Cũng trong khoảnh khắc này, bọn họ bỗng nhiên mới hiểu rõ sự hoảng sợ và yếu ớt của ba khi mẹ nguy kịch trong phòng sinh hồi đó.
Con người thật nhỏ bé biết bao khi đối mặt với sinh tử.
Cái chết có thể mang đi hết thảy, cũng có thể xoá bỏ tất cả dấu vết của một người trên thế giới này.
Cũng may ông trời lại một lần nữa yêu thương gia đình này, cuộc phẫu thuật của Trì Uyển rất suôn sẻ, không xuất hiện tình huống nguy hiểm gì.
Hơn 8 giờ tối, phẫu thuật kết thúc.
Dưới tác dụng của thuốc gây mê, sáng hôm sau Trì Uyển mới tỉnh lại, trong phòng bệnh lúc này chỉ có mỗi mình Trì Uyên.
Hai cha con liếc nhìn nhau, Trì Uyển bật cười, cô bé lớn như vậy vẫn chưa bao giờ thấy dáng vẻ không đẹp đẽ của ba mình như thế này, cười cười nước mắt cũng tuôn ra.
Cô bé đeo mặt nạ thở, giọng nói yếu ớt, "Ba..."
Cổ họng Trì Uyên tắc nghẽn, giơ tay che mặt, cách một lúc lâu mới bỏ tay xuống, đôi mắt đỏ hoe, trên mặt đều là nước mắt.
Anh cầm lấy tay con gái, nước mắt rơi xuống trên chăn.
Lần đổ bệnh này của Trì Uyển đã phá vỡ mọi quan điểm trước đây của Văn Tưởng và Trì Uyên, hai người gần như đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé.
Bọn họ không thể cho con gái một cơ thể khoẻ mạnh, đây là sự mắc nợ của hai người làm ba mẹ, cũng là bù đắp.
Nhưng Trì Uyển đã không còn là cô bé mấy tuổi của trước kia nữa, sự yêu chiều của ba mẹ cũng không trở thành lý do để cô bé quay lại làm công chúa nhỏ kiêu căng hồi đó.
Cô bé cũng học được cách cảm thông và thấu hiểu, không phụ công lao bồi dưỡng bao năm qua của ba mẹ.
-
Thời gian ba năm nhoáng một cái đã trôi qua, đảo mắt lại đã đến mùa hợp xướng của loài ve.
Một năm này, Văn Cẩn và Trì Du nghênh đón tuổi mười tám, cũng đón chào cuộc thi cuối cùng trong cuộc đời học sinh.
Giữa hè của Khê Thành vẫn nóng bức phiền muộn như trước, nhà cao tầng mọc lên khắp nơi, ngã tư đường ngựa xe như nước, thành phố mười năm như một.
Hai đứa con trai trong nhà đều có thành tích học tập đứng đầu từ khi còn nhỏ, Văn Tưởng và Trì Uyên cũng không tốn quá nhiều tâm tư.
Cuộc thi đại học hôm nay cũng giống như mọi ngày, sau khi lái xe đưa hai cậu đến địa điểm thi liền chạy về công ty.
Khắp nơi trên đường đều nghe thấy tiếng còi xe.
Chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên lúc 5 giờ chiều ngày mùng 8, Văn Cẩn bước ra khỏi phòng thi với cây bút và thẻ dự thi.
Cậu bước nhanh xuống lầu, đợi đến một chỗ nào đó bỗng nhiên thả chậm tốc độ.
Mãi đến khi ánh mắt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía mình mới cong môi gia tăng tốc độ.
Cô gái rất nhanh đã chạy qua, balo đeo ở đằng trước, trong tay cầm khối rubik, chỉ là ráp đã lâu cũng không hoàn chỉnh được toàn mặt.
Văn Cẩn nhận lấy khối rubik trong tay cô gái, xoay khối rubik bằng một tay, tất cả sáu mặt đều nhanh chóng được khôi phục hoàn chỉnh.
Lúc quay lại cậu còn không quên quăng ra một câu, "Sao cậu vẫn ngốc như hồi nhỏ vậy."
Cô gái bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tớ đâu có bảo cậu giúp."
"Cậu nói cái gì?"
Cô gái lập tức mỉm cười, dùng ba chữ không có sức thuyết phục nhất, "Không có gì."
Văn Cẩn nhìn chằm chằm cô gái mấy giây, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là giơ tay nhẹ nhàng xoa mấy cái lên đầu cô gái.
Lúc xoay người đi về phía trước, khoé môi cong lên nụ cười nhàn nhạt.
Cô gái sững sờ vài giây, sau khi lấy lại tinh thần liền cười đuổi theo.
Buổi tối hôm thi đại học, nhà họ Trì bùng nổ một lần cãi nhau lớn nhất từ trước đến giờ, hai cậu con trai đều không bằng lòng học tài chính theo sắp xếp của ba mẹ.
Văn Cẩn muốn học y, Trì Du muốn học vật lý.
Đây là vấn đề mà Trì Uyên và Văn Tưởng đều chưa kịp suy nghĩ, sau khi Trì Du và Trì Uyên cãi nhau một trận liền tông cửa xông ra ngoài.
So với sự kích động của em trai, Văn Cẩn vẫn bình tĩnh điềm đạm như trước, đâu vào đấy thẳng thắn nói ra lý do bản thân không muốn học tài chính với Trì Uyên.
Những trận cãi nhau này rất quen thuộc.
Văn Tưởng nhớ đến bản thân của quá khứ, khẽ thở dài, bước lên một bước nắm tay Trì Uyên đang trong cơn tức giận.
Hai vợ chồng đã ở bên nhau biết bao năm, một ánh mắt đã biết trong lòng đối phương nghĩ cái gì.
Trì Uyên nhìn vợ, lại nhìn con trai bây giờ cũng gần bằng mình, thậm chí còn cao hơn mình, cuối cùng cũng buông lời, "Con về suy nghĩ kỹ đi."
Văn Cẩn nhìn ba mẹ, nói một tiếng "vâng."
Đợi cho người ra ngoài, Văn Tưởng nhìn bức ảnh gia đình để trên bàn, "Nếu không thì để hai đứa đi làm chuyện mà nó muốn làm đi anh."
"Đâu phải anh không muốn." Trì Uyên nắm tay vợ, năm tháng khiến đường nét trên gương mặt anh càng trở nên trưởng thành, "Chỉ là gia nghiệp lớn như vậy, hai đứa nó không chịu gánh, lẽ nào sau này giao cho bé Uyển sao?"
Văn Tưởng nói: "Cũng không phải không có cách khác."
Trì Uyên thở dài, "Nói sau đi."
Nhưng còn chưa đợi đến lúc nói tiếp, trong nhà lại xảy ra chuyện.
Hôm có kết quả thi đại học, Văn Tưởng nhận được một cuộc điện thoại từ Bình Thành.
Tưởng Viễn Sơn qua đời.
Người gọi tới là thư ký của Tưởng Viễn Sơn.
Ông ấy ở trong điện thoại nói cho Văn Tưởng biết toàn bộ tài sản mấy năm tích góp từng tí một trên danh nghĩa của ông đều tặng cho cô vô điều kiện.
Sau khi biết được tin tức này, trong lòng Văn Tưởng cũng không dao động quá nhiều, nhanh chóng liên lạc với nhân viên liên quan rồi cô và Trì Uyên bay đến Bình Thành.
Hậu sự của Tưởng Viễn Sơn đã xử lý ổn thoả.
Dựa theo di chúc, ông không lập bia cho mình, tro cốt cũng được rải vào biển lớn.
Là lưu lạc cũng là trừng phạt.
Văn Tưởng đi đến biệt thự ông từng ở nghe di chúc của Tưởng Viễn Sơn.
Sau khi nghe xong, cô trầm mặc rất lâu.
Trì Uyên nắm lấy tay cô.
Cô lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói, "Về Tưởng Viễn—— tất cả tài sản ông Tưởng tặng cho tôi, tôi quyết định quyên góp hết, luật sư của tôi sẽ trao đổi với ông về những vấn đề cụ thể."
"Được." Luật sư phụ trách xử lý di chúc của Tưởng Viễn Sơn trả lời một tiếng.
Sau khi đóng tài liệu lại, lại liếc nhìn con gái chưa từng xuất hiện bên cạnh Tưởng Viễn Sơn trong nhiều năm qua.
Văn Tưởng không để ý đến những cái này, cũng không ở lại đây lâu.
Quay về Khê Thành không bao lâu, Văn Tưởng đổ bệnh nặng, cuồn cuộn nặng nề ngủ non nửa tháng, Trì Uyên và ba đứa trẻ thâu đêm ở bên giường bệnh.
Ba đứa vô cùng nghi hoặc về ông ngoại chưa bao giờ xuất hiện này.
Sau đó, vào buổi chiều trời mưa, Trì Uyên ngồi bên giường bệnh của Văn Tưởng kể cho bọn trẻ nghe ngọn nguồn của quá khứ.
Chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, lúc Trì Uyên nói xong những chuyện này, trời bên ngoài đã tối hoàn toàn, tiếng mưa vẫn tí tách rơi.
Trì Uyên dịch góc chăn cho vợ, "Được rồi, hôm nay không còn sớm nữa, mấy đứa đi về trước đi, đêm nay ba ở lại với mẹ."
Trì Uyển vân vê ngón tay của Văn Tưởng, "Con cũng muốn ở lại."
Trì Du cũng giơ tay, "Con cũng vậy."
Trì Uyên ngẩng đầu nhìn Văn Cẩn không lên tiếng, lúc cười khoé mắt có nếp nhăn, "Xem ra con cũng vậy."
Văn Cẩn ngước mắt chạm phải ánh mắt của ba, khẽ nói một tiếng "vâng."
Buổi tối Trì Uyên ở bên trong với Văn Tưởng, ba đứa trẻ ghép cái giường ngủ bên ngoài.
Ban đêm bệnh viện yên tĩnh khiến tiếng mưa rơi bên ngoài vô cùng rõ ràng.
Trì Uyển tuổi còn nhỏ nên không giả vờ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Văn Cẩn đứng dậy đắp chăn cho cô bé, quay đầu lại nhìn Trì Du vẫn còn đang thức, hỏi một câu, "Sao em còn chưa ngủ?"
"Không phải anh cũng chưa ngủ sao?" Trì Du ôm chăn ngồi dậy, "Anh, bọn mình nói chuyện một lát đi."
Văn Cẩn bật cười, nằm dựa vào tường, "Em muốn nói cái gì?"
Trì Du cúi đầu, ngón tay vô thức xoay vòng trên chăn, "Em vẫn thật sự rất bất ngờ, hồi đó mẹ cũng phải đối mặt với tình huống giống bọn mình bây giờ."
"Anh cũng vậy." Hôm nay nghe lời miêu tả mẹ qua miệng ba đã hoàn toàn thay đối ấn tượng của Văn Cẩn về mẹ mình.
"Anh nói xem tâm trạng của mẹ trước lúc từ chức ở bệnh viện là gì?" Trì Du ngẩng đầu, "Anh này, anh còn muốn học y không?"
"Muốn." Văn Cẩn nhìn cậu, "Còn em?"
Trì Du suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu, "Em không biết."
"Vậy đi học đi, anh ủng hộ em." Văn Cẩn nói: "Lần trước lúc em nhờ anh đến trường Trung học trực thuộc để lấy tài liệu, giáo viên chủ nhiệm lớp em có nhắc đến chuyện em từ bỏ chuyện cử đi học ở Thanh Đại, còn hỏi anh sự khác nhau giữa việc tham gia kỳ thi đầu vào và cử đi học ở Thanh Đại nữa."
Trì Du không ngờ còn có chuyện này, sửng sốt một lát mới nói: "Lúc đó em còn chưa nghĩ xong là có muốn đi Thanh Đại hay không, không muốn từ bỏ sớm như vậy."
Văn Cẩn nhìn cậu một cái, "Trì Du, em có biết là em không lừa được anh không."
Qua một lúc lâu, cậu mới buông lời, "Được rồi, là em sợ nếu như em nhận lời cử đi học, một mình anh sẽ phải đối mặt với tình huống bây giờ."
Văn Cẩn bật cười, "Này có là gì."
"Sao lại không có gì." Trì Du nói: "Bọn mình là anh em, sao em có thể bỏ anh một mình được.
Hơn nữa, có một người chia sẻ hoả lực không phải càng thoải mái hơn sao?"
"Vậy em cảm thấy bây giờ bọn mình có thoải mái hơn không?"
"....."
Văn Cẩn khẽ cười, "Muộn rồi, ngủ thôi."
"Được." Trì Du nằm xuống, lưng đối lưng với Văn Cẩn, "Anh, ngủ ngon."
"Ừm."
Trong phòng yên tĩnh lại.
Hai người nằm trái ngược nhau, tiếng hít thở rõ ràng nhưng từ đầu đến cuối đều không ngủ.
Rất lâu sau đó, Trì Du trở mình, mặt quay về phía trần nhà rồi nhắm mắt lại, tiếng hô hấp dần dần ổn định, Văn Cẩn quay đầu lại nhìn cậu vài giây, vẻ mặt có hơi đăm chiêu.
-
Vào hôm hai anh em điền nguyện vọng thì Văn Tưởng tỉnh lại, một trận bệnh nặng này khiến cô mất rất nhiều tinh lực, sắc mặt tái nhợt yếu ớt.
Buổi chiều, Trì Uyên về nhà lấy quần áo, thuận đường đưa Trì Uyển đi học bổ túc.
Hai anh em ở lại phòng bệnh với Văn Tưởng.
Văn Cẩn gọt táo xong đặt vào trong tay Văn Tưởng, Trì Du ở bên cạnh lấy mấy cây tăm cắm ở bên trên, còn mình thì lấy tay cầm một miếng cho vào miệng, cảm khái, "Tay cầm dao phẫu thuật của anh mình có khác, gọt táo cũng ngọt hơn người bình thường."
Văn Cẩn: "......"
Văn Tưởng nhìn hai anh em đang giỡn, trong mắt trong lòng đều mềm mại, lấy cây tăm cắm một miếng táo, "Hôm đó không phải ba con cố ý nổi giận với hai đứa."
Hai anh em sửng sốt vài giây, Trì Du mở miệng trước, "Bọn con đều biết ạ, ba cũng là muốn để cho bọn con gánh vác trách nhiệm trong nhà.
Mẹ, trong khoảng thời gian mẹ bệnh, ba đã kể chuyện trước kia cho bọn con rồi, bao gồm cả ngoại—— người kia, còn có tất cả chuyện của mẹ, ba đều kể với bọn con."
Văn Tưởng cười có hơi bất đắc dĩ, "Sao ba con cái gì cũng kể với mấy đứa vậy."
Ba người nương theo đề tài này mà hàn huyên một lúc, Văn Tưởng nhìn hai đứa con trai, trong lòng đã thoả hiệp từ lâu, "Mẹ cũng đã từng trải qua tuổi của hai đứa, biết không làm được chuyện mình muốn làm thì trong lòng hai đứa có bao nhiêu là khó chịu.
Bỏ đi, ba mẹ cũng nhiều năm như vậy rồi, chuyện công ty sẽ không ép buộc hai đứa.
Các con muốn làm gì thì đi làm đi, mẹ ủng hộ hai đứa."
Văn Cẩn vẫn luôn không mở miệng đang muốn nói gì đó, "Mẹ——"
Văn Tưởng cầm tay cậu, "Không cần nói mẹ đều biết, phía ba con mẹ sẽ khuyên ông ấy, chuyện này hai đứa không cần phải lo."
Trì Du nhìn như không tim không phổi, "Mẹ vạn tuế!"
Văn Tưởng cười lắc đầu, vẻ mặt thương yêu.
-
Có lời chắc chắn của Văn Tưởng, chuyện điền nguyện vọng của Văn Cẩn và Trì Du thuận lợi hơn rất nhiều, trước đó cả hai đã nghĩ đến trường học và ngành học rồi nên gần như cũng không phải suy nghĩ nhiều lắm.
Hôm điền nguyện vọng xong, cả nhà liền ra ngoài ăn bữa cơm.
Từ sau khi Văn Tưởng xuất viện, rất nhiều chuyện công ty đều để cho cấp dưới mình làm.
Trì Uyên cũng giảm bớt lượng công việc, thậm chí đã và đang liên hệ với giám đốc chuyên nghiệp thích hợp để chuẩn bị cho sau này.
Sau khi ba mẹ Trì biết lựa chọn của hai con cũng không hỏi quá nhiều, dù sao thời thế cũng khác nhau, suy nghĩ cũng thay đổi.
Cũng không ép buộc giống như trước kia, con cháu đều có phúc của con cháu.
Một hôm nghỉ hè, Trì Du nhận được điện thoại của thầy Lâm chủ nhiệm lớp nên quay về trường nhận giấy thông báo, lúc về nhà có Văn Tưởng, Trì Uyên còn có Văn Cẩn và Trì Uyển đều đang xem phim ở trong phòng khách.
Trì Du nổi giận đùng đùng chạy từ bên ngoài chạy vào, trên tay đang cầm giấy thông báo của mình, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, "Văn Cẩn, anh ra ngoài với em."
Văn Cẩn nhìn cậu một lúc, thấy cậu không có mảy may ý nhượng bộ đành phải để khối rubik xuống, đứng dậy đi theo cậu ra ngoài.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đều cảm thấy có hơi khó hiểu.
"Hai anh em chúng nó làm gì vậy anh?" Văn Tưởng hỏi.
Trì Uyên cũng lắc đầu, nhưng cũng không hỏi, "Bé Uyển này, con đi xem hai anh làm gì ở bên ngoài."
"Vâng." Trì Uyển đứng lên từ sàn nhà, nhẹ tay nhẹ chân đi qua.
....
Ngoài phòng.
Văn Cẩn vừa mới đi ra ngoài, Trì Uyên đang đi ở đằng trước đột nhiên xoay người, ném giấy thông báo đang cầm trên tay vào trước mặt cậu, "Anh dựa vào đâu chứ?"
Văn Cẩn không trả lời câu hỏi của cậu mà mở giấy thông báo ra xem.
Sau khi nhìn thấy tên trường trúng tuyển là chuyên ngành Vật lý Hạt nhân khoa Vật lý ở Đại học Thanh An, cậu mới khép lại rồi ngẩng đầu nhìn Trì Du, "Đây không phải là ước mơ bấy lâu nay của em sao?"
"Má!" Sao Trì Du có thể ngờ được anh cậu còn giữ chiêu này, tức đến mức không nhịn được mà chửi bậy, "Đây con mẹ nó không phải là tên trường học em điền nguyện vọng."
Văn Cẩn nhìn cậu, không nói chuyện.
Trì Du tức đến mức đỏ hết cả người, "Em hỏi thầy Lâm, thầy ấy nói hôm đó sau khi em điền xong, em lại quay lại sửa nguyện vọng một lần nữa."
Vẻ mặt Văn Cẩn thản nhiên, "Nguyện vọng của em là anh quay lại sửa."
"Anh dựa vào đâu mà sửa nguyện vọng của em?" Trì Du gào lên: "Em con mẹ nó chính là muốn học tài chính! Muốn đi học Đại học Bắc Kinh! Anh dựa vào đâu mà chưa được sự đồng ý của em đã sửa nguyện vọng của em chứ hả!?"
"Trì Du, em bình tĩnh một chút." Văn Cẩn bước lên muốn vỗ bả vai cậu nhưng sợ bị đánh nên giơ tay giữa chừng lại thả xuống, "Em thích vật lý cỡ nào anh biết rõ hơn ai khác.
Trước kia em đã vì anh mà từ bỏ một lần, lần này đừng tuỳ hứng nữa, đi học cho tốt, anh đợi em đóng góp cho đất nước."
"Mẹ kiếp!" Trì Du gào xong như mất đi tinh thần, sau đó lùi lại mấy bước, dựa eo vào lan can, có hơi ủ rũ cúi đầu.
Yên lặng một lúc.
Văn Cẩn nghe thấy tiếng nức nở của cậu, có hơi bất đắc dĩ mà bật cười, "Không phải chứ Trì Du, em lớn như vậy rồi mà còn khóc."
Trì Du ngẩng đầu nhìn cậu, giống như khóc lóc om sòm vậy, "Làm sao, khóc thì làm sao chứ, em bị anh sửa nguyện vọng em buồn em muốn khóc không được à."
Văn Cẩn bật cười, bước lên ôm cậu vào lòng, "Được rồi, chuyện này là anh sai, anh xin lỗi với em được chưa?"
Trì Du nghe xong trong lòng càng khó chịu.
Trì Uyển trốn ở sau cửa lại nhẹ chân nhẹ tay chạy về phòng khách, lặp lại cuộc đối thoại của hai anh lần nữa cho ba mẹ nghe.
Trì Uyên và Văn Tưởng nghe xong cũng sửng sốt hồi lâu.
Qua một lúc, Trì Du đẩy cửa đi vào đầu cũng không quay lại mà đi thẳng lên lầu, Văn Cẩn đi theo phía sau, cầm giấy thông báo của cậu trong tay, nhìn bóng dáng biến mất ở chỗ cửa cầu thang rồi nhấc chân đi về phía phòng khách.
Cậu để giấy thông báo của Trì Du lên trên bàn trà, cong ngón tay khẽ cốc lên trán Trì Uyển một cái, "Gan cũng lớn nhỉ, dám nghe lén hai anh nói chuyện."
Trì Uyển che trán trốn bên cạnh Trì Uyên, "Là ba bảo em đi mà."
"Chiều em rồi." Văn Cẩn nói xong liền nhìn ba mẹ, cười thản nhiên, "Chắc ba mẹ cũng biết rồi ạ.
Vốn Trì Du định học tài chính nhưng con đi sửa lại nguyện vọng của em ấy.
Ba, mẹ, con xin lỗi, Trì Du thực sự thích vật lý.
Trước đó em ấy vốn có cơ hội cử đi học nhưng lại vì con mà từ bỏ, lần này để con trả lại em ấy.
Con là anh của Trì Du và Trì Uyển, cũng là con cả trong nhà.
Chuyện công ty cứ giao cho con đi ạ, con sẽ không làm ba mẹ thất vọng."
Từ nhỏ đến lớn Văn Cẩn đã rất hiểu chuyện, cho dù là cuộc sống hay học hành đều không để cho hai vợ chồng họ tốn nhiều tâm tư, nhưng bọn họ thật sự không ngờ cậu lại hiểu chuyện đến như này.
Văn Tưởng giơ tay lau mắt rồi nhanh chóng đứng lên, giọng nói cũng phát run, "Em đi xem cơm tối chuẩn bị đến đâu rồi."
Trì Uyên vỗ vỗ đầu Trì Uyển, "Đi với mẹ con đi."
"Vâng." Trì Uyển đứng dậy từ sofa, lúc đi ngang qua Văn Cẩn bỗng nhiên nghiêng người ôm cậu, ghé vào bên tai cậu khẽ nói một câu, "Anh Hai, anh đợi em nhé, đợi em trưởng thành rồi em san sẻ giúp anh."
Cổ họng Văn Cẩn nghẹn lại, giơ tay vỗ vỗ lên lưng cô bé, "Được, anh Hai đợi em."
Trì Uyên ở bên cạnh nhìn đứa con lớn của mình, trong lòng cảm thấy vui vẻ nhưng cũng đồng thời lại vô cùng đau lòng, như là có cây kim đâm vào khiến cho người ta canh cánh trong lòng không yên.
Lúc ăn cơm tối, Trì Du mang đôi mắt sưng to như quả đào ngồi xuống bàn, không nói lời nào.
Vốn dĩ là một ngày vui vẻ nhưng bầu không khí trong nhà lại có hơi thương cảm một cách khó hiểu.
Văn Cẩn bóc mấy con tôm để vào trong đĩa cơm của Trì Uyển, như là không để ý đến những cái này, vội vàng và mấy miếng cơm rồi để đũa xuống, "Con ăn xong rồi."
Đôi mắt Văn Tưởng cũng phiếm hồng, hiển nhiên là đã khóc, "Không uống canh sao con?"
"Không ạ." Văn Cẩn đứng dậy, dáng vẻ đẹp trai nho nhã, nụ cười ấm áp, "Chuyện con sửa nguyện vọng này vẫn chưa nói cho con dâu của hai người.
Vốn dĩ con cảm thấy không sao nhưng con thấy hôm nay mọi người như vậy, con thật sự có hơi lo lắng."
Lời nói đột ngột này.
Khiến cho bàn người ngây ngẩn, ngay cả Trì Du cả tối không nói câu nào cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Văn Cẩn bật cười, "Sao vậy, sao ai cũng nhìn con vậy?"
Ánh mắt của Trì Uyển thiếu điều viết lên hai chữ "hóng chuyện" giọng nói phấn khởi, "Anh Hai, anh có bạn gái lúc nào vậy?"
Văn Cẩn nhíu mày suy nghĩ một lúc, "Chắc là ngày đầu tiên vào lớp 1 của Tiểu học."
"....." Trì Uyển bĩu môi, "Anh Hai của em ơi, làm ơn anh có nói dối cũng phải suy nghĩ đến sự thật một chút được không? Anh học lớp 1 thì mới bao tuổi chứ."
"Hỏi mẹ đi, mẹ biết." Văn Cẩn không giải thích nhiều với bọn họ, "Con đi trước, buổi tối sẽ về nhưng mà có hơi muộn, mọi người không cần đợi con."
Đợi cậu đi rồi, vẻ mặt Văn Tưởng cũng mờ mịt, "Mẹ biết cái gì, cái gì mẹ cũng không biết mà? Anh con học lớp 1 cũng đã qua bao nhiêu năm rồi."
Mãi đến khi ăn cơm xong, lúc cả nhà lại ngồi ở phòng khách xem phim tiếp, Văn Tưởng liếc nhìn khối rubik trên bàn trà, ký ức bỗng nhiên trở lại vào cuối hè của hơn mười năm trước, nhớ ra cô bé ngồi cùng bàn bị con trai mình ghét bỏ không chịu được nhưng không nói lời nào, cũng không chịu đổi bạn cùng bàn khác.
Cô bỗng nhiên bật cười, nỗi buồn trong lòng bất giác tan đi mấy phần.
-
Buổi tối Văn Cẩn về nhà đã gần 11 giờ, ba mẹ đều đã đi ngủ.
Cậu mở cửa, thay giày ở huyền quan, lúc đi vào bị Trì Du ngồi ở chỗ sofa đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình.
"Sao em còn chưa đi ngủ?" Văn Cẩn đi thẳng vào nhà ăn, trên bàn là canh đậu xanh Văn Tưởng để lại cho cậu, cậu không uống mà đi vào nhà bếp cầm chai nước đá rồi trở lại phòng khách, ngồi phía bên khác của ghế sofa, "Hỏi em đó."
Trì Du nhìn cậu, "Ngủ không được."
"Vẫn còn suy nghĩ chuyện anh sửa nguyện vọng của em sao?"
"Phải, nghĩ cái đó, chuyện này em phải nhớ cả đời." Trì Du dòm cậu, "Nói chuyện với chị dâu tương lai của em như nào?"
"Vẫn ổn." Văn Cẩn cười, "Mặc dù không học chung một trường nhưng ít ra vẫn còn cùng thành phố, cô ấy không khó chấp nhận như em."
"Cái rắm." Trì Du ngồi xuống, "Anh qua đây."
"Làm gì?" Văn Cẩn vặn nắp chai dựa vào sofa, "Anh không qua, anh sợ em đánh anh."
Trì Du có hơi không kiên nhẫn, "Nhanh lên."
"Được rồi, em là tổ tông." Văn Cẩn nhướng mày rồi đứng dậy đi đến trước mặt cậu.
"Cúi người." Trì Du nói.
Văn Cẩn nghe theo, vừa mới khom eo một chút thì Trì Du bỗng nhiên đón lấy, cậu tưởng thật sự là bị đánh nên tim cũng nhảy lên.
Kết quả giây tiếp theo, nghênh đón không phải cái đấm mà là một cái ôm ấm áp.
Hai anh em ôm một lúc, Trì Du ghé sát bên tai cậu nói, "Cảm ơn anh."
Văn Cẩn cười, "Vừa nãy anh thật sự sợ em đánh anh đấy."
Trì Du đẩy cậu ra, "Vậy sao anh không né?"
Cậu khẽ "chậc" một tiếng, "Chẳng lẽ em cũng muốn đánh anh sao, hơn nữa nếu anh né, sao em có thể ôm được anh."
"Cút đi, ai muốn ôm anh." Trì Du cúi người giẫm lên dép lê, đứng dậy đi về phía lầu, "Em ngủ đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Văn Cẩn nhìn bóng lưng cậu, giơ tay day day huyệt thái dương, khẽ mỉm cười.
Mấy ngày sau, Văn Cẩn cũng nhận được giấy thông báo của mình, cũng trong hôm đó cậu đưa bạn gái về nhà.
Sau đó, vào một buổi hoàng hôn giữa mùa hè, Trì Uyên mời nhiếp ảnh gia đến nhà chụp ảnh gia đình.
Sau khi chụp xong, ba đứa trẻ chen chúc bên cạnh nhiếp ảnh gia để xem ảnh.
Văn Tưởng và Trì Uyên đứng một bên, vẻ mặt dịu dàng nhìn bọn trẻ ồn ào cười đùa.
Trong mùa hè có cơn gió nhẹ nhàng ấm áp của hoàng hôn lãng mạn, còn có thiên ngôn vạn ngữ giữa những người yêu nhau.
"Tưởng Tưởng."
"Hửm?"
"Anh yêu em."
"Em cũng yêu anh."
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Xong..