Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

“Phu quân! Ta mang thai con của chàng rồi! !”

Tiêu Long Vũ ôm eo tôi, nước mắt lau hết lên áo của tôi.

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sửng sốt. Tôi cảm thấy đầu tôi ngừng hoạt động rồi, một ngụm máu sắp trào ra khỏi cổ họng, nhìn chằm chằm vào anh ta mà không nói nên lời.

. . . . . . Tiêu Long Vũ! Huynh là con cháu danh môn đấy! Huynh có biết hai chữ ‘danh tiết’ viết thế nào không hả! !

Sắc mặt công tử áo tím bỗng giống màu áo anh ta, nghiến răng giậm chân, “Mỹ nhân, đi theo ta đi! Không phải sợ, ta sẽ nuôi con giúp nàng!”

Tay Tiêu Long Vũ đang ôm tôi cứng đờ, chân đứng trên nóc nhà cũng lảo đảo. Tôi không biết tên ngốc này có mưu kế gì, chỉ có thể vội vàng đỡ lấy anh ta. Công tử áo tím thấy hai chúng tôi ‘thâm tình gắn bó’ với nhau như thế, quả thực đã bị chọc tức, chỉ vào tôi rồi hét với mấy người xung quanh: “Nghe đây, đánh chết tên kia cho ta! Cứu lấy mỹ nhân!”

Rồi lại thâm tình nói với Tiêu Long Vũ: “Mỹ nhân nàng yên tâm, ta sẽ coi con nàng như chính con ruột của mình!”

Tiêu Long Vũ nhìn như sắp xỉu rồi.

Đang trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, bỗng nghe thấy từ phía khác nóc nhà vang lên tiếng hét: “Đại nhân! Đệ đến đây! !”

Ngay sau đó một thiếu niên nhảy lên nóc nhà như Spiderman, chạy về phía tôi. Hôm nay trên phố rất đông người thế nên thuốc nhuộm lởm trên tóc thiếu niên đã bị phai đi hơn nửa, lộ ra mái tóc bạc phấp phới đón gió.

Thấy viện binh Tiểu Bạch Mao chạy tới, tôi thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ công tử áo tím lại kinh ngạc, chỉ vào Bạch Mao hỏi: “Ngươi là. . . . Cháu ngoại của chưởng môn Thiểu Dương Triệu Triển đúng không? Cha ngươi là Bạch Quân?”

Bạch Mao không ngờ thân phận của mình bị lộ nhanh như vậy, rất không tình nguyện gật đầu.

Công tử áo tím thay đổi dáng đứng, cúi người nói, “Tại hạ là Tử Thần công tử, đã từng nghe đại danh Bạch Quân. . . . . .”

“Tử Thần công tử? !” Bạch Mao nhảy về sau một bước, “Ngươi chính là thần y Tử Thần cáu kỉnh thất thường, câu ba đáp tứ, không bằng cầm thú, năm đó đã trắng trợn trêu ghẹo con gái Dương thừa tướng sao?”

. . . . . . Tiểu Bạch Mao thật không hổ là con cháu của danh môn cao quý, xem đi, mắng chửi người cũng không cần từ bậy bạ nào.

Sắc mặt Tử Thần cũng có chút khó coi, chẳng qua vẫn lễ độ giải thích: “Những gì Triệu công tử nói đều đã là chuyện quá khứ rồi, bảy năm qua, ta chỉ chung tình với một cô gái.” Anh ta giơ tay lên chỉ vào Tiêu Long Vũ, dùng giọng nói mơ màng và sâu sắc nói, “Đêm nào nàng cũng đi vào giấc mơ của ta, ta đã yêu nàng đến tận xương tủy. . . . . .”

“Nhưng đại nhân không đồng ý đi theo ngươi, ngươi không được ép buộc làm khó người khác.” Bạch Mao ngắt lời anh ta.

Sắc mặt Tử Thần đen lại. “Vậy thì đắc tội rồi. Hôm nay, bản công tử phải đưa nàng đi!” Anh ta lùi về phía sau vài bước, giơ tay với những người xung quanh, “Lên!”

