Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Khi chúng tôi trở lại doanh trại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Trong ánh nắng sớm mờ ảo, khu đền tọa trên ngọn núi cao trùng điệp đều bị bao phủ trong sương mù dày đặc, nhìn như tiên cảnh.

Tôi lo lắng vỗ vỗ đầu Tiêu Long Vũ”Huynh. . . . . . Tình trạng của huynh như thế này, hôm nay có tham gia hợp huấn được không?”

Anh ta không trả lời, cõng tôi đi về phía phòng.

“Mà quán quân đại hội Hoằng Võ như huynh hình như phải đi hướng dẫn đấy nhé. Nếu không muốn nói thật với sư phụ thì nhất định phải tìm tạm lý do nào đấy thôi.” Thấy anh ta vẫn không có phản ứng, tôi bắt đầu đọc thuộc lòng, “Huynh có thể nói huynh đau xương sống, đau thắt lưng, đau chân, đau đầu căng não, chảy máy mũi, đau sinh lý. . . .à mà thôi, viêm ruột thừa, loét dạ dày cấp tính, còn có thể là miệng sùi bọt mép, người run rẩy, chảy ba lít máu. . . . . . . A ! Mẹ ơi ! Sao đại sư huynh lại ở đây? !”

Tiêu Long Vũ nghe được nửa câu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Trong màn sương dày đặc, Tra Chí Cực giống như pho tượng mặt đen đứng trước cửa, thân hình mờ ảo cực kỳ giống Sát Thần. Anh ta nhìn Tiêu Long Vũ giống như vừa mới đi bộ qua sa mạc Takla Makan, lại nhìn tôi được cõng trên lưng Tiêu Long Vũ, còn cả vết máu trên quần áo của tôi, sắc mặt càng ngày càng đen đến cực hạn nào đó.

“Đêm qua hai người đã làm gì!!”

Tiếng hét của anh ta gần như có thể rung chuyển cả khu vườn, tôi sợ tới mức khẽ run rẩy. Trong nháy mắt tôi dám chắc tôi nhìn thấy tay phải anh ta động đậy, không biết là muốn cho chúng tôi một kiếm hay là đang chuẩn bị xắn tay áo đi lên tẩn cho một trận.

“A, bọn muội. . . . . .” Tôi đang định giải thích, Tiêu Long Vũ lại không kiên nhẫn ngắt lời tôi nói: “Quách nhi theo đệ ra ngoài vui vẻ cũng đến lượt huynh quan tâm sao?”

Cả gương mặt của Tra Chí Cực đều đang vặn vẹo, sát khí đã bắt đầu lan đến chỗ chúng tôi rồi.

Tôi lại khẽ run rẩy.

Không ngờ Tiêu Long Vũ hoàn toàn thờ ơ, định mặc kệ anh ta, tiếp tục cõng tôi đi vào trong viện. Nhưng Tra Chí Cực lại chặn ở cửa, Tiêu Long Vũ đi bên trái anh ta liền đưa tay phải, đi sang bên phải anh ta liền đưa tay trái ra, xông vào anh ta liền trực tiếp rút kiếm.

Tiêu Long Vũ dừng lại, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Đừng ép đệ ra tay.”

Tôi cho rằng câu tiếp theo của Tra Chí Cực phải là: “Thả muội ấy ra. Đối thủ của đệ là ta.”

Nhưng đột nhiên anh ta bình tĩnh trở lại, hờ hững nhìn tôi một cái, sau đấy. . . . .

Anh ta thu kiếm xoay người bỏ đi.


. . . . . . Thế này không khoa học! Đạo diễn, người này làm ẩu quá! Thân là nam chính không phải anh ta nên ra vẻ giận dữ, tẩu hỏa nhập ma, đại khai sát giới sao? Hơn nữa tôi vẫn chưa nói “Huynh nghe muội giải thích ~~~” sao anh đã đi rồi?! Mau quay lại! Này! !

“Quái lạ!” Tiêu Long Vũ không thể nhịn được nữa, nhéo mạnh cẳng chân tôi, “Sao muội lại ngã như lừa cái vậy! Hắn ta có gì tốt? !”

Tôi không để ý tới anh ta, nhảy thẳng từ trên lưng anh ta xuống, nghiêng ngả lảo đảo chạy theo Tra Chí Cực. Vừa chạm đất mắt cá chân trái của tôi lại đau, nhưng mà tôi chẳng quan tâm nữa. Đột nhiên tôi rất sợ hãi, tôi muốn đuổi theo chú ếch nhỏ của tôi.

Phía sau, tiếng hét giận dữ của Tiêu Long Vũ vang lên trong sương mù:

“Dương Quách, muội là con lừa ngốc!!”

————

Tra Chí Cực tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Biểu hiện rõ ràng nhất chính là anh ta không chịu cho tôi xin nghỉ, còn nói gì mà “Có sức khuya khoắt đi ra ngoài đánh dã chiến, sao lại không có sức huấn luyện?”. Dưới sự cầu xin khổ sở của tôi, anh ta mới phê chuẩn cho nửa ngày phép.

Nhìn thái độ lãnh đạm của anh ta, tôi đoán cơn giận lần này của anh ta không dễ tiêu, vì thế rất thất bại chạy về phòng ngủ.

Rất rõ, trong bộ phim này, anh ta là nam chính, nhưng tôi không phải là nữ chính.

Nhưng. . . . . . Hễ là kẻ địch ngăn cản giữa tôi và chú ếch nhỏ của tôi thì tôi chắc chắn vẫn sẽ ôm quyết tâm đi bộ đến hết vũ trụ, cùng chết đến cùng.

Tuy tôi rất mệt, nhưng đêm nay thật sự quá phong phú, vừa nãy lại ngủ được một lúc trên lưng Tiêu Long Vũ, nên giờ không ngủ được. Ngụy Ba Như cùng phòng ngủ rất say, trong tiếng hít thở đều đều của cô ấy, tôi lăn qua lộn lại, suy nghĩ lung tung.

Từ lúc nào hai sư huynh của tôi đã biến thành giương cung bạt kiếm như vậy rồi? Hóa ra không phải một người khách khi một người cung kính à? Lại nói, hình như là bắt đầu từ lần tôi bắt gặp Tiêu Long Vũ ở trong phòng Tra Chí Cực. Từ lúc đó, hai người đã như người lạ rồi.

Chẳng lẽ là. . . . . . Vì yêu sinh hận?

“Ngày xưa huynh đệ chia ly, không tìm được bạn đời trở mặt thành thù” thật sự hợp với tình hình bây giờ!

Không cần khen tôi đâu, tôi biết tôi có trí tưởng tượng rất phong phú, ha.

Chưa được bao lâu đã đến giờ dậy. Tôi nghe thấy trên giường Ngụy Ba Như vang lên tiếng lạch cạch, vội nằm trên giường giả chết. Cô ấy thấy tôi về thì hình như rất ngạc nhiên, nhưng một giờ sau vẫn mang bữa sáng đến cho tôi, sau đấy mới đi ra ngoài luyện tập buổi sáng.


Sư tỷ, tỷ đúng là người tốt.

Tôi vừa định bò xuống giường ăn bánh bao Ngụy Ba Như đặt trên bàn, thì nghe thấy tiếng đập cửa. Vừa mở cửa, hóa ra là Tiêu Long Vũ mấy giờ trước vừa mới la hét với tôi, giờ vốn nên ở trên giường làm xác ướp.

Nhìn vẻ mặt quái lạ của tôi, anh ta ho một tiếng.”Này. . . . . . Chân muội còn đau không? Tra Chí Cực không làm khó dễ cho muội chứ?”

. . . . . . Không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo thì là trộm cắp. Tôi lập tức mở 12 vạn phần cảnh giác nhìn anh ta: “Huynh định làm gì?”

Anh ta không nói mà trực tiếp đẩy tôi ra đi vào phòng, sau đấy dựa vào cạnh bàn nhìn tôi.

Tôi nhìn băng vải lấp ló dưới cổ áo của anh ta mấy lần, bên trong hình như còn thấm chút máu đỏ, đột nhiên hơi mềm lòng. Vết thương kia coi như là vì cứu tôi đi, lại thêm cả việc anh ta cõng tôi về. . . . . . Tôi mở hộp gỗ nhỏ trên bàn ra, lấy một lọ thuốc mỡ X Vạn Hồng, đưa cho anh ta.

“. . . . . . Đây là?”

Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: “Đồng chí Tiêu Long Vũ, vì biểu hiện anh dũng ngoan cường của anh trong chiến dịch đêm qua, đây là Kim Sang Dược tổ chức thưởng cho anh!”

Tiêu Long Vũ nhíu mày, cầm lấy lọ thuốc nhìn một lúc, cuối cùng có chút ngập ngừng hỏi: “Thuốc xóa sẹo?”

Tôi lắc đầu. “Vỏ hơi giống thôi, nhưng đây là thuốc mỡ giúp khép miệng vết thương. Thật ra vết thương của huynh tốt nhất là nên khâu lại, mà tình hình lúc này. . . . . . Chắc không được. Huynh dùng tạm thuốc vậy.”

Anh ta ừ một tiếng rồi không nói nữa, tiếp tục ngơ ngác nhìn tôi. Tôi bị anh ta nhìn mà trong lòng sợ hãi, đi qua vỗ vỗ mặt anh ta.”. . . . . . Không phải ngày hôm qua bị ma nam kia đánh ngu rồi chứ?”

Tiêu Long Vũ kệ tôi sờ mặt anh ta, ánh mắt cực kỳ thâm thúy phức tạp rối rắm. Tôi véo mãi mà cũng không thấy anh ta có phản ứng gì, trong lòng hơi lo sợ ——

Chẳng lẽ, đây chính là . . . . . . bệnh u buồn của trai không vợ trong truyền thuyết?

Ngay khi tôi luống cuống chân tay, đột nhiên anh ta mở miệng : “Dương Quách, ta. . . . . . Hình như không ổn rồi.”

“Sao vậy?” Tôi không hiểu hỏi, “Chẳng lẽ huynh thật sự bị thương vì tình sao?”

Rõ ràng anh ta bị chọc trúng tim đen, ánh mắt tránh đi rất nhanh. Thấy thế, tôi hiểu ra vỗ vỗ vai anh ta: “Haizzz ~~~ muội hiểu rồi.”


Tiêu Long Vũ im lặng rất lâu, cuối cùng mới nói: “Không, muội không hiểu. . . . . . Muội chẳng hiểu gì cả.”

“Thật ra, nếu đổi lại là người khác, muội có thể sẽ khuyên huynh dũng cảm bày tỏ tấm lòng và tình yêu của mình.” Tôi chân thành cởi mở nói, “Nhưng người kia lại là Tra Chí Cực, huynh hãy tha thứ cho sự ích kỉ của muội.”

Tiêu Long Vũ như xúc động sắp ngất: “Trong đầu muội toàn thứ linh tinh! Sao ta có thể thích. . . . . . Thích Tra Chí Cực? !”

“Không phải Tra Chí Cực? Vậy huynh muốn gieo tai họa cho ai?”

“Tai họa cái gì? Với điều kiện của kẻ ngu ngốc kia giờ muốn gả cho ta tuyệt đối là trèo cao!”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta một lúc, đưa một ngón tay ra lắc lắc.”Đây không phải là vấn đề trèo cao hay không cao. Huynh vốn không yêu cô gái ấy mà vẫn muốn ở bên cô ấy, cô ấy biết được sẽ dễ chịu sao? Đổi là huynh chắc cũng không chịu nổi đâu.” Tôi vẫn tiếp tục định khuyên bảo anh ta cải tà quy chính.

Thân hình Tiêu Long Vũ cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói: “Ai nói ta không yêu cô ấy hả ?”

“Chẳng lẽ không phải trong lòng huynh vẫn luôn có một cô gái khác sao?” Tôi không hề lưu tình vạch trần anh ta, “Là Lan Khanh hôm qua huynh nói với ma nam. Không phải huynh yêu cô ấy đến chết đi sống lại? Còn giết người khác sao?”

Đừng cho là tôi không biết gì nhé, trong lòng tôi đã hiểu rõ rành rành từ lâu rồi.

Quả nhiên, vừa ném quả bom này ra, Tiêu Long Vũ choáng ngay tại chỗ. Không chừng còn đang bất giờ vì chỉ số thông minh và sức lý giải của tôi ấy chứ. Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ “lượng tin tức quá lớn, đang load. . . .”, sửng sốt bảy tám giây mới bùng nổ:

“Dương Quách, ta cảnh cáo muội đừng có quá đáng! Muội chẳng biết gì hết! Không cần muội nói nhăng nói cuội! !”

Tiếng rít gào của anh ta quanh quẩn bên tai tôi rất lâu, trong nháy mắt mùi thuốc súng tản ra khắp phòng. Nếu có bạn nhỏ nào đó không biết tình hình nhìn thấy thấy cảnh như vậy, nhất định sẽ bị hù chết. Dù sao người đứng trước mặt tôi rít gào lúc này từng là nhân vật phản diện Siêu Nhân Điện Quang nổi tiếng giang hồ, nói không chừng còn là kẻ cuồng giết người (phỏng đoán dựa theo lời ma nam nói hôm qua.)

Nghĩ đến đây tôi yên lặng xoay người. Không ngờ anh ta lại bày ra vẻ mặt “Trốn đi đâu, ông đây còn chưa nói xong đâu”. Cuối cùng tôi không nhịn được, quát anh ta: “Huynh bị thần kinh à! Hung dữ vs muội làm gì! !”

Có tin tôi ném anh về hành tinh Tinh Vân M78 của anh không!

Tôi tức giận gạt tay anh ta đang nắm lấy vai tôi xuống, đi thẳng đến cạnh bàn, ăn ngấu nghiên cái bánh bao của tôi giống quỷ chết đói vừa đầu thai.

Tên ngốc đấy tức đến run rẩy, tay cứ giơ lên một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi sập cửa đi ra ngoài.

Hừ, lúc trước tôi nói sai rồi, anh ta không phải trong thời kỳ u buồn, mà rõ ràng là thời kỳ mãn kinh!

Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, Tiêu Long Vũ vừa đi không đến một phút thì sư tỷ Ngụy Ba Như tốt bụng lại quay về. Cô ấy dường như không biết tôi vừa phát phiếu người tốt cho cô ấy, vẻ mặt quái dị nhìn tôi một lát, cuối cùng nói: “Sư muội, ta vừa nhìn thấy Tiêu sư huynh đi ra từ phòng chúng ta. . . . . .”

Miệng tôi ứ đầy bánh bao thịt, lung la lung lay đứng lên.”Sư tỷ, để tỷ lo lắng rồi, đêm qua muội và huynh ấy. . . . . .”


Ngụy Ba Như nhìn vẻ khập khiễng và vết thương trên người tôi, không biết sao lại bày ra vẻ mặt ‘ta hiểu hết rồi’.”Không cần giải thích, ta biết rồi.”

. . . . . . Cô biết? Biết em cô ý! Cô cười cái kiểu đầy thâm ý mập mờ đáng khinh thế làm gì hả!

Ngụy Ba Như lau mồ hôi, thay bộ quần áo rồi lại ra ngoài huấn luyện, để một mình tôi miệng đầy mỡ ngẩn người trong phòng. Thường nói cãi nhau ầm ĩ hại sức khỏe, nhưng cãi nhau với Tiêu Long Vũ như vậy, khiến tâm trạng ấm ức vì bị phạt của tôi trở nên tốt hơn. Tôi nằm ngang lên giường, quấn một vòng chăn, chuẩn bị ngủ bù một lát, nhưng lại cảm thấy có chuyện gì đó đè nặng trong lòng.

Là chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi nhìn trần nhà ngẩn người.

Hình như. . . . . . Có lẽ là. . . . . . Thuốc xóa sẹo?

Tôi bật dậy khỏi giường.

Sau khi tôi xuyên không đến thời đại này, tuy nói đã trải qua rất nhiều việc lạ, nhưng tôi có thể thề, tôi tuyệt đối chưa từng nói với anh ta “thuốc xóa sẹo” là cái gì.

Sao anh ta biết được? !

Còn cả chuyện Tiểu Long Nữ và Dương Quá nữa, Dương Dương Dương cũng nói với tôi là Tiêu Long Vũ nói.

Tiêu Long Vũ chắc chắn không phải người hiện đại. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .

Trước tôi đã có một người khác xuyên không tới đây?

. . . . . . Là ai?

【 Kỳ hoa tiểu kịch trường no. 6】

Tiêu Long Vũ: Dương Quách, muội là con lừa ngốc! ! Tại sao ngày nào ta cũng phải rửa bát! !

Dương Quách: Xem tivi đi, nói vớ vẩn gì đấy. Muội là lừa thì huynh chính là lừa đực.

Tiêu Long Vũ: . . . . . .

Dương Quách: Mau lên, sắp chiếu “Hoàn Trư Ca Ca” rồi, Nhĩ Khang trong phim này rất giống Nhĩ Khang trong bản gốc đấy.

[1] Hoàn Trư Ca Ca: Một phim parody của Hoàn Châu Cách Cách, giống kiểu Scary Movie của Mỹ vậy.

Tiêu Long Vũ: . . . . . . Ta. . . . . . Đi rửa bát thì hơn. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận