Đối phương vừa đi, Diệp Hàn hỏi cậu:”Heo nhỏ, em muốn thử uống rượu không?”
Mộ Quân hỏi ngược anh:”Uống rồi không bị mắng chứ?”
Diệp Hàn mỉm cười đáp:”Sẽ không, là anh cho em uống”
Mộ Quân liền nói:”Vậy em muốn uống thử”
Đời trước cậu chưa từng uống rượu lần nào, đời này cũng chưa, dù tiệc công ty vẫn tham gia nhưng vẫn luôn từ chối rượu.
Diệp Hàn liền nói:”Được, tối chúng ta về sớm, anh cho em uống rượu”
Hôm đó hai người về sớm, bình thường hắn bảy giờ mấy tám giờ mới chịu ra khỏi, nay lại cho nhân viên nghỉ sớm rồi đưa cậu về.
Sau khi dùng xong bữa tối do dì giúp việc nấu, cậu chạy lên phòng hắn, nhảy lên giường nằm coi phim.
Diệp Hàn xuống hầm rượu, lấy ra hai chai rượu vang mang lên lầu, mở cửa bước vào phòng, khoá cửa lại gọi:”Heo nhỏ, đến đây”
Cậu tắt máy tính nhảy xuống giường, lon ton chạy đến chỗ hắn, Diệp Hàn khui hẳn một chai rượu đưa cho cậu.
Mộ Quân nhận lấy nhìn ngó, Diệp Hàn nhìn cậu rồi nói:”Không say đâu, say rồi anh bế em lên giường ngủ, sáng sớm mai tỉnh dậy sẽ không có gì nữa”
Mộ Quân gật gật đầu, cầm nguyên chai rượu mà uống.
Diệp Hàn đứng bên cạnh nhếch môi cười, uống được một nửa Mộ Quân đã say mèm rồi, Diệp Hàn nói với cậu:”Không thể để lại đâu heo con”
Mộ Quân say rồi, nghe không hiểu nhưng vẫn cố gắng uống hết.
Chai rượu rỗng rớt xuống nền nhà, Mộ Quân ngã nhào vào lòng Diệp Hàn nói:”Anh ơi, em muốn ngủ”
Diệp Hàn ẵm cậu lên giường hỏi:”Tiểu Quân, từng thích anh không?”
Mộ Quân nheo mắt nhìn hắn rồi đáp:”Anh trai tốt nhất, thích anh trai”
Diệp Hàn hỏi cậu:”Em không thích anh sao?”
Mộ Quân lắc đầu đáp:”Thích anh trai”
Diệp Hàn hỏi cậu:”Tiểu Quân, làm người yêu anh được không?”
Mộ Quân lắc lắc đầu, phồng má nói:”Không đâu, không nhai cỏ gần hang được, không yêu đương đâu, yêu đương đau đầu lắm, em muốn đồ ăn, em sẽ yêu đồ ăn”
Diệp Hàn đặt tay cậu lên má hắn rồi nói:”Heo con, đừng yêu đồ ăn, yêu anh có được không? Anh sẽ đối tốt với em mà”
Mộ Quân lắc lắc đầu nói:”Không yêu anh đâu, yêu đương đau đầu, đau lòng lắm không yêu đương đâu”
Diệp Hàn nói:”Yêu anh đi, đừng yêu đồ ăn, yêu anh sẽ không đau lòng cũng không đau đầu”
Hắn hôn cậu, Mộ Quân chớp chớp mắt, cậu say rồi, không thể phản kháng được, bàn tay cậu đặt lên người hắn, cố gắng đẩy ra.
Sáng hôm sau, ngày thứ tư, cậu tỉnh dậy trước, trên người đầy dấu vết hoan ái, hết vết cắn thì là dấu răng, hai chai rượu đều rỗng ruột lăn lóc dưới sàn, Diệp Hàn nằm bên cạnh, cả hai đều không mặc đồ, trên người hắn còn có vết cào của ngón tay cậu, trên vai phải còn có vết cắn khá sâu.
Diệp Hàn từ từ tỉnh dậy, ôm lấy cậu nói:”Heo nhỏ, em ăn rồi phải chịu trách nhiệm, không được vô trách nhiệm đâu, hàng dùng rồi không thể trả lại”
Mộ Quân nghiêng đầu giả ngốc, cậu còn không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.
Diệp Hàn ngồi dậy, ôm lấy cậu nói:”Là hôm qua em đòi ăn anh trước mà heo nhỏ, em ăn rồi, hàng đã dùng không thể trả lại đâu”
Mộ Quân mãi một lúc mới đồng ý với hắn, nhưng cậu sau đó lại nói:”Em có thể đồng ý chịu trách nhiệm nhưng em không thích anh”
Hắn nói:”Anh theo đuổi em, chỉ cần em không từ chối mở lòng là được”
Cậu gật đầu không nói gì thêm.
Hắn quả thực như lời nói mà theo đuổi cậu, nhưng từ trước đến nay hắn và cả Diệp gia đều nuông chiều cậu, không gì không có, hắn không hề có cách theo đuổi cậu.
Mộ Quân vẫn dính hắn như mọi khi không có gì thay đổi.
Mộ Quân chưa từng cảm nhận được tình yêu của hắn, dù là kiếp trước hay kiếp này, điều cậu biết từ kiếp trước chính là vì cậu mà hắn đã đầu tư vào tập đoàn do tra nam thành lập kéo nó lên khi không có tập đoàn nào chịu giúp, cũng nhờ hắn mà những tập đoàn khác mới đầu tư, hắn làm vì cậu.
Cũng là hắn kiếp trước đến nhận xác cậu, khiến tập đoàn của tra nam sụp đổ.
Đời này hắn, chỉ một cuộc điện thoại của cậu lúc một giờ sáng vội vàng chạy đến đón cậu không chút do dự, hắn đời này đón cậu về Diệp gia nuông chiều cậu nhiều hơn trước đây, hắn vì cậu làm nhiều việc, chỉ cần cậu nói muốn hắn sẽ làm, ý cậu là gì hắn luôn nghe.
Mộ Quân đời này thực sự chỉ muốn sống với hắn được hắn nuôi và bảo bọc cả đời không muốn yêu đương nữa.
Cậu không muốn mở lòng nhưng cuối cùng vẫn mở ra.
Diệp Hàn lái xe đưa cậu đi chơi mỗi cuối tuần như đã nói, có điều tai nạn xảy ra.
Lúc hắn mở mắt mơ hồ tỉnh lại đã thấy bản thân nằm trong bệnh viện.
Bà Diệp đang ngồi bên cạnh, Diệp Hàn gọi một tiếng:”Mẹ...”
Bà quay đầu nhìn sang hắn rồi nói:”Tỉnh rồi sao? Để mẹ gọi bác sĩ”
Hắn hỏi:”Mẹ....tiểu Quân đâu rồi?”
Bà đáp:”Vẫn hôn mê, bố con đang ngồi canh thằng bé”
Bà đi gọi bác sĩ, khám xong đối phương nói:”Con trai bà bị nhẹ, cậu đi cùng bị nặng hơn nhiều, máu bầm tụ trong đầu có nguy cơ sau khi tỉnh lại sẽ ngốc thêm, chí ít là con trai bà một tuần sau có thể xuất viện, còn cậu ấy thì lâu đấy”
Đối phương rời đi, hắn liền nói:”Mẹ, con muốn gặp tiểu Quân”
Bà thở dài đỡ hắn dậy, đỡ hắn sang phòng bên cạnh.
Bố hắn, ông Diệp đang ngồi bên trong, nhìn thấy hắn đến liền nói:”Tỉnh rồi sao? Ngồi ghế lái mà tốt hơn người ngồi ghế phụ nhỉ?”
Ông nói đúng không sai, ông nói thêm:”Bố cho người điều tra rồi, là....thằng nghịch tử đó làm ra, bà muốn xử thế nào thì xử tôi là tôi muốn lôi nó ra toà, anh ruột cũng không tha thì giữ nó lại làm gì? May mà anh nó không sao nhưng tiểu Quân lại có sao đấy”
Hắn tiến tới bên cạnh cậu, Mộ Quân không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn hỏi:”Bác sĩ có bảo khi nào em ấy tỉnh không?”
Bố cậu đáp:”Ít nhất cũng là một tháng nữa, không biết được, dù sao đâm thẳng vào chỗ tiểu Quân, thằng bé sao có thể chịu được cú đâm đó, không chết là may, nếu mà đi xe máy hay xe đạp xe đạp điện gì đó tông một cú như vậy thằng bé liền chết ngay tại chỗ rồi”
Hắn hỏi:”Con bất tỉnh mấy ngày rồi?”
Bà Diệp đáp:”Năm ngày rồi”
Diệp Hàn gật gật đầu.
Hắn nói:”Mẹ, đợi em ấy tỉnh lại, con muốn kết hôn cùng em ấy”
Bà nhíu mày hỏi:”Ta thấy không tốt, thằng bé có ổn không? Tiểu Quân sẽ đồng ý sao?”
Diệp Hàn đáp:”Em ấy đồng ý rồi”
Cậu từng đồng ý với hắn rồi, nếu hắn thành công theo đuổi cậu hai người kết hôn trước hẹn hò sao.
Hắn chưa nhận được câu trả lời rằng hắn đã thành công hay chưa, chỉ là cậu bị như thế này rồi, hắn sợ sau này cậu tỉnh lại không nhớ ra hắn, cứ trực tiếp đám cưới không cần nhận câu trả lời sẽ tốt hơn.
Hơn một tháng sau, Mộ Quân mơ hồ tỉnh lại giữa đêm, cậu chống tay ngồi dậy nhưng không thể, nghe tiếng, Diệp Hàn ngủ gần đó lập tức bật dậy tiến đến, hắn thấy cậu đã tỉnh liền nhấn chuông gọi bác sĩ đến.
Hắn hỏi:”Tiểu Quân, em ổn chứ? Em nhớ anh là ai không?”
Mộ Quân nhìn hắn rồi vương tay, cầm lấy áo hắn kéo kéo nói:”Anh trai”
Hắn ôm lấy cậu nói:”Thật tốt, em vẫn còn nhớ anh là ai”
Bác sĩ gõ cửa tiến vào sau đó khám cho cậu, khám xong liền gọi hắn ra riêng, đối phương nói:”Tôi nghĩ vẫn nên kiểm tra tổng quát xem có vấn đề không”
Nửa đêm, cậu được hắn bế ngồi lên xe lăn đẩy đi kiểm tra tổng quát rồi quay về phòng sau đó hai tiếng.
Diệp Hàn lần nữa bế cậu đặt lên giường, chân cậu mất cảm giác rồi tuy không có vấn đề quá lớn, đầu có cục máu đông chưa tan, chân phải và chân trái thì bị liệt mất đi cảm giác.
Cậu vương tay kéo kéo áo hắn hỏi:”Anh trai, anh có ghét em không?”
Diệp Hàn lắc đầu, cúi đầu hôn cậu rồi nói:”Không đâu, đừng lo lắng, anh yêu em nhất không thể ghét em được”.