Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Ngu Chiêu khó có thể tin tưởng, mắt trợn to.

"Ngươi tưởng rằng ta không biết rõ Oanh Nhi là người của ngươi sao? Hơn nữa, ả dám bỏ thuốc Hạ Văn, ả đáng chết." Giọng nói của Hạ Ý lạnh giống hệt người: "Hạ phủ sao có thể giữ lại một nha hoàn dám tính kế thiếu gia chứ? Ngươi thật sự tưởng rằng, ả ta còn sống là nhờ có Hạ Văn cầu tình sao? Ngây thơ."

Hạ Văn mềm lòng nhưng Hạ Ý thì không hề.

Hắn đã sớm biết, Oanh Nhi là kẻ nằm vùng trong Hạ phủ của Ngu Chiêu. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ xử lý ả ta, huống chi ả còn to gan dám bỏ thuốc Hạ Văn. Chỉ bằng hai chuyện này, Oanh Nhi đã sớm không còn đường sống đối với Hạ Ý.

Hắn giữ lại mạng ả chỉ là vì tương kế tựu kế, chờ Ngu Chiêu nhảy vào bẫy rập mà thôi.

Ngu Chiêu cắn môi, hóa ra từ đầu tới cuối, nàng ta chưa hề thoát khỏi sự khống chế của hắn, bất giác đã bị hắn khống chế, còn tưởng rằng những kế sách tuyệt diệu kia đều do mình nghĩ ra.

Loại cảm giác sắp thành lại bại này, hóa ra có tư vị như thế này!

Mắt Ngu Chiêu có chút khô khốc, đột nhiên cảm thấy mình không thể chảy ra giọt nước mắt nào. Buồn cười, thật là buồn cười!

"Hiện tại, chúng ta có thể làm chút chuyện kích thích rồi."

Đột nhiên, Hạ Ý lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong ống tay áo, Ngu Chiêu muốn giãy giụa nhưng hai tay bị giữ chặt áp lên đỉnh đầu, bị hắn cưỡng chế uống thuốc trong bình sứ.

"Ngươi..." Ngu Chiêu cảm giác được nước mắt đắng chát chảy vào trong cổ, cơ hồ khiến nàng ta hít thở không thông: "Ngươi cho ta uống cái gì?"

"Thuốc." Hắn nhìn nàng ta thâm sâu: "Chẳng lẽ ngươi không còn nhớ đã nói gì ở hội chùa sao?"

Hô hấp Ngu Chiêu ngày càng dồn dập, cảm giác được sự xao động trong cơ thể, rất khó chịu...

"Chơi chết ngươi, ta không cần tự mình ra tay." Hạ Ý buông nàng ta ra, đứng thẳng người, lạnh lùng nhìn nữ nhân rên rỉ vặn vẹo trên giường: "Thế nào, kích thích sao?"

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của Sóc Dương: "Đại thiếu gia, thế tử cầu kiến."

"Biết."

Nói xong, Hạ Ý xoay người rời khỏi phòng, không thèm quay đầu liếc mắt một cái.

Sau khi tiến vào đại sảnh, Hạ Ý lập tức trông thấy người mặc trường xam màu xanh lam, cầm trong tay một chiếc quạt xếp, dáng vẻ tiêu sái tự nhiên.

Những nha hoàn không khỏi vụng trộm nhìn nhiều mấy lần.

Hạ Ý và Hạ Văn đều là những nam tử đặc biệt tuấn tú, khí chất Hạ Ý thiên về lạnh lùng, Hạ Văn là quân tử văn nhã, mà người trước mắt lại khác với hai vị thiếu gia Hạ gia này.

Nam tử ngồi ở ghế khách có tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, tới mức gần như yêu nghiệt, nhất là đôi mắt đào hoa hơi xếch, cho dù không cười cũng tỏ ra đưa tình ẩn tình, như một dòng sông xuân dịu dàng say lòng người.


Thấy Hạ Ý tới, quạt xếp gập lại, khóe môi nhếch lên vui vẻ: "Hạ thiếu, đã lâu không gặp."

"Thế tử đường xa tới không kịp tiếp đón, xin thứ tội."

"Đường xa mà đến? Ngày hôm qua bản thế tử làm siêu độ giúp ngươi, hình như ngươi còn chưa trả tiền đó."

"..."

Hạ Ý ngồi xuống, ý bảo đầy tớ châm trà cho khách: "Ngôn Tầm, may nhờ lần này có ngươi."

Mạch Ngôn Tầm nhận chén trà: "Không cần cảm ơn, ta cũng không phải giúp không công. Ta từng nói là có điều kiện."

"Dù là điều kiện gì, ta cũng có thể đồng ý." Thần sắc Hạ Ý nhàn nhạt: "Ta nói được làm được."

"Thật sao?" Mạch Ngôn Tầm cười có chút không có ý tốt: "Vậy ngươi gả Hạ Liên cho ta, thế nào?"

Thần sắc Hạ Ý bỗng chốc lạnh xuống.

Trầm mặc một lát mới mở miệng: "Ngươi không phải là người đáng giá phó thác."

Mạch Ngôn Tầm cười ha ha: "Ta cũng chỉ là nói đùa thôi, không cần cho là thật. Mỹ nhân trên đời này còn nhiều, nhưng cơ hội nói điều kiện với Hạ Ý lại thực sự quá đáng quý, ta không thể lãng phí được."

Hạ Ý không hề nói gì, chỉ tự nhiên uống trà.

"Kỳ thật ta nghĩ muốn gì, ngươi cũng có thể đoán được ít nhiều." Mạch Ngôn Tầm đặt chén trà xuống, vừa định tiếp tục. Lúc này Sóc Dương đột nhiên vội vã chạy tới, nói gì đó bên tai Hạ Ý, Hạ Ý không thèm nâng mí mắt, chỉ lạnh lùng đáp:

"Bảo thuộc hạ ngươi vào đó, dù vào bao nhiêu người cũng được, không giết chết ả ta thì cũng đừng ra khỏi phòng."

"...Vâng."

Sóc Dương lui xuống.

Mi mắt Mạch Ngôn Tầm cụp xuống, thần sắc hình như đã thay đổi, lại hình như đang suy nghĩ điều gì.

"Là... Ngu Chiêu."

"Ừm."

Hạ Ý nói như mây trôi nước chảy: "Ta cho ả ta dùng cực lạc tán."


Thần sắc Mạch Ngôn Tầm đen tối không rõ: "Hạ Ý, ngươi thật ác độc, hạ loại dược này cho nữ nhân sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết."

"Mục đích của ta là khiến ả sống không bằng chết, nếu không ta đã giết ả từ mười năm trước rồi." Giọng nói của Hạ Ý không chút cảm xúc: "Đương nhiên, cuối cùng ả có thể rơi trong tay ta, tất cả cũng là nhờ thế tử giúp đỡ. Cho nên, hiện tại là lúc ta thực hiện lời hứa. Dù thế tử yêu cầu gì, ta cũng sẽ đáp ứng."

Mạch Ngôn Tầm nghịch chiếc nhẫn bạch ngọc trong tay mình, đột nhiên khẽ thở dài một hơi.

"Được rồi, ngươi thắng." Mạch Ngôn Tầm đứng dậy: "Mang ta đi tìm Ngu Chiêu."

"Thế nào, thế tử có đáp án rồi à?" Hạ Ý không biến sắc: "Ngu Chiêu là kẻ địch của ta đó."

"Ngu Chiêu là kẻ địch của ngươi? Rõ là ngươi là kẻ địch của Ngu Chiêu."

Mạch Ngôn Tầm thu liễm thái độ bất cần đời thường ngày: "Cha ngươi hại chết phụ thân Ngu Chiêu, người vì báo thù mà hại chết Diệp Trúc là tỷ tỷ của Ngu Chiêu, kỳ thật năm đó nàng ấy cũng mới chỉ có tám tuổi, nàng ấy... cũng rất đáng thương. Mà ngươi, ngươi giết tỷ tỷ nàng ấy, giết người thân duy nhất trên đời này của nàng ấy. Cho nên, Ngu Chiêu muốn tìm ngươi báo thù... Ta có thể hiểu được."

Hạ Ý tiếp tục không biến sắc mặt: "Ừm... Lời ngươi nói hình như cũng có chút đạo lý."

Đôi mắt hắn nheo lại, như một con hồ ly đang chờ con mồi cắn câu.

"Dẫn ta... đi tìm nàng."

"Đi theo ta."

...

Khi Hạ Ý và Mạch Ngôn Tầm vào phòng, Ngu Chiêu đã thống khổ cuộn thành một đoàn trên giường, quần áo không chỉnh tề.

Thân thể nàng ta nóng hổi, thật khó chịu và trống rỗng, cấp bách muốn được vật gì đó lấp đầy, càng ngày càng không thể kìm nén được sự xao động trong cơ thể.

Mạch Ngôn Tầm ngồi xuống cạnh giường, định lau mồ hôi trên mặt nàng ta, nàng ta lại nắm lấy vạt áo hắn:"Cầu ngươi... cho ta..."

Hắn cầm tay nàng ta, không đành lòng nhìn nàng ta chịu khổ sở như vậy.

Xoay người, nói với nam nhân lạnh lùng kia: "Ta... ta muốn mang Ngu Chiêu đi."

Mắt phượng của Hạ Ý hơi giương lên: "Ngươi đã nói, mỹ nhân còn nhiều, cơ hội nói điều kiện với ta cũng không thường có đâu."

"Đúng vậy, nhưng từ trước đến nay ta đều không phải là loại người biết tính trước sau. Hạ Ý, ta không phải ngươi, ta không thể làm được giống như ngươi." Mạch Ngôn Tầm ôm Ngu Chiêu vào lòng: "Ta muốn mang Ngu Chiêu đi. Trừ đó ra, không cần những thứ khác."

Thần sắc Hạ Ý như thường: "Được."


...

Mạch Ngôn Tầm trở lại phủ thế tử, ôm Ngu Chiêu đến giường mình. Lúc này, thần chí của nàng ta đã mất, gò má ửng đỏ, thân thể nóng bỏng dọa người.

Hắn cởi bỏ y phục của nàng ta, thấy thân thể trắng nõn ấy đã bị chính bản thân nàng ta cào ra rất nhiều vết xước hồng hồng đỏ đỏ.

Mạch Ngôn Tầm có chút đau lòng vuốt ve vết thương trên người nàng ta, dưới sự mơn trớn của hắn, thân thể nữ tử trên giường càng thêm nhạy cảm.

Hắn cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên môi nàng ta.

Từ trước đến giờ, Mạch Ngôn Tầm chưa từng thiếu giai nhân bên gối. Nhưng hắn cực ít có kiên nhẫn như thế đối với một nữ tử.

Đặc biệt vẫn là một... nữ nhân trúng cực lạc tán.

Có lẽ là bởi, hắn thương nàng, muốn dịu dàng đối xử tốt với nàng. Cho nên mới không đành lòng thấy nàng bị chà đạp, thà rằng buông tha quyền khống chế Thủ phủ Quan Trung mà bản thân hắn vẫn muốn.

Một đêm xuân mơ mộng, vài hồi trầm luân.

Sau khi tỉnh lại, thân thể Ngu Chiêu vô cùng yếu ớt. Hai người triền miên quá lâu, trong đầu nàng ta đã không có bất cứ ký ức gì, ký ức duy nhất là thân thể của bản thân.

Nàng ta nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt hoa đào dịu dàng.

Nàng ta nhận ra đôi mắt này.

"Phỉ Thần..." Nàng ta thì thầm gọi tên hắn, đột nhiên, trong đôi mắt hiện ra sự hận thù điên cuồng.

Là... nam nhân đã lừa nàng ta.

Nàng ta hung hăng đẩy hắn ra.

"A, ngươi và hắn hợp mưu chơi ta quay lòng vòng như một con ngốc, hiện tại các ngươi hài lòng chưa?!"

Hai tay nàng ta che ngực, biết rõ trong sạch của mình đã mất, cố nén nước mắt trong hốc mắt.

Mạch Ngôn Tầm kéo thân thể run lẩy bẩy của nàng ta lại gần, không để ý sự phản kháng của nàng ta mà ôm chặt vào lòng: "Đúng, hiện tại ta hài lòng, nàng đã là nữ nhân của ta rồi."

Ngu Chiêu không giãy giụa nữa, mà là cười lạnh: "Nếu đã tới nước này rồi, cần gì phải giả mù sa mưa."

Mạch Ngôn Tầm lại không giải thích với nàng ta, chỉ có chút đau lòng ôm chặt nàng ta hơn.

"Ta sớm đã nói cho nàng, nàng không đấu lại được Hạ Ý đâu. Đừng nói là nàng, lần này, cả ta cũng bị hắn tính kế trong vòng."

...

Đối với Ngu Chiêu mà nói, âm mưu của Hạ Ý là khống chế hết thảy kế hoạch báo thù của mình.


Nhưng đối với Hạ Ý mà nói, âm mưu này, người mà hắn muốn kéo vào, không chỉ là Ngu Chiêu.

Mạch Ngôn Tầm sớm đã để mắt tới vùng Thủ phủ Quan Trung, hắn vẫn đang tìm một cơ hội.

Lần này, Hạ Ý chủ động đưa cơ hội này vào trong tay hắn.

Ngày đó, Hạ Ý chủ động thăm hỏi Mạch Ngôn Tầm, bảo là có chuyện cần hắn giúp đỡ. Sau khi thành công, hắn ta có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của hắn.

Tất nhiên, Mạch Ngôn Tầm sẽ không buông tha cơ hội này rồi. Chỉ cần làm xong chuyện, hắn có thể quang minh chánh đại yêu cầu lấy quyền khống chế Thủ phủ Quan Trung từ trong tay Hạ Ý.

Huống chi, việc mà Hạ Ý muốn hắn làm cũng không khó, nằm vùng ở Mã gia với thân phận "Phỉ Thần", tìm cơ hội tới gần Ngu Chiêu, giả vờ giúp nàng ta báo thù.

Nhất thời vui vẻ, lập tức đồng ý.

Chuyện tiến hành cực kỳ thuận lợi, Ngu Chiêu nằm trong tay Hạ Ý, mà Hạ Ý cũng thực hiện hứa hẹn theo như hiệp định.

Còn kém một chút, còn kém một chút là hắn đã nói ra bốn chữ "Thủ phủ Quan Trung" rồi.

Nhưng mà, tại sao lại để cho hắn nghe kết cục của Ngu Chiêu chứ.

Hắn đã quen biết Hạ Ý lâu như thế rồi, biết rõ phản đồ hoặc kẻ địch mà rơi vào tay hắn ta, từ trước đến giờ không có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn. Hắn cố gắng khắc chế bản thân không nghĩ tới Ngu Chiêu nữa, nhưng khi Hạ Ý nói đã ép Ngu Chiêu uống cực lạc tán, lại định sai thuộc hạ của hắn ta đi lãng phí nàng ấy, lòng hắn lại đau khổ khôn nguôi.

Hắn đột nhiên hiểu ra, hóa ra, từ lúc vừa bắt đầu, người trong cục, không chỉ là Ngu Chiêu mà còn có chính mình.

Hạ Ý cố ý bảo mình tới gần Ngu Chiêu. Hắn ta đã sớm đoán được, đến thời khắc cuối cùng, mình sẽ thương hương tiếc ngọc.

Nhìn từ bề ngoài, Hạ Ý cho mình một cơ hội cướp đi Thủ phủ Quan Trung, nhưng chính mình lại không nắm lấy cơ hội này. Trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại, Hạ Ý đang nhắc nhở mình, không cần lại có ý định gì với Quan Trung.

Lần này, hắn ta có thể dùng một nữ nhân mà khiến mình động tâm, lần khác, hắn ta còn có thể có thủ đoạn khác để mình không dám duỗi tay, cho dù cách việc đạt được mảnh đất này chỉ còn một bước ngắn.

Cuối cùng, hắn thua bởi tình cảm của chính mình.

...

Tiểu viện của Diệp Trúc được tu sửa, gian phòng cũng được quét dọn sạch sẽ.

Hạ phủ khôi phục lại sự bình tĩnh, tất cả mọi người đều không nhắc lại cái tên Ngu Chiêu này.

Nhưng có một số người một số việc, không phải nghĩ quên là có thể quên được.

Ví dụ như, Hạ Văn.

Cho tới bây giờ, Hạ Văn vẫn đang chiến tranh lạnh với Hạ Ý.

Hạ Doanh đã khuyên bảo hắn đừng chống đối Hạ ý, hắn không nghe.

Nhưng Hạ Liên chưa từng đoán được, một ngày này, Hạ Văn sẽ chủ động tới tìm mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận