Đời trước có một kẻ rất ngốc, dù biết bạn trai không yêu mình nhưng vẫn cố chấp ở bên cạnh đối phương, nuôi đối phương ăn học.
Tiền không đủ cho bản thân học đại học tiếp liền nghỉ học ngày làm rất nhiều công việc khác nhau để đổ tiền vào nuôi bạn trai.
Sau đối phương tốt nghiệp đại học, muốn lập nghiệp thành lập một tập đoàn.
Kẻ ngốc kia liền làm thêm vài công việc cố gắng mang tiền về cho bạn trai lập nghiệp.
Lập nghiệp thành công thì Bạch Nguyệt Quang của đối phương quay lại đồng ý bên cạnh đối phương.
Bạn trai kẻ ngốc kia không biết gì cả, mãi đến khi bị rút cạn máu trong cơ thể để dùng cho Bạch Nguyệt Quang của bạn trai mới biết đối phương trước nay chưa từng yêu mình, trước nay chưa từng để mình vào mắt.
Những thứ vốn dĩ thuộc về kẻ ngốc ấy, lại bị Bạch Nguyệt Quang kia lấy đi toàn bộ.
Rõ là cậu nuôi đối phương ăn học giúp đối phương có tiền lập nghiệp vậy mà đến lúc chết cả cái quan tài và chỗ chôn cũng không có.
Hai người kia còn đang đắc ý, cậu dù sao cũng sắp chết rồi sẽ chẳng còn gì cả.
Mắt cậu nặng trịu, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một thiếu niên tầm ba mươi mấy tuổi mở cửa tiến vào, tra nam hoảng hồn gọi:”Diệp....Diệp tổng”
Nghe được câu này cậu nhận ra, anh trai đến rồi.
Hồn cậu rời khỏi xác, đứng bên cạnh nhìn.
Thiếu niên tiến đến ôm xác cậu lên rồi nói:”Cậu không yêu em trai tôi cũng đừng có hại chết nó, cậu không lo được cho nó, giờ tôi sẽ lo cho nó, xác của em ấy tôi sẽ mang đi.
Tất cả những vốn mà Diệp thị chúng tôi đổ vào tập đoàn của cậu là vì nuôi sống Mộ Quân không phải giúp đỡ cậu, tôi sẽ khiến cậu và cả cậu ta sống chết không yên ổn”
Nói xong liền rời đi.
Kẻ ngốc ấy đi theo thiếu niên kia, lúc này đã nhận ra một sự thật.
Người yêu thương cậu nhất là Diệp gia, tra nam không yêu cậu mà yêu Bạch Nguyệt Quang của hắn.
Mà cậu cũng là Bạch Nguyệt Quang của một người.
Thiếu niên được cậu gọi là anh trai, tên Diệp Hàn, đại thiếu gia Diệp gia.
Bố mẹ hắn và bố mẹ cậu là bạn bè.
Năm đó bố mẹ cậu tai nạn xe qua đời là họ đón cậu về Diệp gia nuôi lớn.
Đại thiếu gia Diệp Hàn yêu cậu như mạng, nhưng cậu không yêu đối phương, vừa tròn mười tám đã dọn khỏi nhà cũ Diệp gia đến ở cùng tra nam học đại học.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, tra nam và Bạch Nguyệt Quang của hắn còn ở phía sau, Diệp Hàn nói với trợ lí:”Lạnh rồi....để rút vốn Diệp thị đã đầu tư cho tập đoàn bọn họ khiến bọn họ phá sản đi.
À đúng rồi...”
Hắn nói:”Phá sản cũng đừng tha cho bọn họ, bọn họ hại chết một mạng người nhà Diệp gia.
Giết người của Diệp gia chúng ta phải trả giá đắt”
Hồn của cậu biến mất, mở mắt lần nữa đã thấy bản thân sống lại.
Mộ Quân ngồi dậy mơ hồ nhìn quanh.
Nơi này là nhà trọ cậu từng sống cùng tra nam ngày trước.
Cậu lấy điện thoại xuống nhìn thời gian.
Hiện tại là một giờ sáng ngày 23/7 của sáu năm trước khi cậu chết.
Lúc này cậu đã bỏ nhà đi được một năm.
Diệp Hàn đã học xong đại học, tiếp quản Diệp gia.
Hiện tại tra nam còn đang đi học đại học.
Bây giờ tra nam vẫn còn đang bay lắc trong quán baz chưa về.
Nhìn xung quanh trống không, lạnh lẽo, chất đầy đồ đạt, cậu đứng dậy bắt đầu dọn hành lí nhét gọn vào vali rồi ngồi xuống một góc.
Mộ Quân không biết nên nói với anh trai thế nào, nghĩ một lúc rồi cố gặn ra nước mắt sau đó nhấc máy gọi điện.
Một giờ sáng chuông điện thoại reo lên, Diệp Hàn vừa ngủ không lâu liền bị đánh thức, vương tay lấy điện thoại bên cạnh, nhìn thấy tên người gọi liền tỉnh ngủ bật dậy bấm nghe.
Mộ Quân thút thít, nói:”Anh trai, em muốn về nhà, em không ở đây nữa đâu”
Diệp Hàn bật dậy nhảy vội xuống giường nói với cậu:”Được anh đến đón em, nhanh gửi cho anh định vị của em đi”
Hắn cúp máy thay vội đồ rồi mở cửa đống cái “rầm” lại, chạy vội xuống lầu lái xe rời đi, chạy theo định vị đến nhà trọ.
Hắn chạy lên cầu thang đến phòng cậu liền gõ cửa.
Mộ Quân nhanh chóng mở cửa ra nhào vào lòng đối phương nói:”Anh, em muốn về nhà”
Diệp Hàn ôm vội lấy cậu nói:”Anh đây, anh đến đưa em về nhà, xe anh đậu bên dưới rồi, xuống xe đi em, anh mang hành lí của em xuống, chúng ta cùng nhau về nhà”
Cậu xuống trước, hắn xách theo hành lí của cậu xuống sau, mở cốp xe nhét toàn bộ vào bên trong.
Mộ Quân đang ngồi trong xe đợi, hắn vừa vào trong ngồi vào ghế lái thì tra nam quay về.
Mộ Quân nhớ rõ, mỗi lần uống rượu say xỉn xong hắn sẽ đánh cậu, gọi tên Bạch Nguyệt Quang và ói rất nhiều, luôn là cậu đi dọn dẹp chúng sạch sẽ đưa hắn lên giường.
Sáng hôm sau hắn xin lỗi cậu, nói bản thân say xỉn quá mức không thể khống chế bản thân.
Sau này cũng chính hắn nói cho cậu biết hắn cố tình không phải vô tình do say mất khống chế đánh cậu.
Mộ Quân nói ngay:”Anh, mau chạy, em muốn về nhà”
Nhìn dáng vẻ kinh hãi của cậu khi thúc giục mình cũng nhìn thấy tên tra nam phía trước, hắn như hiểu ra gì đó lập tức trấn an:”Đừng lo lắng, trời sập có Diệp gia và anh chống lưng cho em”
Vừa nói hắn vừa chầm chập vặn khoá xe đạp ga rời khỏi nhà trọ, lái xe đưa cậu về nhà cũ Diệp gia.
Ông bà Diệp đang ngồi dưới nhà, nghe báo con trai một giờ sang vội vàng chạy ra ngoài liền nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy cậu bước vào, hai người kinh ngạc gọi:”Tiểu Quân”
Cậu lao vội đến ôm lấy họ, gọi:”Bố, mẹ”
Ông Diệp hỏi ngay:”Hắn ta ăn hiếp con sao?”
Cậu đáp:”Say rượu liền đánh con”
Ông Diệp cau mày nói:”Vậy là không được, tiểu Quân là bảo bối nhỏ của Diệp gia chúng ta không thể bị đánh như vậy, hơn nữa tiểu Quân lại ngoan ngoãn không thể đánh được”
Cậu nói:”Bố, tên đó là tra nam, hẹn hò với con nhưng trong lòng lại là Bạch Nguyệt Quang của hắn, say rượu gọi tên đối phương còn đánh cả con, ói ra cả đống đều là con dọn dẹp, nhiều lần lắm rồi, con không chịu được nữa”
Bà Diệp liền nói:”Tiểu Quân là tiểu bảo bảo từ nhỏ được cưng chiều, nhưng việc nhỏ nhặt con còn không cần đụng tay sao phải dọn dẹp chăm sóc tên đó, còn nữa nếu tên đó thực sự là tra nam con bỏ hắn là đúng”.