Ngay sau đó, ám khí lưỡi dao sắc nhọn bay đầy trời. Tôi, Tiêu Long Vũ, Bạch Mao tựa lưng tạo thành một tam giác, ngăn cản những mũi kiếm đang gào thét. Tôi cảm thấy nổi hết da gà, chỉ sợ độc trong người Tiêu Long Vũ vẫn chưa giải hết đã phải chịu tấn công liên tục.

Sự thật chứng minh tôi vẫn nên lo cho mình trước thì hơn. Không có cơ thể linh hoạt kiên cường dẻo dai, lại không vũ khí, cùng lắm tôi chỉ có thể dùng Định Khôn Quyền Pháp của Kế Môn đỡ lại mà thôi. Miễn cưỡng tránh được mấy mũi kiếm xung quanh, khóe mắt nhìn qua thì thấy một tên gia nhân đánh về phía Tiêu Long Vũ, đường kiếm kia na ná Xuyên Vân Kiếm pháp, nhưng trông chẳng ra sao, hình như mới luyện được một tháng, mới học xong chiêu thức mà thôi.

Tiêu Long Vũ rõ ràng cũng nhận ra, động tác đỡ đòn cũng khựng lại. Mũi kiếm nhắm thẳng vào mặt, tuy anh ta trốn nhanh, nhưng vẫn bị cắt mất một đống tóc.

Tử Thần thấy cảnh này, không khỏi kinh hãi, vội vàng ngăn cản: “Mỹ nhân, không sao chứ? Là tên nào không có mắt, ta sẽ chặt cho chó ăn! Dừng tay! Dừng lại hết cho ta! Không được để mỹ nhân bị thương!”


Nhưng những tên gia nhân này không nghe lời anh ta, tiếp tục vây quanh chúng tôi tấn công. Cuối cùng tôi cũng phát hiện ra điều khác thường, mấy người kia vốn không giống gia nhân bình thường, từng chiêu đều là sát chiêu. Không phải cướp người, mà giống như tới giết người.

Tôi lùi về phía sau mấy bước đến sau lưng Tiêu Long Vũ, muốn kéo anh ta nhanh chóng chạy trốn, nhưng anh ta lại đẩy tôi ra. Tôi ngẩng đầu lại thấy vẻ mặt anh ta kỳ quái, như bị người ta đụng phải nghịch lân, đôi mắt đỏ lên, dáng vẻ như muốn ăn thịt người.

Vậy mà Tử Thần vẫn không có mắt nói tiếp: “Mỹ nhân nàng đừng giận. . . . . .”

“Mỹ nhân, mỹ nhân cái đầu nhà người! Ngươi bị điếc tai hay mắt mù hả!” Tiêu Long Vũ xắn tay áo, trực tiếp ra trận, “Ngươi là đồ chết tiệt! Biến thái! Khốn kiếp! Dám cắt tóc ta! ! Hôm nay ông đây phải chém tất cả các ngươi thành tám miếng! !”

Dứt lời liền đánh một chưởng sắc bén về phía tên gia nhân kia. Tên đó kinh hãi, trượt về sau hơn mười mét mới có thể tránh được. Chưởng phong này đi qua đâu thì nóc nhà sụp đến đó, bụi bay mù mịt. May mà đêm nay mọi người ra ngoài xem hoa đăng, nên mới không có thương vong nặng nề.

Xem ra Tiêu Long Vũ đã nổi giận thật rồi.

Anh ta nhìn thấy tên gia nhân tránh được chưởng phong của mình, lại nhìn thấy Tử Thần hoảng hốt mà si mê nhìn mình, tức đến mức người đỏ như con tôm luộc, vừa giận vừa bổ thẳng một chiêu nữa.

Tôi thấy anh ta đã hoàn toàn mất bình tĩnh, vội vàng xông lên ôm eo anh ta, hét to: “Nương tử! Cẩn thận động thai!” Khiêng anh ta lên vai nhảy xuống nóc nhà.

Những người này không phải người bình thường, nếu đánh tiếp chắc chắn sẽ không có lợi. Lúc này không chạy thì đợi đến lúc nào nữa!

Không ngờ tôi mới chạy được vài bước, Tiêu Long Vũ đã nhảy xuống, giương nanh múa vuốt lại xông về phía những tên đó.

Tôi giơ tay kéo anh ta lại nhưng bắt hụt. Vừa định phi qua, trước mặt bỗng bay tới mấy cây ngân châm, cắt áo tôi thành hai mảnh. Tôi lảo đảo mấy bước, lại có mấy mũi tên bạc được bắn về phía chân tôi, liên tục chặn tôi lại.

Những người đó cố ý muốn tách tôi và Tiêu Long Vũ!

Một tay tôi kéo Bạch Mao, mấy lần muốn chạy về phía Tiêu Long Vũ đều bị mũi tên cản đường. Nếu nói về vũ khí tôi sợ nhất trên đời này thì có lẽ là cung tên. Kinh nghiệm xương máu lúc còn là Dương Hoàng khiến tôi sợ cung tên tới tận xương tủy. Lúc này cũng không phá giải được cơn mưa tên kia. Ngẩng đầu nhìn lại thấy chẳng biết từ lúc nào trên nóc nhà đã có mấy chục xạ thủ, bao vây chúng tôi, gần như không có đường lui.

Tôi cảm thấy tay mình bắt đầu run. Nhìn Tiêu Long Vũ, lại phát hiện ra anh ta đang đứng trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn tôi.

Đúng lúc này, trên đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng nổ mạnh. Tôi bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện ra đó là pháo hoa mừng ngày hội. Tiếng reo hò vang lên xa xa, hoàn toàn là hai thế giới với nơi gió tanh mưa máu đao kiếm vô tình này.

Có lẽ là vì hỗn loạn, hoặc có lẽ vì pháo hoa quá đẹp, trong chớp mắt, dường như tôi thấy ánh mắt Tiêu Long Vũ nhìn tôi tràn đầy dịu dàng.

Anh ta đứng trên nóc nhà, mái tóc dài bay theo gió, giống như nét mực bút lông vẽ trên giấy Tuyên Thành. Quần áo tung bay như cánh chim tự do, như lập tức muốn bay lên trời.

“Dương Quách.”

Môi anh ta mấp máy, như đang gọi tên tôi.

Trong nháy mắt đó tôi chợt hiểu, anh ta gây ra động tĩnh lớn như thế, đơn giản là muốn tôi và Bạch Mao chạy trước, còn mình thì kéo chân đám người không rõ lai lịch này.

Nhiều năm rồi tên nhóc này vẫn ngốc như vậy.

“Đại nhân! ! !”


“Dương Quách! Đừng ngây ra nữa! !”

Tiếng kêu sợ hãi của Bạch Mao và Tiêu Long Vũ vang lên. Tôi bỗng hoàn hồn, giương mắt liền thấy mấy mũi tên gào thét bay tới chỗ tôi. Tôi nhìn mũi tên lạnh lùng vô tình, lại ngây người.

Ký ywcs năm đó bị Đỗ Phương bắn chợt ào đến khiến tôi ngừng thở trong nháy mắt, tay chân cứng ngắc không động đậy được. Tôi chưa từng nghĩ 12 mũi tên đó lại ảnh hưởng lớn đến tôi như vậy.

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến một người duy nhất. . . .

Tiêu Long Vũ, chắc huynh lại sắp thành người góa vợ nữa rồi.

————

Không có cơn đau bị đâm đã lường trước. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông cao gầy mặc áo xanh đứng chắn trước tôi, trong tay là thanh trường kiếm đỏ như lửa chặt đứt mấy mũi tên đoạt mệnh.

Cơ thể như học sinh trung học, thân thủ lại nhanh như tia chớp, còn cả gu thẩm mỹ quái dị này. . . . .

Tôi thất thanh: “Lục Ly? !”

Lục đại vương gia xoay người thản nhiên cười với tôi. “Tiểu Quách, sống chết trước mắt mà vẫn ngẩn người không phải là thói quen tốt đâu.”

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, anh ta lại đã xoay người chém tên gia nhân đó. Chỉ chớp mắt, lại thêm một cái bóng nữa lao vào nhập cuộc, tôi tập trung nhìn vào, đúng là Mao Mâu.

Sao họ lại ở đây? !

Có Lục Ly và Mao Mâu gia nhập, tình thế lập tức đổi chiều. Mấy tên gia nhân thấy sức chiến đấu của viện binh của chúng tôi không tầm thường, nhìn nhau mấy lần, liền nhanh chóng lùi lại cùng mấy xạ thủ. Cuối cùng, trên nóc nhà chỉ còn có Tiêu Long Vũ, Bạch Mao, Lục Ly, Mao Mâu. . . . Và Tử Thần.

Tử Thần công tử há hốc mồm, vẫn còn đang ở trạng thái loading. Có lẽ anh ta thật sự không ngờ, gia nhân trong phủ mình lại bỗng dưng nổi điên không nghe lời, cuối cùng còn bỏ lại chủ nhân là anh ta rồi cao chạy xa bay với một đám xạ thủ!

Tôi bỗng thấy thông cảm cho anh ta.

“Cô, cô nương. . . . . .” Tiếng Mao Mâu gọi làm tôi hoàn hồn, đã thấy anh ta đang đỏ mặt chạy đến bên Tiêu Long Vũ, cố gắng bắt chuyện. Hình như rất lâu sau mới phát hiện ra tôi, dương dương tự đắc với tôi: “Hi, Dương Quách!”

Tôi nói này Mao Mâu, anh thấy sắc quên bạn cũng nhanh quá đi! Năm đó cùng nhau ngắm trăng còn gọi người ta là Quách Quách, giờ vừa thấy mỹ nữ liền sửa lại là Dương Quách hả?

Là một chiến sĩ vô tình chuyên đánh vỡ ảo tưởng của thiếu nam bao năm qua, tôi bay lên nóc nhà vỗ vai anh ta: “Nhóc con, nhìn cho rõ vào, đó là Tiêu – Long – Vũ.”

Mao Mâu choáng váng.

“Bộ quần áo này. . . . . .” Anh ta run rẩy nhìn chằm chằm quần áo trên người hai chúng tôi, bỗng ngộ ra, “Các người. . . . . . Các người sao lại mặc sai quần áo hả!”

Tôi nhìn sắc mặt xanh mét của Tiêu Long Vũ, thức thời không nhiều lời.


Mao Mâu bình ổn cảm xúc, sau đấy nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Long Vũ, cuối cùng nghi hoặc hỏi: “Tiêu tiền bối, huynh và Quách Quách sao lại bị người của Tử Thần đánh? Hôm đó bị thương nặng đến mức cần tìm Tử Thần công tử cơ à? Ta. . . Ta cũng đâu có đánh mạnh đến thế. . . .”

Tôi không chú ý câu cuối của anh ta, trong đầu còn đang suy nghĩ nên nói dối thế nào. Không thể nói là Tử Thần để ý Tiêu Long Vũ, còn định ép thành thân, hơn nữa cũng không biết Tử Thần là người ra sao, thân phận người tập kích hôm nay cũng chưa sáng tỏ. . . . . . Việc này phải giấu, đúng, phải giấu!

Lục Ly cũng tò mò hỏi: “Rốt cuộc là ai bị bệnh? Bệnh gì?”

Tôi nhìn Tiêu Long Vũ thật lâu. Tục ngữ nói đúng, ta không vào địa ngục thì ai vào.

“Là Tiêu thiếu hiệp.” Tôi đau thương trả lời.

“. . . . . . Hả?” Mao Mâu bối rối.

Tôi gật đầu, nói: “Huynh ấy còn trẻ đã phong lưu, thường ra vào chốn yên hoa, bị bệnh liên quan đến đường sinh dục, phải đi khắp nơi tìm danh y trong thiên hạ, lần này là tìm đến Tử Thần công tử. Huynh ấy lại ngượng, đành phải giả nữ che giấu tai mắt người ta. . . . . . Ài, cũng không biết có thể chữa được không nữa. . . . . .”

Dứt lời tôi buồn bã nhìn về phương xa.

Mao Mâu kinh hãi, miệng mở to đến mức có thể nhét được quả trứng đà điểu. Sau đấy lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn tôi, lại nhìn Tiêu Long Vũ, rồi lại nhìn tôi. . . . . . Cuối cùng bỗng trượt chân, lăn lông lốc xuống nóc nhà. Tôi kinh hãi, vội vàng nhảy xuống, nhưng lại chỉ thấy mỗi miếng ngói vỡ trên đất.

Tiêu Long Vũ đứng trên nóc nhà nhìn bóng lưng Mao Mâu chạy trối chết, không nói một lời cúi đầu. Tóc mái để lại một cái bóng trên mặt anh ta, nên tôi không nhìn rõ vẻ mặt anh ta. Chẳng qua tôi có thể thấy tay anh ta siết lại kêu kèn kẹt.

Ngẫm lại cũng đúng, vô duyên vô cớ bị vu có bệnh sinh dục, dọa trẻ con chạy mất. Thật ra tôi cảm thấy anh ta nên lo cho tương lai thì hơn, với tính cách buôn dưa lê của Mao Mâu, đến khi trở về Phá Quân Tư tất cả mọi người sẽ biết anh ta bị bệnh về đường sinh dục. . . . . .

Tôi đang đau buồn thay anh ta, Tiêu Long Vũ đã ngẩng đầu lên, mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đấy, còn chưa kịp nói một chữ liền ngã xuống. Đập “Bộp” một phát lên ngói. Đến tôi cũng thấy đau.

Đây, chẳng lẽ chính là bị tức đến ngất xỉu. . . . Trong truyền thuyết?

————

Cuối cùng năm chúng tôi được đưa về phủ của Tử Thần.

Việc này thật sự rất quái dị. Tử Thần vô cùng mất mát tiếp nhận sự thật cô gái anh ta thầm mến bảy năm là một người đàn ông mắc bệnh về đường sinh dục, ngày nào cũng ngồi xổm trong xó trồng nấm. Khi tôi đi tìm anh ta thì anh ta đang đọc kinh Phật, u uất nói: “Thí chủ, có chuyện gì sao?”

Mặt tôi giật giật, hai tay chắp lại thành hình chữ thập: “Vị tiểu sư phụ này, có thể đi xem mạch cho Tiêu Long Vũ được không? Sợ là huynh ấy ngã không nhẹ, chắc hỏng đầu rồi, nếu không sao hôn mê rồi mà vẫn còn muốn bật dậy đánh người.”

Tử Thần ngẩng đầu 45 độ nhìn trời, cuối cùng thở dài một tiếng: “Cũng được. Bần tăng sẽ theo cô đi một chuyến.”

Tử Thần khám cho Tiêu Long Vũ xong, yên lặng nhìn tôi rất rất lâu. Tôi không biết anh ta có biết Tiêu Long Vũ bị bệnh sinh dục không, hay là chẩn ra trong thân thể anh ta có độc Ly Công Tán. Cuối cùng anh ta đi đến bên bàn viết đơn thuốc, nhàn nhạt nói Tiêu Long Vũ vừa trúng độc vừa tức giận, sai tôi đi bốc thuốc.

Tôi cảm thấy mình nên thảo luận và trao đổi sâu hơn với Tử Thần về bệnh đường sinh dục và trúng độc của Tiêu Long Vũ. Nhưng Lục Ly lại mang đến cho tôi một tin dữ: “Thằng nhóc họ Tiêu tỉnh rồi, muốn gặp muội”. Tôi thấy nguy cơ vô cùng cấp bách hiện giờ là làm thế nào để còn sống nhìn thấy mặt trời sáng mai.

Nhưng tục ngữ nói đúng, dũng sĩ chân chính có gan đối mặt với Ma vương. Tôi hít sâu mấy cái, bưng bát thuốc đi vào.

Tiêu Long Vũ vốn đang nằm ngẩn người trên giường, vừa thấy tôi vào thì mắt híp lại, ngồi dậy: “Dương Quách! Hôm nay ta không xé xác nàng thì ta sẽ là con trai nàng! !”

. . . . . . Sao mà hung tàn, sao mà khủng bố vậy.

Anh ta tức giận đến mức toàn bộ nửa người trên đều run rẩy, giơ tay như kiên quyết muốn bắt được tôi. Tôi không khỏi thở dài, đặt khay lên cái bàn cạnh giường, cầm lấy chén thuốc: “Con trai, uống thuốc nào.”

Tay còn chưa chạm vào bát đã thấy trời đất quay cuồng. Tiêu Long Vũ kéo tôi lên giường, che lấp tất cả ánh sáng. Một giây sau tôi liền cảm thấy mặt thật đau.


“On ai ao ại éo ẹ? ! !” Tôi đau đến mức không nói được mà vẫn cố gào lên.

(Con trai sao lại véo mẹ =v=)

Tiêu Long Vũ hung dữ đè lên người tôi, mặt mày dữ tợn như ma quỷ, lồng ngực đều đang run run: “Nàng là người phụ nữ độc ác! Thanh danh của ta đều bị nàng phá hỏng hết rồi! ! Không nên véo nàng à? ! Không nên à? ! Không nên à? !”

Mỗi lần nói “Không nên à” là anh ta liền véo mạnh mặt tôi. Tôi chỉ cảm thấy thịt trên mặt mình sắp bị anh ta véo đứt rồi, nước mắt chảy ra ào ào, dùng hết sức đánh một phát vào mắt phải của anh ta.

Tiêu Long Vũ gào lên một tiếng ngã về phía sau, cái gáy lại đập vào khung cửa sổ ‘bộp’ một tiếng rõ to. Tôi vất vả đứng lên, nhìn anh ta ôm mắt rên rỉ không ngừng, vừa rên vừa không quên mắng tôi:

“Đồ đàn bà chanh chua. . . . . . Ác nữ. . . . . . Mưu sát chồng. . . . . . Một ngày nào đó. . . . . . Khóc. . . . . . Cầu xin ta. . . . . .”

Tôi không đáp lời.

Tiêu Long Vũ nhắm mắt tựa vào đầu giường, ngực kịch liệt phập phồng. Rất lâu sau anh ta mới mở miệng lần nữa, giọng điệu lại trở nên thê lương:

“Có phải nàng ghét ta rồi không.”

Tôi ngồi trên giường sửa sang lại tóc tai và quần áo, không nói.

“Đến cả ta cũng không biết mình bị bệnh sinh dục từ bao giờ đấy.”

Tôi cầm chén thuốc trên bàn, lấy thìa quấy quấy, vẫn không nói.

“Nếu ta thật sự thường xuyên ra vào chốn yên hoa thì thôi . . . . .”

Tôi ngẩng phắt đầu, coi thường nhìn anh ta: “Huynh dám nói huynh chưa từng à? !”

Tiêu Long Vũ bị tôi chất vấn thì sửng sốt, mở mắt ra nhìn tôi một lúc lâu, sau đấy lại nhanh chóng nhắm mắt lại: “Khụ. . . . . . Ta, ta là đi sưu tập tin tức tình báo. Từ trước đến nay ta đều giữ mình trong sạch.”

“Huynh cứ giả vờ đi.”

“Ta biết rồi!” Anh ta đột nhiên vỗ đùi, “Dương Quách, thật ra nàng muốn sau này ta không hái hoa ngắt cỏ được đúng không? Thật ra nàng yêu ta đến chết đi sống lại đúng không? Đúng không?”

“. . . . . . Con trai, con đọc ngôn tình hơi nhiều rồi đấy.” Tôi múc một thìa thuốc rồi đưa vào miệng anh ta, ngăn cái miệng chó không nhả được ngà voi của anh ta.

Tiêu Long Vũ bị tôi thô lỗ bón thuốc ho liên tục, tôi lại không đành lòng, đi qua vỗ lưng cho anh ta. Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh ta, tôi không nhịn được hỏi: “Đắng lắm à?”

Anh ta bỗng nhếch môi cười, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đôi môi còn dính ít thuốc cũng hôn lên môi tôi. Đầu lưỡi bị bỏng nhẹ nhàng đẩy môi tôi ra, tiến vào trong miệng nhẹ nhàng mút một cái. Hơi thở anh ta phả lên mặt tôi, rõ ràng là thuốc đắng chát nhưng lại tinh khiết và thơm như rượu vậy.

“Ọe…”

Cửa bỗng vang lên tiếng nôn khan. Hai chúng tôi đều giật mình, quay đầu lại thấy Mao Mâu.

Có lẽ anh ta không ngờ khi bước vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng này nên bàng hoàng. Chẳng qua tên nhóc này vô cùng khéo hiểu lòng người: “Hai người tiếp tục, cứ kệ ta, ọe…”

***

p.s: Kiểu tụt mood kinh dị luôn ý -v- ắc iu tác giả 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận