Lúc Văn Tưởng nhận được điện thoại của Trì Uyên là cô vừa mới ngồi xuống trong tiệm, ngày ba mươi Tết có khá nhiều quán trong trung tâm thành phố đã không bán hàng nữa.
Trung tâm thương mại gần nhất cũng cách một hai mét, mặc dù Văn Tưởng đói đến khó chịu nhưng cũng không bụng đói ăn quàng nên vẫn đi dọc về phía trước, cuối cùng nhìn thấy một tiệm hoành thánh trong một con hẻm kín đáo.
Cô gọi một tô hoành thánh gà nhỏ, đi vào trong tiệm thấy Trì Uyên gọi điện thoại đến, tưởng bản thân lại làm rơi cái gì ở trên xe anh.
Kết nối được lại nghe anh hỏi: "Bây giờ cô đang ở đâu?"
Văn Tưởng trả lời mơ hồ không rõ, "Trong tiệm."
"......" Hình như bên kia có tiếng cười, anh lại hỏi: "Vị trí cụ thể."
Văn Tưởng không nói mà hỏi lại: "Anh có chuyện gì sao?"
"Buổi tối hai nhà ăn cơm với nhau, tôi lại phải qua đón cô."
Anh nói là "tôi lại phải qua đón cô" mà không phải là "tôi lại qua đón cô", tuy chỉ kém có một chữ nhưng ý lại khác nhau rất lớn, Văn Tưởng đại khái đã đoán ra có lẽ đây lại là sự sắp xếp của ba mẹ anh.
Cô không hỏi nhiều nữa mà nói vị trí.
Cúp máy, hoành thánh cũng được mang lên, Văn Tưởng nếm một miếng nước dùng trước, sau đó thêm hai thìa ớt dầu vào rồi mới bắt đầu ăn hoành thánh.
Hơn mười phút sau, Văn Tưởng nhận được mẩu tin nhắn của Trì Uyên.
[Đến rồi.]
Văn Tưởng trả lời một chữ "được" rồi đứng dậy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa nâng mắt lên đã thấy chiếc xe SUV màu đen quen thuộc đang đậu ở cửa.
Cô đi qua, vẫn là hai người lúc nãy, Tiếu Mạnh ngồi lại ghế sau, lúc này Đường Việt Hành cũng đã dậy, nhìn thấy Văn Tưởng chỉ gật gật đầu, "Xin chào."
Văn Tưởng cũng gật đầu trả lời một tiếng, "Xin chào."
Đợi xe khởi động lần nữa, cô hỏi Trì Uyên, "Không phải buổi tối mới ăn cơm với nhau sao?"
Không đợi Trì Uyên trả lời, Tiếu Mạnh ngồi ở đằng sau nắm lấy ghế trước, nghiêng người về phía trước nói, "Đúng vậy, các người là ăn buổi tối, giữa trưa là mấy người chúng ta cùng nhau ăn."
Văn Tưởng muốn từ chối theo bản năng, trên đường từ ngoại ô thành phố quay về, cô cảm thấy Trì Uyên không muốn cô và bạn thân trong giới của anh có liên quan với nhau, nhưng bây giờ mọi người đang ở trên xe, từ chối nữa có vẻ làm kiêu.
Tiếu Mạnh nương theo chủ đề này tán gẫu với cô, lần này hình như anh ta không bận tâm đến Trì Uyên, có cái gì hỏi cái đó, "Bình thường khoa cấp cứu mấy cô có phải bận hơn các khoa khác không?"
"Gần như vậy, trên cơ bản mỗi khoa đều sẽ rất bận."
"Ồ, vậy thì vẫn rất vất vả." Ngón tay Tiếu Mạnh động động, "Trước đây cô không phải ở Khê Thành phải không? Dường như chưa thấy cô ra ngoài chơi."
Đám con cháu nhà giàu bọn họ bình thường không làm gì thì sẽ thích chơi, cấp bậc trong vòng luẩn quẩn này phân chia rõ ràng, bối cảnh xuất thân không khác nhau lắm mới có thể chơi với nhau.
Mà nếu có thể kết hôn với nhà họ Trì thì cũng không phải là nhà nghèo gì, nhưng Tiếu Mạnh chưa hề gặp qua cái người tên Văn Tưởng này.
Văn Tưởng hơi hơi nghiêng đầu nhìn anh ta, "Trước đó tôi vẫn luôn đi học ở nơi khác, năm ngoái mới quay về."
Tiếu Mạnh bừng tỉnh, "Thảo nào."
Sau đó anh ta lại hỏi mấy chuyện linh tinh, Văn Tưởng chọn chuyện có thể nói thì nói, chuyện không thể nói thì trả lời qua loa mấy câu.
Đến chỗ ăn cơm, Trì Uyên chạy thẳng đến bãi đậu xe VIP một tiếng thu năm trăm, Tiếu Mạnh xuống xe trước.
Đường Việt Hành ngồi ở ghế sau sờ sờ kiếm kiếm mũ và khẩu trang.
"Đi thôi." Trì Uyên cầm điện thoại rồi nghiêng người xuống xe, Văn Tưởng cũng xuống xe phía bên cô, bốn người cất bước đến trước cửa thang máy.
Tuy là bãi đậu xe VIP nhưng không thể nào biết được Đường Việt Hành có bị nhận ra hay không, cho nên anh ta bước đi rất nhanh, Tiếu Mạnh giống như người đại diện nhỏ chạy chậm theo.
Văn Tưởng tụt lại phía sau một bước rồi lại một bước, rất nhanh đã trở thành một hàng dọc với bọn họ.
Trì Uyên xuống xe vẫn luôn cúi đầu nhìn điện thoại trả lời tin nhắn nên không chú ý đến.
Đợi đến khi trả lời tin nhắn xong anh mới phát hiện bên cạnh không có ai, cũng không quay lại nhìn phía sau mà chỉ thả chậm bước chân chờ Văn Tưởng theo kịp.
Nơi bọn họ đến ăn cơm tên là Nhạc Dương Lâu, lấy tự《Nhạc Dương lâu ký》của ông Phạm Trọng Yêm*, là nhà hàng đã trải qua trăm năm, kinh doanh từ thời dân quốc bấp bênh đến ngày nay, phần lớn qua lại đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhân chính trị, tính riêng tư rất cao.
(Phạm Trọng Yêm là nhà văn, tướng lĩnh và nhà chính trị thời Bắc Tống.)
Trì Uyên bọn họ là khách quen ở đây, quản lý nhận được tin tức liền tự mình đợi ở trước cửa thang máy, đợi người đến liền đưa bọn họ vào trong phòng bao mà bọn họ hay đến.
Dọc đường đi ngang qua một phòng bao tên là Đinh Lan Viên, Văn Tưởng vẫn đang thưởng thức cách bố trí hoa lan trước cửa thì bỗng nhiên cửa phòng bao lại bị kéo ra.
Bên trong đi ra là một người đàn ông trưởng thành, áo trắng quần tây, giữa eo còn mang thắt lưng đã phác thảo ra dáng người cân đối thon dài.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện gương mặt của người này với Văn Tưởng ở ba phần giống nhau.
Văn Tưởng không ngờ ở đây còn đụng Tưởng Từ, cô khẽ nhíu mày, thu hồi ánh mắt, Tưởng Từ biết cô không đợi gặp mình nên cũng không vội vàng đi tìm chuyện không có ý nghĩa mà chỉ đứng tại chỗ chào hỏi Trì Uyên.
Bây giờ anh ấy ở bên ngoài là con trai của người ở bên Tưởng Viễn Sơn dẫn theo, xem như là con riêng.
Lúc trước ở nhà họ Tưởng, Trì Uyên đã gặp anh ấy.
Không tính là xa lạ nhưng cũng không xem như là người quen, gặp ở bên ngoài cũng không thể xem như là không thấy được nên lên tiếng chào là được.
Trì Uyên nói với anh ấy hai câu, quay đầu nhìn Văn Tưởng thấy cô rủ mắt không bước lên nên cũng đoán ra được điều gì đó, cười nói: "Vậy anh bận đi, chúng tôi đi trước."
Tưởng Từ: "Được, tôi cũng không làm chậm giờ cơm của các cậu."
Văn Tưởng đi qua bên cạnh anh ấy cũng không nhìn anh ấy lấy một cái, đợi đi xa, Tiếu Mạnh vắt tay lên bả vai Trì Uyên, "Người vừa nãy là ai vậy, sao trước kia chưa thấy."
Trì Uyên liếc anh ta một cái, "Nhà cậu ở biển à, quản nhiều thế."
"......"
Đến phòng bao, Trì Uyên gọi mấy món như bình thường, sau đó để người phục vụ phòng bao đưa menu cho Văn Tưởng, "Cô xem có muốn ăn cái gì không thì cứ gọi."
Văn Tưởng gọi thêm hai món trong menu.
Cuối cùng Trì Uyên nhìn lại lần nữa, thấy cũng gần được, "Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi."
"Vâng." Nhân viên phục vụ cầm menu ra ngoài.
Hình như Tiếu Mạnh vô cùng hứng thú với người đàn ông vừa nãy mới gặp, "Ôi chao, người đó rốt cuộc là ai vậy, sao cậu cứ thần bí thế."
Trì Uyên cầm ấm trà trên bàn rót cho mình ly trà nóng, thuận tay rót cho Văn Tưởng một ly, tứ lượng bạt thiên cân* là không nói thấu đáo.
(Tứ lượng bạt thiên cân (bốn lạng địch ngàn cân) là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền.
Đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất.)
Văn Tưởng cầm tách trà nhỏ bằng gốm sứ, ngón tay bị phỏng nên nóng lên, cô thu tay lại rất nhanh, đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh."
Trì Uyên nhìn cô một cái, cái gì cũng không nói.
Đợi người đi ra ngoài, Tiếu Mạnh "ơ" một tiếng, "Sao cậu không nói cho cô ấy trong đây cũng có nhà vệ sinh."
Đường Việt Hành từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, "Còn không phải bởi vì cậu à."
"Tôi?" Vẻ mặt Tiếu Mạnh nghi hoặc, "Tôi sao vậy? Tôi đâu có để ý cô ấy làm gì trong đấy."
"Cậu không ngại nhưng người ta để ý." Trì Uyên lười biếng dựa ra đằng sau, cánh tay vắt lên mép bàn lộ ra một đoạn cổ tay, xương cổ tay đẹp đẽ, đằng trước là ngón tay trắng thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt sạch sẽ.
Giọng điệu anh lạnh nhạt, "Người vừa nãy là con riêng của ba Văn Tưởng."
"...Đệt."
Trì Uyên nâng tách trà lên, hơi nóng bốc lên làm giảm đi mấy phần lạnh lùng trên khuôn mặt anh, "Người ta là giữ thể diện cho cậu nên mới chủ động đi ra ngoài."
Tiếu Mạnh nhớ lại dáng vẻ của bản thân hỏi đến cùng lúc nãy, hối hận vô cùng, "Vậy chẳng phải lúc nãy tôi cứ giẫm lên vết thương của cô ấy sao?"
Trì Uyên cười khẽ: "Cậu không phải giẫm, mà là khuấy nó lên."
"......"
Văn Tưởng biết Trì Uyên quan tâm đến mình nên mãi không nói thẳng ra, cho nên cô chủ động đi ra để cho anh có cơ hội nói rõ ràng.
Nếu không phải thật sự muốn đi vệ sinh, sau khi cô ra khỏi phòng bao cũng không đi xa, đi một đoạn ngắn dọc theo hành lang kiểu cổ.
Trên vách tường hai bên hành lang đều khắc những nét chữ thư pháp khác nhau của《Nhạc Dương lâu ký》, hành thư theo lối chữ Thảo, chữ Khải, chữ Lệ,...!chỗ nào cũng có.
Văn Tưởng xuôi theo hướng có lối chữ Hành, vừa đi vừa nhìn, có giọng nói phát ra từ sảnh phụ bên cạnh, chắc là đang gọi điện thoại.
"...Người nhớ uống thuốc, con còn đang ở bên ngoài."
"Bận xong sẽ về đi cùng, nói thím Lưu chuẩn bị nhiều sủi cảo một chút..."
Văn Tưởng nghe thấy là giọng của Tưởng Từ, cũng hiểu được anh ấy đang nói chuyện với ai, đang định xoay người quay về thì Tưởng Từ cũng đã cúp máy, quay người vén rèm lên đi ra ngoài.
"Chỉ là đi ngang qua, không phải cố ý nghe lén anh nhận điện thoại." Sắc mặt Văn Tưởng thật sự không thể dễ gần khi đối diện với anh ấy, một câu đã là cực hạn nên nói xong muốn đi.
Bỗng nhiên Tưởng Từ gọi cô lại, "Văn Tưởng."
Cô hít sâu, quay đầu nhìn anh ta, ngữ khí lạnh lùng, "Có chuyện?"
"Buổi tối ba...!Lúc chú Tưởng ăn cơm, em nhớ nhắc ông ấy không được uống nhiều rượu."
Nói một cách công bằng, thực ra Tưởng Từ là một người con trai rất hiếu thuận, chẳng qua trong mắt Văn Tưởng thì phần hiếu thảo này lại vô cùng đáng ghét, "Không phải anh là con trai của ông ấy sao, tự anh nói với ông ấy là được rồi."
"Văn Tưởng..."
Tưởng Từ còn muốn nói cái gì đó nhưng một chữ cô cũng không muốn nghe mà xoay người bước đi.
Quay trở lại phòng bao, Văn Tưởng mải đắm chìm trong cảm xúc nên không chú ý đến Tiếu Mạnh trong lúc ăn cơm vẫn luôn vô cùng quan tâm đến cô.
Đến khi món cua lông hấp cuối cùng được mang lên, anh ta vẫn tự mình gỡ thịt cua cho cô, lúc này Văn Tưởng mới lấy lại được tinh thần, mới nhận ra sự chăm sóc này của anh ta không đúng lúc.
Văn Tưởng cũng biết có lẽ anh ta đang tỏ ý xin lỗi mình, nhưng dẫu sao việc này không nói trên bàn ăn nên chỉ có thể dùng hành động bù lại.
"Tôi dị ứng với hải sản nên không ăn được những món này." Văn Tưởng nhìn anh ta: "Không cần phiền phức, tôi không sao."
Tiếu Mạnh khẽ "chậc" một tiếng, rút tay lại cười nói: "Vậy cô không có lộc ăn rồi, đây chính là cua do hồ Dương Trừng* chuyên cung cấp đấy."
(Hồ Dương Trừng: nằm ở phía đông bắc thành phố Tô Châu, rộng 120km2, là hồ nước ngọt quan trọng của tỉnh Giang Tây.
Ở đây có món cua lông nổi tiếng.)
Văn Tưởng cười cười, không nói gì.
Ăn cơm xong, bốn người lên đường đi về, trong thang máy, Tiếu Mạnh hỏi Văn Tưởng: "Cô có thích minh tinh nào không, để hôm nào tôi bảo Đường Việt Hành xin chữ ký cho cô."
Văn Tưởng: "Tôi không theo đuổi thần tượng."
"Tôi thấy cô cũng không phải là người đu idol." Tiếu Mạnh vỗ bả vai Đường Việt Hành, "Đứng trước mặt đỉnh lưu* cô cũng không có phản ứng gì, đoán chừng trong giới này cũng không có gì có thể vào mắt cô."
(Đỉnh lưu: lưu lượng là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những minh tinh sở hữu lượng fan hâm mộ hùng hậu, gây hiệu ứng lớn và độ phổ biến tới mức dù không phải fan nhưng nhắc tới người ta cũng biết.
Và những người sở hữu lưu lượng hàng đầu Cbiz trong giai đoạn đó được goi là đỉnh lưu.)
Đường Việt Hành liếc anh ta trắng mắt, "Đừng có cường điệu tôi như thế."
"Tôi đâu có cường điệu cậu, tôi đây là ăn ngay nói thật." Tiếu Mạnh quay đầu nhìn Trì Uyên, "Nhị thiếu, tôi nói có gì sai sao?"
Trì Uyên nâng mắt, "Nói không sai."
"Đấy, cậu xem kìa." Tiếu Mạnh buông tay, càng cảm thấy lời mình nói rất đúng.
"Người ta nhìn thấy ngược lại có hơi không ổn." Trì Uyên nói.
"...Cậu, cậu ấy phii — có phải một ngày không chọc tức tôi là cả người không thoải mái không." Tiếu Mạnh khá thú vị, còn tự phối âm cho lời thô tục của mình.
Đang nói thì đúng lúc thang máy đến tầng một, "đinh" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, Trì Uyên vừa định nói cái gì đó, ánh mắt nhìn thoáng qua bên ngoài.
Ồ, tất cả đều là người.
Muốn đóng cửa lại nhưng đã quá muộn, những người này không biết là fan cuồng hay là fan không thôi, tất cả đều giơ điện thoại trước cửa thang máy thét chói tay, ánh đèn flash nhấp nháy liên tục.
"A a a a a a a, anh trai!"
"Đường Việt Hành!!"
"Aaaaaaaaaaa!"
Đường Việt Hành phản ứng nhanh, vội vàng chộp lấy cái khẩu trang bên cạnh lên đeo, Tiếu Mạnh che chở cho anh ta định đi ra bên ngoài nhưng một bước cũng khó đi, chỉ có thể ở trong tiếng thét chói tai mắng vài câu chửi bậy.
Văn Tưởng đứng tận trong góc, lúc cửa thang máy mở ra cái gì cũng chưa kịp thấy, chỉ nghe thấy tiếng hét chói tai, còn chưa lấy lại tinh thần thì Trì Uyên đứng ở bên cạnh thình lình xoay người che trước mặt cô, hoàn toàn bao phủ cả người cô.
Những người bên ngoài không ngừng chen vào khiến cho người bên trong không ra được, trong thang máy rất nhanh đã đầy người.
Trì Uyên giơ tay chống lên thành thang máy, bảo vệ Văn Tưởng trong không gian nhỏ xíu này.
Người càng ngày càng đông, còn có người giơ điện thoại lên muốn chụp Văn Tưởng, Trì Uyên vung tay chặn lại rồi sau đó giơ tay kéo người vào trong lòng, ngón tay thon dài che sườn mặt cô, ngăn cản tất cả dòm ngó.
"Đừng lộn xộn." Anh cúi đầu, hơi thở hơi thấp, bụng ngón tay khẽ hướng vào trong, ngón tay vô tình quét qua má cô.
Chóp mũi Văn Tưởng khẽ chạm vào áo lông mềm mại của anh, rầu rĩ đáp một tiếng "ừm".
Trong hơi thở đều là mùi nước hoa hương gỗ mát lạnh.
Giống như cây tuyết tùng mọc nơi hoang vắng vào mùa đông hoang vu hiu quạnh, nghiêm nghị độc lập, trộn lẫn với hương đất ẩn trong thảm thực vật.
Chân thực mà thuần tuý.
Như tiếng tim đập phập phồng đều đặn bên tai, chân thật khiến cho người ta ngẩn ngơ.
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Văn nghe rất kỹ, anh Trì đây có bệnh tim:D.