai vậy? Một chút cũng không chính xác, trong nhà người ta đã sắp xếp đối tượng kết hôn rồi ạ.
"
Vẻ mặt bà cụ thất vọng, đợi đến lúc Văn Tưởng qua đây vào lần tới, bà nhân lúc Trì Uyên ra ngoài lấy nước, lén lút hỏi Văn Tưởng, "Con cảm thấy Uyên Uyên nhà bà thế nào?"
Văn Tưởng nhướng mày, mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép trả lời, "Rất tốt ạ.
"
"Vậy! " Bà cụ lại ghé sát vào, "Vậy con cảm thấy thằng bé với đối tượng kết hôn mà trong nhà con đã sắp xếp kia, ai tốt hơn?"
Văn Tưởng suy nghĩ hai người này không phải là một sao?
Nhưng nghĩ đến tình trạng tinh thần của bà cụ, cô mím môi, giả vờ suy nghĩ một lát rồi chọn câu trả lời chung chung, "Đều rất tốt ạ.
"
"Vậy nếu như bây giờ bà cho con chọn một người kết hôn, con chọn ai?"
"! ! "
Câu hỏi này không có cách nào trả lời chung chung được nữa.
Văn Tưởng mím môi, giống như đây là câu hỏi vô cùng phức tạp.
Trong lúc trầm mặc thì Trì Uyên lấy nước quay về, để bình nước sôi lên trên bàn, quay đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Văn Tưởng, cười hỏi, "Nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì.
" Văn Tưởng từ bên giường đứng lên, rủ mắt nhìn bà cụ, "Con về trước ạ, bà nghỉ ngơi cho khoẻ, ngày mai con lại đến thăm bà.
"
Bà cụ kéo tay cô không buông, "Con còn chưa nói cho bà biết đáp án đâu.
"
Trì Uyên cắm thêm vào một câu, "Đáp án gì vậy?"
"!.
.
"
Đau đầu.
Văn Tưởng bế tắc, thấy hai bà cháu đều nhìn mình chằm chằm, hơi cuộn ngón tay, bình tĩnh nói: "Chọn trong nhà sắp xếp ạ.
"
Bà cụ chán chường.
Trì Uyên vẫn đang nghi hoặc lại tò mò.
Sau khi đợi Văn Tưởng rời đi, anh ngồi trên ghế mà cô vừa mới ngồi, "Bà nội, ban nãy bà với Văn Tưởng nói chuyện gì thế?"
Bà cụ Trì nói từng câu từng từ ra.
Trì Uyên nghe xong, người dựa ra sau, bật cười.
"Con còn cười, người ta chướng mặt con rồi.
"
Anh đưa tay chọc lên sống mũi, cười an ủi bà cụ, giọng điệu thờ ơ, "Chướng mắt thì chướng mắt thôi ạ.
"
Dù sao đều giống nhau.
Văn Tưởng trở về khoa cấp cứu.
Mới vừa ngồi xuống trong văn phòng không bao lâu lại nhận được thông báo.
——Một quán bar trong trung tâm thành phố xảy ra hoả hoạn, thương vong vô cùng nghiêm trọng, cấp trên yêu cầu các bệnh viện gần đó lập tức phái nhân viên đi cứu viện.
Văn Tưởng cùng mấy đồng nghiệp trong khoa cấp cứu lên xe đến hiện trường.
Lúc đến nơi, thế lửa đã lan ra không ngớt, quán bar ở trung tâm thành phố nên nhà dân lân cận bị ảnh hưởng, xung quanh khói đen tràn ngập, ngọn lửa tàn sát khắp nơi.
Hiện trường liên tục có người bị thương được lính cứu hoả nâng ra ngoài.
Bóng dáng màu đỏ cam và trắng chạy qua lại trong đám người.
Sau một tiếng thế lửa mới hoàn toàn được dập tắt, lính cứu hoả đi vào lần thứ hai kiểm tra xem có còn tai hoạ ngầm khác không.
Văn Tưởng và đồng nghiệp ở hiện trường chuẩn bị lên xe quay về bệnh viện.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng sự việc dừng đến đấy nhưng đột nhiên, bên trong quán bar lại thêm vụ nổ lần thứ hai.
Những người lính cứu hoả mới đi vào đều mất hết tín hiệu trong nháy mắt.
Vụ nổ khá mạnh khiến cho các nhân viên đứng gần quán bar bị ảnh hưởng, Văn Tưởng và đồng nghiệp bị tung lên trong tích tắc.
Trước khi hôn mê, Văn Tưởng thấy có rất nhiều người chạy về phía cô, bên tai đủ loại kêu la nỉ non, cô nghe thấy Chu Ngọc Hàm hét gọi tên cô.
Dường như cô mở miệng nhưng rất nhanh đã rơi vào hôn mê, bất tỉnh.
Đợi đến lúc tỉnh lại, Văn Tưởng đã ở bệnh viện, lúc đó là hơn 11 giờ tối, trong phòng bệnh chỉ có mỗi Tưởng Viễn Sơn.
Ông đứng bên cửa sổ đưa lưng về phía giường bệnh, bóng dáng hiu quạnh.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh của Văn Tưởng nên Tưởng Viễn Sơn quay người lại, thấy ánh mắt còn chưa hoàn toàn tỉnh táo của Văn Tưởng lập tức bấm chuông gọi bác sĩ.
Đợi kiểm tra xong, xác định không có gì trở ngại, Văn Tưởng cũng từ từ tỉnh lại, vết thương trên trán ẩn ẩn đau, cô nhịn không được giơ tay lên xoa.
Tưởng Viễn Sơn ngồi cách giường không xa không gần, nhìn thấy động tác của cô khẽ hỏi, "Vết thương đau sao?"
Có lẽ là sinh bệnh khiến cho người ta yếu ớt nên Văn Tưởng không đối chọi gay gắt như trước kia, giọng nói có hơi khàn khàn, "Vẫn ổn.
"
Tưởng Viễn Sơn gật đầu, "Trên người còn có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không.
"
"Vậy——"
Ông còn muốn nói gì đó nhưng Văn Tưởng ngắt lời, "Con không có vấn đề nào khác, chỉ là có hơi chóng mặt.
"
"Vậy con ngủ thêm nữa đi.
"
"Vâng.
"
Văn Tưởng thật sự chóng mặt.
Lúc cú nổ xảy ra, cả người cô trực tiếp bị hất lên đụng vào xe cứu hoả bên cạnh, trên người mỗi chỗ đều có vết thương với mức khác nhau, nhưng chủ yếu là bị thương ở đầu, nếu không thì cũng không hôn mê lâu như vậy.
Trước khi ngủ, Văn Tưởng mơ hồ nghe thấy Tưởng Viễn Sơn nói chuyện, nhưng cụ thể là nói với ai nói cái gì cô không có nghe rõ.
Đợi đến sáng hôm sau, Văn Tưởng cũng biết tối qua ông nói chuyện với ai từ miệng Tưởng Viễn Sơn.
"Những trái cây này đều là nửa đêm hôm qua Trì Uyên mang đến.
" Tưởng Viễn Sơn hỏi cô, "Con xem xem có muốn ăn cái gì không, ba đi rửa cho con.
"
Văn Tưởng mới ăn sáng xong cũng không có gì muốn ăn, lắc đầu, "Không cần.
"
Tưởng Viễn Sơn không nói thêm nữa.
Hai cha con lại rơi vào cảnh trầm mặc.
Văn Tưởng cúi đầu xem điện thoại, mới phát hiện vụ hoả hoạ hôm qua đã lên trang đầu hotsearch trên Weibo, Weibo chính thức của phòng cháy chữa cháy Khê Thành công bố danh tính, tuổi và lý lịch của những người lính cứu hoả đã hy sinh.
Người lớn nhất là đội phó, ba mươi tuổi, người lính cứu hoả trẻ tuổi nhất vừa mới tròn hai mươi.
Thiên tai nhân hoạ là tàn nhẫn nhất.
Văn Tưởng không lướt xuống nữa, thoát Weibo rồi đặt điện thoại lên trên tủ đầu giường, nâng mắt nhìn Tưởng Viễn Sơn, "Con ở đây không có chuyện gì rồi, ba cũng không cần phải ở lại.
"
Lời này thật tổn thương người ta.
Vẻ mặt Tưởng Viễn Sơn rõ ràng cứng đờ trong chớp mắt mới từ từ hồi thần, "Con ở đây có một mình, ba không yên tâm.
"
"Có cái gì mà lo lắng.
" Văn Tưởng cúi đầu, cười tự giễu, "Chẳng phải ba cũng để con một mình nhiều năm như vậy rồi sao?"
"Con đã thành thói quen từ lâu rồi.
"
"Ba bây giờ như này, con mới không quen.
"
Tưởng Viễn Sơn mở miệng như muốn giãi bày, lại bị tiếng đập cửa bất thình lình cắt ngang.
Ông mím môi, "Ba đi mở cửa.
"
Văn Tưởng không nhìn ông.
Ngoài cửa vang đến tiếng nói chuyện, là Hứa Nam Tri.
Qua một lúc, Hứa Nam Tri đi sau Tưởng Viễn Sơn, nhận ra cảm xúc của Văn Tưởng không thích hợp, cô ấy nhìn Tưởng Viễn Sơn, cười nói, "Chú Tưởng, hôm nay con rảnh nên có thể ở lại với Văn Tưởng, nếu chú có chuyện gì khác, có thể đi trước ạ.
"
Đây là bậc thang cũng là nhắc nhở, Tưởng Viễn Sơn không từ chối, "Vậy làm phiền con.
"
"Không sao ạ.
"
Tưởng Viễn Sơn rất nhanh rời khỏi phòng bệnh, Hứa Nam Trì đặt bình giữ nhiệt trong tay lên bàn, rủ mắt hỏi, "Hai người lại cãi nhau?"
"Không.
" Văn Tưởng hít một hơi thật sâu, "Tớ thấy phiền khi ông ấy ở đây.
"
"! ! "
Hứa Nam Tri ở cùng với Văn Tưởng cả ngày, nhưng phần lớn thời gian Văn Tưởng đều ngủ nên cô ấy cầm máy tính xử lý công việc.
Đến buổi tối, Tưởng Viễn Sơn phái người đưa bữa tối đến.
Hứa Nam Tri gọi Văn Tưởng dậy, đổ bát canh gà ra cho cô, "Lát nữa tớ phải đến công ty một chuyến, có lẽ 9 giờ mới có thể về, lúc tớ không có ở đây cậu ở một mình được không?"
Văn Tưởng cầm cái thìa, "Không sao, cậu bận xong không cần qua đây đâu, tay chân tớ cũng không bị thương nên không có vấn đề gì.
"
"Ăn cơm trước.
"
"!.
.
"
Mãi đến lúc ăn cơm xong, Hứa Nam Tri vẫn kiên trì sau khi bận xong sẽ qua ở cùng cô, trước khi đi còn cố ý dặn y tá ở trạm y tá một tiếng.
Trong phòng bệnh, ban ngày Văn Tưởng ngủ nhiều nên lúc này vẫn chưa buồn ngủ, đang vô cùng buồn chán chơi máy tính bảng mà Hứa Nam Tri để lại cho cô để giết thời gian.
Trì Uyên đúng lúc đi qua.
Sau khi Văn Tưởng mở cửa để ăn vào, anh ở trong phòng nhìn một vòng, giọng điệu có hơi kinh ngạc, "Cô ở đây một mình?"
"Nếu không thì sao, chẳng lẽ tôi còn có thể ở nửa mình?"
"! ! "
Trì Uyên tức cười.
Có người ngoài ở đây, Văn Tưởng không quay về giường bệnh nằm nữa mà tìm cái ly thuỷ tinh sạch sẽ rót nước cho anh, sau đó quy quy củ củ ngồi bên giường.
Trên người cô vẫn còn mặc bộ đồ bệnh nhân sọc màu xanh da trời, quần áo khá to lộ ra vẻ mảnh mai ốm yếu.
Trì Uyên ngồi ở sofa, nâng mắt liếc gương mặt đang cúi xuống của Văn Tưởng, yên tĩnh một lát rồi hỏi: "Tối nay chỉ có mình cô ở đây?"
Văn Tưởng có hơi thất thần, sửng sốt một chút mới ngẩng đầu, "Cái gì?"
Cô hơi cuộn ngón tay lại, "Không phải, tối nay bạn tôi sẽ qua.
"
"Ồ.
"
Trì Uyên đáp lại một tiếng, đồng thời liếc ánh mắt rất muốn hỏi cô vậy ba cô đâu, thế là giây tiếp theo anh liền hỏi, "Vậy chú Tưởng đâu?"
"Tôi nói ông ấy đi về trước rồi.
"
Anh gật đầu kéo dài chữ "à", thuận miệng hỏi, "Cô ăn chưa?"
Đối thoại này rất quen thuộc.
Trong phút chốc Văn Tưởng tưởng rằng câu tiếp theo anh nói sẽ là "Tôi mang cháo thịt bò cho cô.
"
Nghĩ như vậy, cô nở nụ cười, giơ tay dụi dụi đôi mắt, "Ăn rồi.
"
Lại im lặng một hồi, Trì Uyên hỏi, "Người bạn lát nữa đến ở cùng cô là Hứa Nam Tri sao?"
Văn Tưởng gật gật đầu, "Là cô ấy.
"
"Vậy khi nào cô ấy tới?"
"Khoảng 9 giờ.
" Cô có hơi khó hiểu, "Sao vậy, có vấn đề gì à?"
"Không có vấn đề gì.
" Trì Uyên hơi nhướng mày, khoé môi mang theo ý cười, nửa đùa nửa thật, "Không phải cô ấy không muốn gặp tôi sao, tôi hỏi cho rõ, để trước khi cô ấy đến còn đi.
"
"! ! "
"Đỡ cho đến lúc đó, hai bọn tôi thấy đối phương khó chịu mà đánh nhau.
"
"! ! "
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tưởng Tưởng: Nói thật, bây giờ em thấy anh liền rất khó chịu:)
Lại đây.
Đánh một trận đi:D
Cún Trì: Anh hận qwq.
.