Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 2: Một đêm hồi mộng – Nhà họ Dương có con gái tên Lan Tâm

Editor: đỗ béo
Betor: mèomỡ

Nói đến hôm ấy, phó giáo chủ hào hoa phong nhã, quốc sắc thiên hương, anh
tuấn tiêu sái, khí chất hiên ngang của Liên Giáo đang tản bộ sau núi như mọi ngày.

Anh ta (bạn không nhìn lầm, là anh ta) đứng giữa trời chiều, cơn gió nhẹ vào đông khẽ lướt qua mái tóc anh ta, trong không khí tràn ngập mùi
tuyết đầu mùa thơm ngát. Đang lúc anh ta nhắm mắt hưởng thụ cảnh đẹp tốt lành này, đột nhiên nghe thấy nhị đệ tử hét lên như giết heo ở phía
sau:

“Sư phụ! Cẩn thận!! Trên trời có ám khí!!!”

Anh ta mở mắt ra, quả nhiên thấy có một đống đen thùi lùi không rõ là
thứ gì xuất hiện trên đỉnh đầu, đang quay cuồng rơi như bay về phía anh
ta. Mắt thấy cái đống này càng ngày càng gần, anh ta không kịp nghĩ
nhiều, rút kiếm lùi về phía sau một bước, lập tức đánh xuống chính diện.

Kiếm sắc ra khỏi vỏ, khí thế sắc bén vô cùng, chém tới đống ám khí không rõ lai lịch kia.

***

Tôi đang muốn điều chỉnh tư thế chiêm ngưỡng xem địa ngục trông như thế
nào, lại đột nhiên phát hiện quần áo trên người mình trở nên rộng thùng
thình. Chỉ chớp mắt, đầu tôi đã bị bao trùm trong đống vải, không nhìn
thấy được bên ngoài nữa. Tôi kéo áo cố gắng ló đầu ra, nhưng đập vào mắt lại là một thanh kiếm lạnh buốt.

Địa ngục này, vừa tới đã phải thấy máu sao? !

Chủ nhân của thanh kiếm kia bỗng nhìn thấy một cái đầu thò ra từ trong
đống quần áo, chắc cũng sợ hết hồn. Nhưng muốn thu kiếm cũng không kịp
rồi, chỉ nghe roẹt một tiếng, quần áo của tôi bị cắt hơn nửa.

Bởi vì Cúc Trạch Cung không có quần áo con gái, cho nên hôm nay tôi vẫn
mặc cái áo choàng to đầy bụi của Tôn Tường Minh. Một kiếm cắt nát quần
áo, chém thẳng vào Hoàng Kim Giáp của tôi.

Óa óa! ! Vàng của tôi! ! !

Giữa cơn mưa vàng, tôi rơi phịch xuống hồ.

Tôi không biết bơi nên sặc liền mấy ngụm nước. Tôi đành cố gắng giãy
giụa, hi vọng có thể trôi đến bờ. Người vừa dùng kiếm chém tôi cũng từ
từ đi đến, đứng trên bờ hồ, thản nhiên ngồi xổm xuống, nhìn tôi nói:
“Nước Hắc Hồ rất cạn, sao ngươi lại uống?”

Tôi đạp nước một lúc lâu, nghe anh ta nói vậy, không khỏi sửng sốt, dè
dặt thử đứng thẳng người lên. Quả nhiên, hồ này trông có vẻ sâu, nhưng

thực chất nước còn chưa đến xương quai xanh.

Oa, mất mặt quá. . . . . .

Người nọ thấy tôi ngẩn người, đưa tay cầm cánh tay tôi, dùng sức nhấc
tôi lên. Đầu tôi đụng vào ngực anh ta, trong mũi bỗng tràn ngập hương
hoa lan. Mùi này vô cùng quen thuộc, tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh
ta.

Chỉ nhìn một cái thôi, tôi đã ngây dại.

Địa ngục và nhân gian đúng là khác biệt. Người ở đây (hay là quỷ nhỉ?)
vừa cao vừa to, ôm tôi như ôm một đứa trẻ bảy tám tuổi. Tôi ngồi trên
cánh tay công tử trẻ tuổi, ôm lấy cổ anh ta, ngơ ngác nhìn anh ta.

Đẹp quá.

Đẹp đến mức trừu tượng luôn rồi! Đến cả Picasso cũng không thể tưởng tượng ra được đâu!

Đúng lúc này, một thiếu niên chạy tới bên cạnh, vừa chạy vừa kêu: “Sư phụ không sao chứ? Đây là cái gì vậy?”

Người ôm tôi xoay người, một bàn tay chỉ lên bầu trời, chậm rãi nói: “Trên trời, một bé trai rơi từ trên đấy xuống. . . . . .”

Thiếu niên nhìn tôi, giơ tay chọc chọc mặt tôi.

“Vậy. . . . . . Làm sao bây giờ? Giao cho giáo chủ sao?”

Công tử áo xanh nhướn mày, giận dữ nói: “Thằng bé rơi xuống cạnh vi sư,
dựa vào cái gì mà phải đưa cho giáo chủ? Đây là ông trời cho ta!”

“Nhưng lai lịch của nó. . .”

“Vi sư thấy nó có cốt cách thanh kỳ, vừa rồi tốc độ né kiếm cũng rất
nhanh, tư chất rất tốt. Dù sao cũng không thể để bà già họ Dương đó cướp đi được! Hừ.”

Lúc này, tôi nhìn công tử áo xanh không chớp mắt, hoàn toàn không biết
mình đang ở đâu, càng không ý thức được rằng hai người này đều coi tôi
như một bé trai rơi từ trên trời xuống.

Trọng điểm là “bé trai” đấy nhé.

Cho đến khi nghe thấy họ thương lượng việc nhận đồ đệ, tôi mới hoàn hồn, sững sờ nói: “Hai người. . . . . . Đang nói gì vậy? Nhận đồ đệ gì? Các
người là ai?”

Chưa chờ họ mở miệng, tôi đã vội vàng giơ ngón tay chỉ đống vàng đầy đất:

“Tôi có tiền!”


Nhân dân tệ hay đôla gì đó đều là mây trôi, chỉ có vàng là đáng tin
nhất, cho dù xuyên không đến địa ngục cũng bảo đảm giá trị tiền gửi
không mất giá.

Tôi ngạo nghễ nhìn họ, ra vẻ ông đây có tiền ông đây không sợ các người.

Không ngờ công tử áo xanh lại mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Bé con à, con
rơi từ trên xuống, rơi xuống chỗ ta, đây là ý trời, con phải làm đồ nhi
của ta.”

Tôi không hiểu. Địa ngục cũng có kéo bè kết phái à?

Nhưng tôi đã có sư phụ rồi. Sống làm người Kế Môn, chết làm ma Kế Môn. Tôi rất trung thành.

Nhưng trước mắt. . . . . .

“Đồ nhi ngoan, nào, gọi một tiếng sư phụ xem.”

Tôi nhìn đôi mắt trong veo ngập tràn mong chờ của anh ta, tim cũng mềm
nhũn. Mất tự nhiên dời mắt đi, khẽ nói: “. . . . . . Sư phụ.”

Ài. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Sư phụ, người đừng
giận, người phải thông cảm cho con, con tuyệt đối sẽ không thật lòng
nhận anh ta làm sư phụ. À mà. . . . . . Mùi hương trên người anh ta cũng thật dễ ngửi, nếu mỗi buổi sáng tỉnh lại đều có thể ngửi thấy mùi hương này. . . . .

“Sư phụ, người tên gì vậy?” Tôi khẽ hỏi.

Công tử lại cười, cả mùa xuân đều hòa tan bởi nụ cười của anh ta. “Vi sư họ Đỗ, tên chỉ có một chữ Phương. Có phải rất hay không?”

Nói xong, lại vui vẻ véo cái má béo của tôi.

A, hóa ra mỹ nhân đây cũng tên là Đỗ Phương.

. . . . . . Đợi chút, Đỗ Phương? !

Anh ta nói anh ta tên là Đỗ Phương? ! !

Vì sao không có mặt nạ? ! Hơn nữa. . . . . .

Trong lòng tôi xuất hiện một dự cảm xấu, cứng ngắc từ từ quay đầu, nhìn thiếu niên hơi quen trước mặt.

Chẳng lẽ, quả nhiên, là. . . . . .

“Tôn – Tường – Minh?”

Thiếu niên đứng bên cạnh đang buồn chán ngoáy mũi quay đầu nhìn tôi, vẻ mặt kinh ngạc: “Ngươi biết ta à?”


Tôi. . . . . . Tôi. . . . . .

Tôi rưng rưng nhìn anh ta, ánh mắt thê lương dịu dàng, vô cùng thâm tình:

“Xin hỏi, giờ là năm nào?”

***

Công tử áo xanh, không, giờ nên gọi là Đỗ Phương khó hiểu nhìn tôi đột
nhiên lùi về phía sau năm bước. “Cách xa thế làm gì? Chắc không phải vì
vi sư là hổ, sẽ ăn thịt con đấy chứ?”

. . . . . . Ông anh à, số người anh giết có lẽ còn nhiều hơn cả số gà
qua tay đầu bếp Shangri La đấy. Anh nói xem bây giờ tôi nhìn thấy mặt
thật của anh rồi, sau này anh có giết người diệt khẩu không?

Khi tôi đang đắng chìm trong suy nghĩ, Đỗ Phương lại nhẹ nhàng nói với
tôi: “Đồ nhi đừng sợ, sư phụ rất lợi hại. Sau này chỉ cần con nghe lời,
vi sư nhất định sẽ đối tốt với con, cho con ăn ngon.”

Tôi không cần ăn ngon, tôi muốn về nhà.

Vì sao tôi lại quay trở về mười lăm năm trước? Rơi xuống vách núi, không có sư huynh, không có sư phụ, không có Mao Mâu Bạch Mao, đáng sợ nhất
là gương mặt xinh đẹp vô địch của tôi đã biến thành đứa trẻ tám tuổi.
TAT

Mười lăm năm trước có chuyện gì? Tiêu Long Vũ Tra Chí Cực vẫn còn là trẻ con, Lâm sư phụ cũng không biết ở đâu, kể cả Lan Khanh. . . . . .

Đúng rồi, Lan Khanh!

Chắc bây giờ Lan Khanh vẫn chưa chết? Vậy là tôi có thể gặp cô ta?

Khi tôi còn đang phân vân xem “Sau khi gặp cô gái tên Lan Khanh kia thì
nên giẫm chân cô ta hay là hắt bát canh lên người cô ta” thì bỗng nghe
thấy Đỗ Phương hỏi tôi:

“Đồ nhi ngoan, con tên là gì?”

Tôi tên là gì?

Tôi định mở miệng thì trong đầu đột nhiên có một tia sáng lướt qua.

Tôi nhìn vào mắt Đỗ Phương, gằn từng chữ:

“Tôi tên là Lan Khanh.”

Tôi tên là Lan Khanh.

Tim của tôi đập thình thịch, còn nhanh hơn khi rơi xuống vực. Vô số ý
nghĩ, vô số khả năng thoáng lướt qua trong đầu tôi, làm tôi gần như
không thể thở được.

Nếu tôi là Lan Khanh, nếu Lan Khanh chính là tôi, vậy mọi chuyện. . . . . .

“Lan Khanh? Tên lạ vậy?”


Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chân mày Đỗ Phương nhíu lại. Anh ta sờ cằm, đăm
chiêu nói: “Tên này không xuôi tai. Đã là đồ đệ của ta, vi sư sẽ đặt cho con một cái tên.”

Cái gì?

“Con tên là Lan Tâm đi. ‘Huệ chất lan tâm’. Nhũ danh A Tâm. Mặc dù giống tên bé gái, nhưng cứ nghe theo vi sư đi.”

***

Đỗ Phương vui vẻ ôm tôi vào phòng, sau đấy bắt đầu lục đồ. Tôi đứng ở
bên cạnh, nhìn anh ta xoay đông tìm tây, đến khi căn phòng bừa bộn đến
nỗi để người thích sạch sẽ như Ngụy Ba Như thấy chắc sẽ chảy máu não
luôn.

Cuối cùng, anh ta cũng lôi được một cái hòm to đầy bụi từ dưới gầm
giường lên, sau khi mở ra lại bới một lúc, cuối cùng cũng lấy được một
cái khăn lau đầy bụi từ đáy hòm.

Đỗ Phương vui mừng cầm cái khăn lau trong tay, sờ sờ, vỗ vỗ, lại phẩy phẩy, sau đấy vô cùng hưng phấn nhìn tôi.

Xưa nay tôi luôn có trực giác như dã thú. Lúc này đã cảm thấy mồ hôi
lạnh túa ra trên lưng, theo bản năng lùi về sau mấy bước. Nhưng đã quá
trễ, Đỗ Phương cầm lấy cánh tay nhỏ mập mạp của tôi, kéo tôi đến phía
trước, dịu dàng nói: “A Tâm, ngoan, vi sư thay quần áo mới cho con.”

. . . . . . Quần áo. . . . . . Mới?

Anh ta phất phất đống vải trong tay: “Bộ quần áo này là mẫu thân của sư
phụ làm . . . . . . Con xem, màu đỏ rực rỡ. Năm đó cả Liên Giáo đều khen sư phụ mặc chiếc áo này rất đẹp nhưng sư phụ vẫn không nỡ mặc, chỉ mặc
có một lúc thôi.”

Tôi cười ha ha, xoay người bỏ chạy. Tôi không thèm mặc cái khăn lau đó
ra ngoài đâu! Ai có thể nhận ra cái khăn lau đó là màu đỏ thì tôi sẽ tự
móc mắt ra!

Nhưng tôi vẫn chưa chạy ra đến cửa thì đã bị anh ta kéo lại. Đỗ Phương
vừa lắc đầu vừa nói: “A Tâm không nghe lời rồi! Mặt trời xuống núi rồi,
ban đêm gió lạnh, người con lại ướt, cởi quần áo ra thôi. . . . . . Vi
sư nhìn con ướt thế này cũng thấy khó chịu.”

Nói xong liền giơ tay muốn cởi áo cho tôi.

Tôi thấy anh ta sức lớn, động tác lại nhanh, không khỏi hét thất thanh.
Nhưng cho dù có hét bao nhiêu tiếng thì cũng không ngăn được anh ta,
trên người lại chỉ mặc lớp áo giữa và áo lót, mới vài giây đã bị cởi
sạch.

Bây giờ tôi thật sự muốn ăn thịt anh ta.

So với anh ta, Tiêu Long Vũ quả thật là thiên sứ có đôi cánh trắng.

Đỗ Phương, anh là cái đồ siêu lừa đảo, đồ lưu manh! Tôi quyết định ngày
nào cũng nguyền rủa anh. Buổi sáng một lần, buổi chiều một lần, trước
khi đi ngủ thêm một lần nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận