Ba của Hướng Thành Du – Hướng Cư Phong làm việc trong cơ quan chính phủ, giữ chức vị cao, chủ yếu là phụ trách lĩnh vực nhà ở và xây dựng thành thị và nông thôn.
Gần đây có một dự án xây dựng lại thành phố cũ ở bên trên, nó được lên kế hoạch mở thầu cho các nhà đầu tư vào các doanh nghiệp ở Khê Thành.
Vốn dĩ không phải là chuyện gì lớn nhưng mới hôm nay, văn phòng đoàn thanh tra giám sát kỷ luật của Cục Xây dựng Nhà ở nhận được một lá đơn trình báo nặc danh.
Đơn trình tố cáo nhắm thẳng vào Hướng Cư Phong – một lãnh đạo quan trọng phụ trách dự án này - nói ông ấy dùng thủ đoạn bất chính để nhận hối lộ, hành vi không đứng đắn, mà bên hối lộ được nhắc đến trong bức thư là Công ty Bất động sản Cảnh Dương, một trong những công ty cạnh tranh nhất trong cuộc đấu thầu này.
Công ty Bất động sản Cảnh Dương là công ty gia tộc số một số hai ở Khê Thành, người nắm quyền điều hành công ty hiện nay là Hứa Lâm Phổ - con trai cả của ông cụ Hứa.
Trong đơn trình báo còn đính thêm mấy tấm ảnh, cùng với đợt mà Hứa Lâm Phổ ngăn chặn các phóng viên giải trí trước đó.
Mặc dù ảnh chụp không chứng minh được Hướng Cư Phong có nhận hối lộ hay không nhưng có thể chứng minh mối quan hệ của hai nhà Hứa – Hướng không bình thường.
Chuyện xảy ra bất ngờ cùng với tình hình có hơn phức tạp, Hướng Cư Phong lại không biết chuyện của Hướng Thành Du và Hứa Nam Tri, đành phải kêu người về nhà.
Hướng Thành Du vừa về đến nhà đã bị ba Hướng gọi vào thư phòng.
Hướng Cư Phong ngồi sau bàn làm việc đưa bản sao thư tố cáo và ảnh chụp đến trước mặt Hướng Thành Du, "Con xem cái này trước đi."
Mặc dù Hướng Thành Du cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nghiêm túc xem.
Một vài tấm ảnh và một bức thư nên cậu xem qua rất nhanh, chỉ mất hai ba phút.
Không đợi Hướng Cư Phong mở miệng hỏi, cậu đã mở miệng nói cho ai kia trước, "Chị Nam Tri không biết chuyện đấu thầu cũng chưa từng nói với con."
Hướng Cư Phong nhướng mày, không hài lòng nói: "Ba có nói gì với con bé sao? Ba đây còn chưa nói cái gì mà con đã bắt đầu bảo vệ rồi, vậy nếu như ba thật sự nói, con định liều mình à."
"....." Hướng thành Du không được tự nhiên mà sờ sờ chóp mũi, đặt xấp giấy xuống rồi kéo cái ghế ngồi xuống, chuyển lời, "Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Xảy ra chuyện gì con cũng đừng quan tâm." Hướng Cư Phong nhíu mày nói: "Con nói cho ba trước, tình hình của con với cô gái nhà họ Hứa này là sao? Có phải hai đứa thật sự yêu nhau rồi không?"
"Không có, còn chưa yêu nhau——" Hướng Thành Du nói đến đây dừng một chút, nâng mắt nhìn ba mình, muốn nói lại thôi.
Không ai hiểu con trai bằng bố, Hướng Thành Du chỉ tuỳ ý chớp mắt thôi thì Hướng Cư Phong đã biết cậu suy nghĩ cái gì, đột nhiên khẽ hừ một tiếng, "Muốn nói cái gì, có phải nghĩ ba sẽ chia rẽ uyên ương phải không?"
"Không ạ." Hướng Thành Du gãi gãi gáy phủ nhận.
"Thằng ranh con nghĩ cái gì ba còn không biết à." Hướng Cư Phong bưng tách trà lên, trầm tư một lúc, "Bây giờ chuyện này có hơi phức tạp, nội dung thư tố cáo cũng định hướng rất rõ ràng.
Ngoài muốn đá ba ra khỏi dự án này ra, càng nhiều hơn vẫn là nhằm vào Công ty Bất động sản Cảnh Dương."
Chức vị của Hướng Cư Phong cao, tính tình liêm khiết ngay thẳng, nhiều năm qua cũng chưa từng lấy một phần lợi ích của người khác.
Hồi đó dự án này được tung tin ra không bao lâu, có người đánh bạo muốn lén liên hệ với ông, kết quả bị Hướng Cư Phong trực tiếp loại khỏi cơ hội tham gia vào cuộc đấu thầu.
Sau đó chuyện này được truyền ra càng không có ai dám đụng vào ông.
Bây giờ xảy ra loại chuyện này, vô cùng rõ ràng là nhằm vào ông, cũng là nhằm vào Công ty Bất động sản Cảnh Dương.
Có thể nói, đối phương đã dùng chiến thuật một mũi tên trúng hai con chim đến nơi đến chốn.
"Mặc dù đây đều là chút thủ đoạn nhỏ không đáng nhắc trên bàn nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nhà chúng ta và nhà họ Hứa cần phải tránh hiềm nghi trong thời kỳ đặc thù, miễn phải rơi vào miệng lưỡi thế gian." Hướng Cư Phong ôn hoà nói: "Đợi đấu thầu xong, con đưa con bé về nhà ăn cơm."
"Đến lúc đó rồi nói sau ạ." Hướng Thành Du cười một tiếng, "Còn chưa theo đuổi được nữa, nói không chừng người ta còn không bằng lòng theo con về."
Vẻ mặt Hướng Cư Phong ghét bỏ, "Được rồi được rồi, bận chuyện của con đi."
Sau khi ra khỏi thư phòng, Hướng Thành Du về phòng mình cầm mấy quyển sách.
Lúc xuống lầu đúng lúc gặp Hướng Ninh Sâm vừa mới đi vào từ bên ngoài.
"Anh." Hướng Thành Du đi tới phòng khách, đặt mấy cuốn sách ở bên cạnh, "Sao anh cũng về vào lúc này vậy?"
"Mẹ gọi điện cho anh, nói công việc của ba xảy ra vấn đề." Hướng Ninh Sâm đi vào nhà ăn rót ly nước, một hơi uống hơn nửa ly, "Ba sao vậy?"
Hướng Thành Du dăm ba câu nói ngọn nguồn, "Nghe ý của ba chắc là đối thủ cạnh tranh khác ác ý tố cáo."
"Vậy ba định làm sao——" Hướng Ninh Sâm nói được một nửa lại dừng một chút, nâng mắt nhìn cậu, "Không đúng, từ lúc nào mà em đã thân thiết với Hứa Nam Tri vậy?"
Hướng Thành Du giơ tay xoa xoa cổ, ậm ờ nói: "Lúc trước có hợp tác một dự án nên qua lại hơi nhiều."
Hướng Ninh Sâm kéo dài tiếng "à", cười đến mức vô lại, "Cho nên, bây giờ hai người như thế nào rồi?"
"......" Hướng Thành Du không nói nhiều với anh ấy nữa, lấy sách đi ra ngoài, "Anh cho em mượn xe một chút, buổi tối về trả lại anh."
"Xe anh vừa mới lấy ra, em chạy chậm một chút." Hướng Ninh Sâm la to về phía cậu.
Giọng của Hướng Thành Du lan xa vào trong nhà, "Nếu có chuyện em đền anh chiếc mới."
"Em đền nổi không, thằng nhóc thối." Hướng Ninh Sâm cười lẩm bẩm một câu.
-
Hướng Thành Du đi đến chỗ ở của Hứa Nam Tri, đậu xe ở dưới lầu, nhập mật khẩu còn thành thạo hơn ở nhà riêng của mình.
Tới nơi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng ở trước cửa bấm chuông đợi cho Hứa Nam Tri đến mở cửa cho cậu.
Hứa Nam Tri không chỉ ngạc nhiên sao cậu đột ngột trở lại mà còn lo lắng về chuyện trong nhà của cậu, mở cửa bèn hỏi, "Chuyện trong nhà cậu đã xử lý xong chưa?"
"Vẫn chưa." Hướng Thành Du đứng ở cửa đổi giày, đi theo sau cô vào trong mấy bước, "Có một dự án trong đơn vị của ba em đang được đấu thầu, Công ty Bất động sản Cảnh Dương là một trong những đối thủ cạnh tranh."
Nghe đến đây, Hứa Nam Tri dừng lại, quay đầu nhìn cậu.
"Bây giờ có người ác ý tố cáo, nói rằng hai nhà quan thương chúng ta thông đồng với nhau, bằng chứng là hai chúng ta." Hướng Thành Du nhíu mày, "Tình hình có thể có hơi phức tạp."
Hứa Nam Tri trầm mặc vài giây, nhanh chóng hiểu ra chân tướng của chuyện nhưng suy nghĩ kỹ thì trong này còn có ý ngầm, trong lòng trùng xuống, "Cho nên cậu đến đây là?"
Hướng Thành Du đưa sách trong tay cho cô, "Ba em đề nghị chúng ta tạm thời tránh hiềm nghi một chút, cho nên trong một khoảng thời gian dài có thể em không lại đây tìm chị, nhưng em lại sợ chị ở một mình chán nên mang chút sách bình thường em hay đọc cho chị."
Hứa Nam Tri nhận lấy, cảm thấy xấu hổ vì mình lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, rủ mắt nhìn dòng chữ trên trang bìa, "Hướng Thành Du."
"Hả?"
"Cậu có từng nghĩ——" cô ngẩng đầu, giọng điệu phức tạp, "Lỡ như tôi thật sự vì dự án này mới tiếp cận cậu thì sao?"
Đầu tiên Hướng Thành Du sửng sốt rồi sau đó khẽ cười, "Chị đang suy nghĩ cái gì linh tinh vậy? Sao em sẽ nghĩ chị như vậy."
Hứa Nam Tri mím môi, không nói nữa.
Cậu nói tiếp: "Huống chi giữa hai chúng ta, hình như đều là em chủ động tiếp cận chị hơn."
Hứa Nam Tri vẫn không nói gì, chỉ là bước mấy bước đặt mấy cuốn sách đến chỗ mà mình dễ thấy, sau đó xoay người nhìn cậu, như là đang nói ra một quyết định rất quan trọng vậy, "Vậy sau này tôi cũng sẽ cố gắng."
"Cái gì?" Hướng Thành Du chưa phản ứng kịp.
Cô thu hồi tầm mắt, tuỳ ý mở ra một cuốn sách nhìn thấy ba chữ "Hướng Thành Du" được ký ở trang bìa trong, nói từng câu từng chữ: "Cố gắng chủ động tiếp cận cậu."
Đầu tiên Hướng Thành Du sững sờ vài giây rồi sau đó lấy lại tinh thần, nhịp tim đột ngột thay đổi, nhanh như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
"Cái này có được tính là trong hoạ có phúc không?" Cậu hỏi.
Hứa Nam Tri nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi sửa lại: "Tôi cảm thấy theo lẽ thường thì nên làm sẽ thích hợp hơn."
Hướng Thành Du bật cười, sự buồn rầu trong ánh mắt bị quét sạch, cậu vừa bước về phía trước vừa nói, "Vậy lúc nào em mới được đền bù mong muốn?"
Hứa Nam Tri cầm sách cản hành động của cậu, ngước mắt nhìn cậu.
Tuy giọng điệu uy hiếp nhưng lại không có chút sợ hãi nào, trái lại càng như hờn dỗi, "Đừng có mà được voi đòi tiên."
Hướng Thành Du dừng bước lại, chạm phải tầm mắt của cô, cười càng tươi hơn, "Vậy em mỏi mắt mong chờ."
Hứa Nam Tri hơi nhíu mày, buông cánh tay ra, không nói chủ đề này nữa.
Thời kỳ đặc biệt nên Hướng Thành Du cũng không ở chỗ Hứa Nam Tri lâu, dặn chuyện nên dặn xong, giải quyết hiểu lầm có thể tồn tại xong liền về.
Hứa Nam Tri không xuống lầu tiễn cậu nhưng vẫn đứng ở ban công, nhìn thấy cậu ra khỏi toà nhà, lên xe, sau đó đợi cho xe hoàn toàn rời khỏi tầm mắt mới quay về phòng khách.
Cô ở trong phòng khách đọc sách Hướng Thành Du mang tới một lúc, đọc được mấy phút lại cảm thấy buồn ngủ nên dứt khoát nằm trên sofa ngủ bù một giấc trưa.
Lúc tỉnh lại, trời bên ngoài đã tối.
Hứa Nam Tri lấy điện thoại nhìn thời gian, vừa mới qua 6 giờ, ban ngày mùa đông còn ngắn hơn xuân hạ rất nhiều.
Trong điện thoại còn có tin nhắn của Hướng Thành Du gửi tới lúc 5 giờ hơn, nói với cô là đến nhà rồi, lại hỏi cô đang làm gì.
Hứa Nam Tri ngồi dậy, duỗi tay mở đèn ở phòng khách, gõ mấy chữ trả lời lại: [Mới vừa dậy, đang chuẩn bị ăn cơm.]
Cô không ngồi yên đợi Hướng Thành Du trả lời lại mà đứng dậy tuỳ ý buộc tóc đuôi ngựa lên, vào phòng tắm rửa mặt xong bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Hứa Nam Tri cũng không đói lắm, tuỳ tiện nấu chút mì sợi, ăn xong mới nhận được tin nhắn của Hướng Thành Du.
Bạn nhỏ: [Ban nãy em đang bận nên không thấy tin nhắn.]
Bạn nhỏ: [Bây giờ chị đang làm cái gì vậy?]
Hứa Nam Tri: [Vừa mới ăn xong, chuẩn bị đi xuống mua chút đồ.]
Bạn nhỏ: [Hửm? Không phải đi mua thuốc lá chứ?]
Hứa Nma Tri: [Mua nước rửa chén.]
Bạn nhỏ: [Ồ.]
Hứa Nam Tri bật cười rồi lấy chìa khoá đi ra ngoài.
Đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi xong, mới kết thúc cuộc nói chuyện phiếm không dinh dưỡng như vậy với Hướng Thành Du.
Hôm sau là cuối tuần, công ty lúc Hứa Nam Tri phỏng vấn vào thứ 6 tuần trước đã gửi cho cô một tin nhắn, thông báo rằng thứ hai tuần sau cũng chính là ngày mai đến công ty báo danh, ngoài ra còn chuẩn bị một số tài liệu khi nhậm chức.
Hứa Nam Tri không có một hay hai tấm ảnh thừa nào nên sau khi ăn sáng xong liền tìm tiệm chụp ảnh gần đó chụp mấy tấm ảnh thẻ.
Chuẩn bị tài liệu nhậm chức xong, Hứa Nam Tri lại lái xe về nhà họ Hứa, nói một tiếng với Hứa Lâm Phổ về chuyện thư tố cáo.
Hôm qua Hứa Lâm Phổ cũng biết được chuyện này từ người khác, nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt nói: "Con làm gì thì làm đi, chuyện đã xảy ra rồi mới bù đắp lại có ích gì, khuyên con cắt đứt với thằng bé nhà họ Hướng kia con còn không nghe."
Hứa Nam Tri nhìn vẻ mặt trách cứ của Hứa Lâm Phổ, bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười với bản thân đã mềm lòng lúc này, nhưng cãi nhau quá nhiều, cô cũng mệt, cầm túi rồi đứng dậy ra ngoài, "Con không cắt đứt với cậu ấy, ba bỏ suy nghĩ này đi."
-
Qua cuối tuần rối loạn, sáng sớm thứ 2 Hứa Nam Tri đã dậy, ăn xong bữa sáng dưới lầu rồi mới lái xe đi đến công ty mới.
Công ty mới cách không xa lắm, không kẹt xe thì nửa tiếng có thể đến còn nếu kẹt xe, thời gian đi làm phải tăng gấp đôi.
Cũng may Hứa Nam Tri ra khỏi nhà sớm nên không gặp giờ cao điểm buổi sáng, đến công ty còn dư 10 phút mới đến giờ.
Lễ tân gọi điện thoại cho phía nhân sự, rất nhanh đã có người đi qua đưa cô đi làm thủ tục nhậm chức.
Lần trước lúc Hứa Nam Tri tới đây phỏng vấn không đi ở khu làm việc mà đi thẳng đến phòng họp, vòng 1 gặp HR vòng 2 gặp lãnh đạo, nửa ngày kết thúc quá trình phỏng vấn trong một tuần của các công ty lớn khác.
Khu làm việc vào sáng sớm còn chưa có bao nhiêu người, Hứa Nam Tri vừa nghe giới thiệu vừa nhìn bên cạnh, vô tình nhìn thấy chiếc bàn gần hành lang, ánh mắt chợt dừng lại, bước chân cũng dừng theo.
Trợ lý nhân sự - Tiểu Ngô quay đầu lại nhìn cô, "Sao vậy?"
Hứa Nam Tri giãn lông mày ra, không nhìn ảnh đặt trên bàn nữa, lịch sự hỏi, "Tôi muốn hỏi một chút, trong công ty có một kiến trúc sư họ Tạ phải không?"
Tiểu Ngô gật đầu, "Phải, có một người, tên là Tạ Lộ, năm ngoái vào công ty chúng ta, năng lực nghiệp vụ rất mạnh.
Nói ra hình như hai người còn tốt nghiệp cùng trường đấy, sao vậy, quen hả?"
Hứa Nam Tri thực sự không biết nên nôn một nồi máu chó vào số phận hay là Tạ Lộ âm hồn không tan, hàng đống công ty trong cùng một toà nhà văn phòng nhưng lại cố tình cùng công ty với cậu ta.
Cô không tiếp nhận sự trùng hợp này, áy náy mà thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay có thể không nhậm chức được."
Tiểu Ngô "ấy" một tiếng, cuối cùng vẫn không thể ngăn lại bước chân đã rời đi của Hứa Nam Tri.
Vì phòng ngừa tình huống lần trước xuất hiện, lúc Hứa Nam Tri đi thang máy thì cô đi vòng qua thang máy chuyên chuyển hàng hoá bên kia và bước ra ngoài từ cánh cửa khác trong đại sảnh.
Ánh nắng cuối thu mỏng manh, Hứa Nam Tri bước nhanh ra ngoài, áo khoác dài màu nâu nhạt mang theo một luồng gió toả ra hơi nóng.
Hứa Nam Tri ngồi vào trong xe, không ngoài ý muộn nhận được cuộc gọi của HR, đối phương vô cùng bất ngờ với chuyện cô lâm trận bỏ chạy.
Cô không giấu diếm mà nói thẳng mối quan hệ của mình và Tạ Lộ lúc trước, "Rất xin lỗi, nếu tôi đồng ý đến quý công ty, sau này khó tránh khỏi sẽ làm theo cảm tính."
Đã nói đến mức này nên đối phương cũng không cưỡng cầu nữa.
Cúp máy, Hứa Nam Tri lái xe quay về, lúc đi qua thùng rác ven đường, cô ném tài liệu nhậm chức đã chuẩn bị xong vào đó.
Vốn dĩ kế hoạch cả ngày tốt đẹp lại bị xáo trộn từ sáng, không hiểu sao Hứa Nam Tri cảm thấy có hơi phiền muộn lại nản lòng, về nhà không ăn không uống mà ngủ cả ngày.
Gần tối nhận được cuộc gọi của bạn thân Văn Tưởng, cô xuống giường đi tắm thay quần áo rồi đến nhà họ Văn.
Hứa Nam Tri đến nơi mới biết bạn bè tụ tập, ngoài cô ra còn có mấy người bạn của Trì Uyên, đương nhiên cũng có Hướng Thành Du.
Chuyện của hai người bọn họ, vốn không có mấy người biết nhưng vì Hướng Ninh Sâm miệng rộng nên bây giờ ai cũng biết bí mật này.
Hồi đó chẳng ai ngờ bây giờ hai người họ có thể đến với nhau nên gặp mặt không tránh được phải hóng chuyện một phen.
Hứa Nam Tri không phải là người có thể trêu chọc nên hai ba câu đã cản lại.
Tiếu Mạnh lại đi trêu Hướng Thành Du nhỏ tuổi hơn, "Thành Du à, cái tính này của chị Nam Tri nhà cậu, về sau sợ rằng cậu bị vợ quản nghiêm đấy nha."
Nghe vậy, Hướng Thành Du đang làm ổ trên sofa ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Nam Tri một cái, không chỉ không ngại mà ngược lại còn tự nhiên thừa nhận, "Vậy cũng là em cam tâm tình nguyện.".