Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Sau khi tôi lăn từ nóc nhà xuống, tuy không đến mức không thể tự chăm sóc cho bản thân ba tháng, nhưng cũng bị sái cổ, nằm trên giường gào khóc bốn năm ngày. Thời gian này, ngoại trừ Mao Mâu áy náy, sáng chín chiều năm tiến hành nghi thức tặng hoa cúi đầu hát quốc ca với tôi, thì chỉ có Voldemort thỉnh thoảng đến thăm.

. . . . . . Chẳng có nổi một người đưa cơm! Tôi cũng đâu thể sống chỉ nhờ vào quang hợp chứ!

Mỗi lần đói bụng sắp chết không tìm được đồ ăn, ánh mắt tôi nhìn Voldemort lại trở nên rất sâu thẳm. Tôi đấu tranh rất lâu, cuối cùng ngẫm lại lại thôi, thở dài một hơi. Nhưng cứ tiếp tục thế này mấy hôm nữa, chắc tôi sắp được khắc mấy chữ —— “Thiếu nữ đau ốm bị doanh sát thủ bỏ đói đến chết, khi còn sống chỉ muốn ăn thức ăn của mèo cho đỡ đói ” . . . . . . Ham muốn sinh tồn thật khiến người ta mạnh mẽ hơn!

Vì thế, đến khi có thể cử động, tôi liền mang theo cái cổ bị sái lập tức phóng tới nhà ăn ăn cơm. Nhưng đến nơi, tôi lại sờ phải túi tiền nhẹ bẫng trong tay, lượn đúng hai vòng vẫn chưa thấy được món thịt cá nào rẻ rẻ để mà mua. Ông chú nấu ăn dùng ánh mắt khinh bỉ cười lạnh với tôi “Vớ vẩn, chỉ có hai đồng tiền mà còn muốn ăn chân gà bự?”, sau đó ném cho tôi dưa muối và bánh bao.

Chịu thôi, người nghèo không có tội.

Tôi là chủ nợ lớn nhưng giờ lại nghèo khó như thế này chính là do. . . . . . lỗi của Tiêu Long Vũ!

Nghĩ đến đây, tôi nhồm nhoàm nhai miếng bánh bao nguội ngắt, phi thẳng tới chỗ anh ta đòi tiền tiêu vặt. Vốn tưởng rằng anh ta đang đau ốm dưỡng bệnh trên giường, không ngờ vừa vào cửa đã thấy thằng oắt kia nằm nghiêng trên giường, một chân đung đưa, vui sướng ăn bánh ngọt.

Tôi đột nhiên tức giận: “Huynh không biết mình nợ tiền không trả, giả vờ bị thương nặng là rất đáng xấu hổ sao?”

“. . . . . . Không phải muội nói giả vờ đáng thương mới đáng xấu hổ sao?”

“Già vờ đáng thương chỉ là sơ cấp, huynh có khi đã đạt tới thần cấp trưng cái vẻ lưu manh ra ngoài rồi đấy.” Tôi càng nói càng bực, cướp lấy bánh trong tay anh ta, “Ăn ăn ăn, còn ăn! Phun một ngụm nước ga mặn cho huynh chết! Mau trả tiền đi!”

Người đàn ông đối diện thở dài, nhìn lên trần nhà.”Đừng ồn.”

“Giả vờ đáng thương cũng vô dụng. Nợ phải trả là điều đương nhiên, muội không thấy áy náy chút nào đâu.”

Tiêu Long Vũ quay lại nhìn tôi với ánh mắt oán phụ “Ta đã làm sai chuyện gì mà muội lại vô tình với ta như thế. Muội cố tình gây sự, trái tim ta tan nát mất rồi, tất cả là tại muội tổn thương ta.”

Tôi còn đang cố gắng điều tức chữa nội thương lại nghe thấy anh ta nói: “So với tiền tài là vật ngoài thân, muội vẫn nên lo lắng cho cái mạng nhỏ của muội đi. Muội đầu gỗ như thế, không biết sao mà thành cao thủ được . . . . . . Chiến tích hai ngày nay thế nào rồi?”

“Muội ngã từ nóc nhà xuống phải nằm bốn năm ngày, huynh không thèm đến thăm muội thì thôi, còn hỏi chiến tích của muội? Nhưng nói cũng lạ, muội chưa đánh một trận nào mà cấp bậc cứ tăng. . . . . .” Tôi thật thà kể lại việc lạ gần đây, còn cả vụ nghe lén Sát Thần kia nữa. “Hình như họ rất sợ muội, là vì huynh sao? Trước kia huynh từng làm chuyện gì vô nhân tính khiến người người căm phẫn hả?”

Tiêu Long Vũ nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu. “Sao muội lại ngã từ nóc nhà xuống? Chuyện khi nào? Sao ta không biết?”

. . . . . . Siêu Nhân Điện Quang nhà anh, xin anh hãy nghe rõ trọng điểm khi người ta nói đi!

“Khuya khoắt cô nam quả nữ chạy lên nóc nhà ngắm sao?” Mắt anh ta lạnh như băng nhìn lướt qua tôi, “Ngã chết đáng lắm!”

Dứt lời liền rụt chân trên sạp lại, đưa mông về phía tôi. Qua một lúc lâu, anh ta mới nói: “Ta mệt, muội ra ngoài đi.”

. . . . . . Tiền của tôi đâu? Tiền đâu?

Đây là “Đòi tiền vĩnh viễn khó hơn mượn tiền” sao? ! =皿=

————

Tôi vét hết bánh trên bàn của Tiêu Long Vũ vào tay áo, nghểnh cổ đi về phòng mình, nằm trên giường mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trong mơ, rất nhiều Tiêu Long Vũ quỳ xuống bò qua bò lại, công đến cho tôi rất nhiều rất nhiều vàng và đồ ăn ngon. Tôi sung sướng, đang định cầm lấy thì thấy đám Tiêu Long Vũ bỗng nở nụ cười gian xảo, đẩy tôi vào cái ao bên cạnh.

Ao kia rộng vô bờ, tôi bơi tới mức chân rút gân rồi mà vẫn chưa đến bờ. Ngay khi tôi đang kiệt sức, đột nhiên thấy nước ao trong vắt biến thành chất lỏng tỏa ra mùi trà sữa. Đến lúc này, tôi mới phát hiện đây vốn không phải là ao, mà là một chén trà sữa trong tay người khổng lồ Tiêu Long Vũ! Tôi đung đưa, mắt thấy sẽ bị Tiêu Long Vũ khổng lồ uống hết. . . . . .

Cả người tôi chấn động, đột nhiên giật mình tỉnh lại.

Tôi lau mồ hôi lạnh, lại nghe thấy cửa phòng nhẹ nhàng mở ra. Đợi một lúc, người nọ cũng không đi vào buồng trong, không biết ở bên ngoài lục lọi cái gì. Tôi lặng lẽ kéo một góc chăn lên, chỉ thấy người nọ đi ủng, lộ ra góc áo màu xanh.

Không phải Mao Mâu.

Lại qua một lúc, người nọ đi đến. Tôi nhanh chóng nhắm mắt giả chết, lại nghe thấy hắn nhẹ chân nhẹ tay bước đến bên giường tôi.

Tôi không dám mở mắt, chỉ nghe có tiếng lưỡi dao được rút ra khỏi vỏ. Tôi vừa thấy tình hình không ổn, lập tức hét lên: “Người đâu! Giết người! Phóng hỏa!”

Tôi vừa hét vừa lăn nhanh một vòng xuống giường. Tôi tự nhận công phu của mình không tốt, nhưng bản lĩnh chạy trốn thì không tồi. Ngay khi tôi lướt qua người hắn như rắn, chuẩn bị cách xa hắn ba mét. . .

Người phía sau bắt được mắt cá chân tôi, kéo tôi về.

“A Tâm, đừng kêu!” Hắn che miệng tôi, đè tôi dưới nền đất không thể động đậy được, “Là ta!”

Đó là một người đàn ông dáng người nhỏ gầy nhưng rất mạnh. Mày kiếm mắt sáng, mái tóc dài buộc sau đầu, lọn tóc cọ qua cần cổ tôi, ngứa muốn chết. Tôi bị hắn bịt miệng không thở được, liền há mồm cắn. Người đàn ông kia đau đớn hét to một tiếng, vội vàng rút tay lại, tay kia cũng trượt thanh kiếm đỏ về.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định chạy lại thấy hắn vỗ lên đầu tôi, không biết là dùng ma thuật gì, một giây sau tôi không động đậy được nữa. Người đàn ông kia vội vàng chạy đến cửa sổ, thò đầu ra nhìn vài lần, rồi lại lùi vào trong.

“Muội chạy làm gì?”

Tôi vẫn giữ nguyên tư thế yoga nằm nghiêng trên đất quái dị, giọng run run hỏi: “Anh là ai? Anh muốn làm gì?”

Thân thể người đàn ông kia lảo đảo, khó tin nói: “Ta là ai? Ta là ai? A Tâm, chỉ bảy năm không gặp mà muội đã quên ta rồi sao? Võ công cũng kém đi nhiều vậy. . . . . . Chẳng lẽ năm đó bị Đỗ Phương đánh mất hết công lực, tu vi bị hủy hết rồi sao?”

Tu vi của anh mới bị hủy hết, tu vi cả khu nhà anh mới bị hủy hết! Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, từ đầu đầy tóc đen đến gương mặt sát khi, càng nhìn càng thấy không giống người tốt. “Rốt cuộc anh là ai? Phá Quân Tư là nơi người lạ có thể xông vào lung tung sao! Anh, anh dám xằng bậy tôi sẽ gọi tiểu đệ tôi đến, băm anh thành thịt vụn cho cá ăn!”

Người đàn ông kia hơi giận, nghểnh cổ đi tới.”Ta xông loạn? ! Có mời ta đến ta cũng không thèm! Tên nhóc con họ Tiêu kia muốn ta đến còn không được! . . . . . . Nói đi nói lại, muội thật sự không biết ta à?” Anh ta chỉ một ngón tay lên mặt mình, “A Tâm, ta là cộng sự hoàng kim của muội – Lục Ly đây!”

“Lục Ly? Cộng sự hoàng kim?”

“Đúng vậy, tính ra chúng ta đã quen nhau 15 năm rồi. Muội không thay đổi chút nào, vẫn dữ dằn như vậy.”

“Không thể nào!” Tôi quả quyết nói, “Năm nay tôi mới tròn 16 tuổi, nửa năm trước mới đến đây, làm sao có thể quen biết anh 15 năm được! Hơn nữa tên tôi là Dương Quách, không phải là A Tâm nào đó. Bạn học này, chắc chắn anh nhận sai người rồi. Tục ngữ nói, báo thù đừng tìm nhầm đối tượng, tôi xưa nay luôn là bé ngoan hồn nhiên lương thiện, tuyệt đối sẽ không kết thù với anh, anh, anh mau bỏ kiếm ra, cẩn thận cướp cò. . . . . .”

Người đàn ông tên Lục Ly chớp mắt, ghé sát vào cẩn thận nhìn tôi một lát, miệng thì thào: “Không sai được, giọng nói này, gương mặt này, muội chính là A Tâm.” Hình như anh ta bỗng nhớ ra gì đó liền nhấc tay tôi lên, yên lặng nhìn lòng bàn tay.

Anh ta nhìn lúc lâu, mang theo chút nghi ngờ hỏi tôi, “Muội vừa nói muội 16 tuổi?”

Tôi gật đầu.

“Vậy thì đúng rồi, năm đó A Tâm đã từng nói với ta nhiều năm sau có thể sẽ xuất hiện một người. . . . . . Tên là gì ấy nhỉ. . . . . .” Anh ta ấn huyệt thái dương nghĩ một lúc, cuối cùng vỗ tay, “Dương Quá! Đúng, tên là Dương Quá!”

Đầu tôi hiện lên ba đường vạch đen.”Là Dương Quách. . . . . .”

“Ai dà, không khác nhau lắm.” Anh ta cảm thán vỗ vỗ vai tôi, khiến tôi vốn đang ngửa nửa người biến thành nằm bẹp luôn xuống mặt đất, “Từ nay về sau muội chính là Tiểu Quách của ta, ta chính là A Ly của muội, chúng ta bên nhau cả đời, không bao giờ rời xa nữa.”

. . . . . . Này, anh đừng có mà tự quyết định, đồ yêu râu xanh!

Tôi chớp chớp mắt với anh ta.”Tôi, và anh, cộng sự hoàng kim?”

“Đúng. Muội từng nói, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt, anh em tốt.” Anh ta thâm tình nói, lại cầm lấy trường kiếm màu đỏ bên hông, “Thanh kiếm này tên là Thiết Vân, lấy từ câu ‘Đái trường kiệp chi lục ly hề, quan thiết vân chi thôi ngôi [1]’, là tín vật kết nghĩa lúc trước muội đưa cho ta. Tất cả chuyện xưa của chúng ta, đều chất chứa trong thanh bảo kiếm này. . . . . . Vừa nãy nhìn thấy muội, mới theo bản năng sờ lên kiếm. Khiến muội hiểu lầm rồi, thật sự xin lỗi.”

[1] Đeo thanh kiếm dài lê thê, Đội mũ thiết vân cao chót vót. – Câu thơ trong bài Ly tao – Khuất Nguyên

Ừ, xem ra cô gái tên A Tâm kia cũng giống tôi, là một nhà hoạt động văn hóa vẻ vang. Tên thanh kiếm này là tên có khí chất nhất trong số những tên vũ khí mà tôi từng nghe. Đương nhiên, tôi vẫn cảm thấy đặt tên là “Cắt bánh xốp” sẽ nghệ thuật hơn.

Nhưng rốt cuộc anh ta là ai? Có quan hệ gì với Tiêu Long Vũ? Người tên A Tâm kia là ai?

Hình như trên kiếm còn khắc đầy chữ?

————

Chỗ ở của Lục Ly được sắp xếp đối diện phòng tôi. Sáng ngày hôm sau, tin tức anh ta đến Phá Quân Tư được truyền từ trên xuống dưới mấy lần. Xem ra anh ta cũng là nhân vật vang danh trên giang hồ. Khi tôi và anh ta cùng đi ăn sáng, trên đường còn nhận được vô số ánh mắt sùng bái, thậm chí còn có người muốn đến tặng hoa.

Đương nhiên, tôi biết ánh mắt đó đặt trên người tôi chỉ là tác dụng phụ thôi. Giống như một người đẹp và một người không phải người đẹp đi trên đường, tôi chính là người không phải người đẹp kia.

Khi đến phòng ăn, Tiêu Long Vũ và Mao Mâu đã vùi đầu ăn trước. Voldemort luôn cao quý lạnh lùng ngồi trên bàn, Bạch Mao với tiểu đệ vội vàng đưa thức ăn ngon lên.

Lục Ly đột nhiên dừng chân lại, yên lặng nhìn Voldemort. Một người một mèo nhìn đối phương một lúc lâu, sau đấy thì nhìn nhau cười.

. . . . . . Đây là Rùa nhìn Đậu Xanh trong truyền thuyết sao?

Nhưng ngay sau đó, lại thấy Lục Ly phi thân lên vung một chưởng vào cái mặt mèo kia. Đương nhiên Voldemort cũng không ngồi không, đưa móng đỡ chưởng. Một người một mèo nhanh như chớp giao đấu mấy chiêu, người bên cạnh hoa cả mắt, không thấy rõ chiêu thức. Dường như chỉ trong nháy mắt, Lục Ly cong khóe miệng ngồi xuống ăn cơm, Voldemort ôm cái gáy bị đánh, liên tục ai oán.

“Quả nhiên công phu của Lục sư thúc vẫn như năm đó. Lần này nếu có sư thúc ở đây, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn rất nhiều.”

Tiêu Long Vũ ở bên thừa cơ nịnh hót.

Lục Ly cao ngạo quét mắt nhìn anh ta một cái, rất hờ hững đẩy tay thằng oắt kia ra.”Đừng lại gần, ta và ngươi không thân thiết gì đâu.”

Tiêu Long Vũ hoàn toàn không phản bác, vẫn cười tươi.

“Tiêu Long Vũ, thằng oắt con nhà ngươi luyện độc môn tuyệt học – vô liêm sỉ công tự nghĩ ra à? Trước kia là A Tâm, giờ lại là Tiểu Quách.” Lục Ly ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt đằng đằng sát khí, “Ta nói cho ngươi biết, lần này ta tới là vì muội ấy, không liên quan gì đến ngươi. Cho nên, đừng có mơ mộng hão huyền, ngươi cút ra xa cho ta!”

Tiêu Long Vũ mỉm cười.”Đâu có đâu có, rõ ràng vãn bối luyện si tâm chung thủy kiếm. Chẳng qua sư muội hiện giờ ý chí sắt đá. . . . . . Xem ra ta đành phải đổi sang luyện ảm đạm chưởng rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui