Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Cổ thụ che trời, lá khô đầy đất. Nhìn như tiêu điều đổ nát nhưng lại chất chứa sinh mệnh của cỏ cây.

Hóa ra nơi này chính là nhà cũ Mã gia trong truyền thuyết.

Hạ Liên và Hạ Doanh ngồi trong lương đình, trước mặt mỗi người là một ly trà.

Ngồi ở vị trí chủ tọa là một nam nhân tuổi gần bốn mươi, hai bên thái dương có một ít hoa râm, trên mặt có một vết sẹo.

Hình như hắn ta đang nhắm mắt dưỡng thần, từ lúc Hạ Liên và Hạ Doanh bị mang tới đây đến bây giờ cũng chưa từng mở mắt ra nhìn.

Trong không khí yên tĩnh, ba người trong lương đình đều mang tâm sự riêng.

Một chiếc lá xanh bay lơ lửng xuống, rơi vào chén trà của hắn ta, tạo ra từng tầng gợn sóng nhỏ.

Trong giây phút lá cây chìm xuống đáy cốc, hắn ta lập tức mở mắt ra.

Cơ hồ là đồng thời, cấp dưới của hắn ta bước tới.

"Lão đại, Hạ Ý tới."

Hạ Liên và Hạ Doanh nghe vậy thì trái tim như ngừng đập một nhịp.

Hắn ta đứng lên: "Hạ thiếu, ngưỡng mộ đã lâu."

Hạ Liên quay đầu, trông thấy nam nhân có sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng bước tới, bên cạnh hắn không có bất cứ ai.

Hạ Ý đến một mình.

"Ngồi."

Vị trí cuối cùng trong lương đình là dành cho hắn. Hạ Doanh và Hạ Liên ngồi cách hắn rất gần, nhưng cho tới khi Hạ Ý ngồi xuống, hắn đều chưa từng liếc qua các nàng lần nào.

Cứ như là sự sống chết của các nàng chẳng có quan hệ gì tới hắn.

Hạ Liên nghiêng đầu nhìn hắn.

Một tia sáng nhu hòa xuyên qua bóng cây loang lổ rơi xuống trên khuôn mặt trắng nõn tuấn dật của hắn, nhuộm lông mi của hắn thành màu vàng kim. Nàng nhìn gương mặt nghiêng của hắn, nhớ tới tiên nhân trong thần thoại.

Hạ Liên nghĩ, có lẽ là tia sáng kia quá mức ôn nhu mới khiến nàng sinh ra ảo giác này.

Đằng kia, mã lão đại cũng đang nhìn Hạ Ý. Người nam nhân này vẫn im lặng, đôi mắt tĩnh mịch đen sẫm lại, hắn ta không thể đọc được chút cảm xúc nào trong đó. Đôi mắt đó không lo lắng quá mức cũng không phẫn nộ, điều này khiến nội tâm hắn ta có dự cảm xấu: Có lẽ, lần đàm phán này sẽ không thuận lợi như dự đoán của hắn ta.

...

Ba ngày trước.

Mã lão đại nhận được một phong thư từ người bí ẩn. Trong thư nhắc tới kẻ mà lần trước họ bắt được là người của Hạ Ý, hơn nữa Hạ Ý đã sớm muốn động thủ với người Mã gia. Nếu muốn bảo toàn thế lực của Mã gia thì hãy tới đình giữa hồ ở thành Bắc gặp mặt.

Ban đầu Mã lão đại cũng nghi ngờ tin tức trong đó có phải là giả hay không, nhưng khi phái người thăm dò lại phát hiện Khiêm Hòa đúng là cấp dưới của Hạ Ý. Tin tức này khiến hắn ta có chút đứng ngồi không yên, không thể không gặp người bí ẩn này.

Nhưng hắn ta lại không dự đoán được, người bí ẩn này lại là một nữ tử.

Nàng ta dùng khăn che mặt nên hắn ta không nhìn tới mặt nàng ta. Nhưng Mã lão đại cũng là kẻ từng trải, từ tư thái thướt tha và giọng nói êm dịu của nàng ta đã có thể phán đoán được rằng, người trước mắt hắn ta là một giai nhân tuyệt sắc.

"Hiện tại ngươi đã không có lựa chọn." Hắn ta còn chưa kịp mở miệng, nữ tử thần bí lại nói trước: "Hạ Ý là ai, ngươi phải rõ ràng rồi chứ."

"Vậy thì thế nào?"

"Hạ Ý này chẵng những có lòng dạ độc ác, hơn nữa còn thích nhổ cỏ tận gốc. Từ khi hắn ta định động thủ với Mã gia thì cũng đã xác định sẽ khiến thế lực của các người vĩnh viễn biến mất trên đời này." Giọng nói của nữ tử dịu dàng nhu hòa, êm tai như kể chuyện nhưng lại kích thích từng nơ ron thần kinh của Mã lão đại: "Huống hồ ngươi đã bắt người của hắn, vừa vặn cho hắn một lý do danh chính ngôn thuận."

Mã lão đại im lặng không nói, trong lòng hắn ta cũng rõ ràng, thế lực hiện tại của Mã gia căn bản không thể chống lại với thế lực của Hạ Ý. Chỉ là hắn ta không lòng, dù sao Mã gia cũng là tâm huyết vài thập niên của hắn ta, nếu cứ bị hủy hoại trong chốc lát như vậy, hắn ta không cam lòng!

"Vậy ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào?"

Trong lòng hắn ta biết rõ, nếu nữ tử này đã hẹn hắn ta tới đây thì tất nhiên là có ẩn ý dạy hắn ta.

"Ngươi có muốn... đạt được quyền khống chế của Đông Thành phố Bắc?"

Đột nhiên nghe vậy, Mã lão đại chỉ nói ba chữ: "Ngươi điên rồi."

Thế lực Đông Thành phố Bắc là thế lực quan trọng của Hạ Ý ở kinh thành, sau khi Hạ Ý khống chế được Đông Thành phố Bắc thì đã nắm trong tay toàn bộ kinh thành mà không tốn chút sức nào. Khu vực này là khu vực mà ngay cả nằm mơ hắn ta cũng không dám, huống chi dựa vào thế lực của Mã gia cũng khó có thể khống chế và cân bằng được thế lực khắp các nơi.

Đây là một miếng bánh lớn nhưng hắn ta không ăn được, cũng không dám ăn.

"Ta có thể giúp ngươi, chỉ nhìn xem ngươi có dám hay không." Nữ tử thần bí mê hoặc hắn ta: "Giờ ngươi không có đường lui, nếu không làm gì thì cũng chỉ có thể chờ Hạ Ý tới động thủ đối Mã gia, hơn nữa còn không để lại bất cứ cơ hội nào cho ngươi bảo tồn thực lực. Lúc trước Hạ Ý đạt được Duyện Châu xong rồi làm gì, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?"

Mã lão đại nhíu mày. Trước đó không lâu, Hạ Ý bắt lại được hai khu vực Đông nam và Tây nam Duyện Châu, chẳng những tiêu diệt tất cả thế lực địa đầu xà mà ngay cả những ông chủ cửa hàng nơi đó làm buôn bán có liên quan tới thế lực ở đó cũng bị thay máu, đổi thành người của hắn. Đối với mỗi thế lực mà hắn đã ra tay, hắn nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại bất cứ hậu hoạn nào.

Và tất nhiên hắn cũng sẽ không có bất cứ nhân từ nào đối với việc đối phó Mã gia.

"Kết quả tệ nhất là chết. Chờ Hạ Ý động thủ thì cũng chết mà thôi. So với việc ngồi chờ chết, chi bằng đập nồi dìm thuyền, tìm đường sống trong chỗ chết." Nữ tử thấy hắn ta có chút dao động thì tiếp tục dụ: "Ngươi cũng phải biết rõ, Hạ Ý có hai muội muội. Hổ dữ còn không ăn thịt con, ta cũng không tin, đối mặt với muội muội ruột của mình mà hắn còn có thể cứng rắn như vậy."

Mã lão đại có chút do dự.

Bỗng dưng, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt của nữ tử thần bí: "Tại sao ngươi phải giúp ta?"

Nàng ta cười, đôi mắt kia sáng như xuân thủy, diễm lệ động lòng người.

"Thế nào, nói với ngươi nhiều như thế, vẫn chưa chịu tin tưởng ta sao?"

Mã lão đại cười lạnh: "Trên đời này không có ai vô duyên vô cớ giúp người khác."

Nữ tử thần bí lại cười: "Không sai, ta giúp ngươi, đúng là có mục đích, đó là vì đối phó với Hạ Ý. Còn về ân oán giữa ta và Hạ Ý, ngươi cũng không cần biết." Nói xong lại nói: "Ngươi cũng không xứng biết."

Thần sắc Mã lão đại bỗng trở nên có chút ái muội: "Thế nào, chẳng lẽ, hai người các ngươi từng có một đoạn tình cảm, mà ngươi là oán phụ bị hắn vứt bỏ?"

Nữ tử thần bí nghe vậy cũng không giận, chỉ thản nhiên nói: "Ngươi nghĩ thế nào cũng được, tóm lại, chỉ cần nhớ kỹ, chưa chắc ta đã là bạn của ngươi nhưng ta nhất định là kẻ địch của Hạ Ý."

Lá trà xanh biếc lưu luyến ở trong ấm nước đã giãn ra, nhưng lúc này Mã lão đại vẫn nhíu chặt mày.

Cuối cùng, hắn ta lại là người đánh vỡ sự im lặng trước.

**

"Hạ thiếu, không biết ngài suy tính thế nào."

Hạ Ý nhàn nhạt mở miệng: "Đông thành phố Bắc?"

"Đúng."

"Không thể nào."

Đáy mắt Mã lão đại dần lạnh xuống.

"Ngài đừng quên, hai vị muội muội của ngài còn ở trên tay ta."

"Cho nên?" Đáy mắt Hạ Ý chỉ có lạnh lùng: "Ta lập lại lần nữa, không thể."

Bàn tay Mã lão đại nắm chặt tới mức trắng bệch: "Ngươi đúng là danh bất hư truyền."

Tàn nhẫn, lãnh khốc, lục thân không nhận.

Lời còn chưa dứt thì Hạ Ý đã đứng dậy, hình như định rời đi.

Mà tựa hồ từ trước đến giờ, sự an nguy của Hạ Doanh và Hạ Liên sẽ không ở trong phạm vi suy xét của hắn.

"Chờ một chút!"

Trong lúc Hạ Ý sắp xoay người, Mã lão đại bỗng đột nhiên gọi hắn lại.

"Không bằng chúng ta cùng nhượng bộ một bước. Để tỏ lòng thành của ta..." Hắn ta nhìn thoáng qua Hạ Doanh và Hạ Liên: "Không bằng thế này, ta sẽ thả thiếu niên Khiêm Hòa kia, mà hai vị thiên kim của quý phủ, ta có thể cho ngài mang về một người trước. Ngài đừng vội từ chối, ta cho ngài thêm ba ngày suy nghĩ, ngài thấy thế nào?"

Hạ Ý không nói lời nào.

Tiếp theo lại là sự im lặng khiến người ta hít thở không thông. Giờ khắc này, ngoại trừ người căng thẳng tới mức ngừng thở là Mã lão đại thì còn có Hạ Liên và Hạ Doanh.

Hồi lâu mới nghe được giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng truyền tới.

"Có thể."

Mã lão đại bất giác thở phào nhẹ nhõm: "Vậy, hai vị thiên kim, hôm nay ngài muốn dẫn người nào đi, ngài quyết định đi."

Hạ Ý lại lập tức xoay người, chỉ để lại ba chữ lạnh lùng tới cực điểm.

"Ai cũng được."

Từ đầu tới cuối, hắn cũng chưa từng nhìn Hạ Doanh và Hạ Liên.

Mã lão đại nhìn Hạ Liên. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, cắn chặt môi, giống một con mèo nhỏ ẩn nhẫn.

Lại nhìn Hạ Doanh, nàng ta hung hăng trợn mắt trừng hắn, giống một con sư tử nhỏ sẽ xù lông bất cứ lúc nào.

"Ngươi." Mã lão đại thả lỏng dây trói của Hạ Doanh: "Ta thả ngươi."

Hình như Hạ Doanh hơi kinh ngạc, nhưng chỉ chớp mắt, sau đó lại khôi phục tư thái trước kia. Nàng ta đi tới trước mặt Hạ Liên: "Tiểu Liên, muội đừng lo lắng, ta... ta sẽ cố gắng hết sức..."

"Cảm ơn tỷ tỷ, muội biết lòng tốt của tỷ."

Nụ cười của Hạ Liên có một ít vô lực, nàng biết rõ Hạ Doanh muốn nói gì, cố gắng hết sức đi khuyên Hạ Ý cứu mình sao? Không, đó là không có khả năng, tỷ ấy không khuyên được Hạ Ý, trên đời này không có bất cứ người nào có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn, dù là Hạ Tông Nguyên cũng không thể.

Trước khi đi, dường như Hạ Liên nghe thấy tiếng thở dài của Hạ Doanh.

Mà bản thân Hạ Liên cũng gần như có thể nhìn đến vận mệnh mà bản thân sắp phải đối mặt.

Không biết tại sao, nàng tựa hồ không muốn nhìn thấy ánh mắt đồng tình của Hạ Doanh, cũng không muốn bị bất cứ người nào đồng tình.

...

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Trong ba ngày này, nàng vẫn được chiêu đãi như "khách", người của Mã gia đối nàng vẫn khách khí, dù sao Hạ Ý vẫn chưa đưa ra câu trả lời, bọn họ vẫn còn hi vọng.

Chỉ là, hi vọng này quá mong manh.

Những chuyện thâu tóm lẫn nhau của các thế lực khác nhau, còn có những quy củ của họ, nàng không hiểu, đó không phải là thế giới thuộc về nàng, ít nhất không phải là thế giới trước kia của nàng.

Nhưng mà, nàng cũng không muốn cứ thế mà trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến của họ.

Nàng cơ hồ có thể khẳng định, Hạ Ý tuyệt đối sẽ không cứu mình. Chưa nói tới chuyện mình mới vào Hạ phủ mới mấy tháng, thậm chí còn chưa nói được với hắn vài câu, dù là Hạ Doanh, hắn cũng chưa chắc đã thỏa hiệp.

Có lẽ từ mười năm trước, khi bị Hạ Tông Nguyên bỏ qua thì hắn cũng đã mất đi lòng tin đối với tình thân.

So với việc gửi hi vọng vào Hạ Ý, không bằng bản thân mình tự nghĩ cách.

Đúng, nàng là một cô gái yếu đuối, lại không biết võ công, trong hoàn cảnh này cơ hồ không có khả năng chạy trốn. Nhưng dù khả năng chạy trốn nhỏ bé cỡ nào thì cũng cao hơn nhiều so với việc Hạ Ý vì nàng mà thỏa hiệp với Mã gia.

Mỗi ngày bọn họ sẽ đưa thức ăn tới cho nàng nhưng hình như trong đồ ăn bị bỏ thuốc, lần đầu tiên nàng và Hạ Doanh ăn cơm xong thì cảm giác thân thể có chút suy yếu vô lực, chỉ không quá rõ ràng mà thôi.

Trong thức ăn chắc là bị bỏ loại thuốc nào đó khiến cho thân thể suy yếu. Tuy không nguy hiểm tới tính mạng nhưng khiến cho cơ thể mệt mỏi vô lực, ăn càng nhiều thì chỉ sợ càng khó chạy trốn.

Cho nên trong ba ngày tiếp theo, Hạ Liên chỉ uống nước, không ăn bất cứ thứ gì nữa.

Trước khi Hạ Liên chuyển vào Hạ gia, nàng cũng từng trải qua những ngày tháng ăn đói mặc rách. Đó là năm nàng mười mấy tuổi, huyện Thanh Thủy xảy ra nạn đói, có lúc nàng phải nhịn đói mấy ngày, chỉ có thể ăn rau dại không biết tên mà nàng và Ninh Nhu tìm được, nó rất đắng rất đắng.

Cho nên Hạ Liên rất giỏi chịu đói. Nếu đổi lại là Hạ Doanh thì khả năng đã muốn ngã xuống rồi.

Mỗi ngày người trông coi nàng bên ngoài tựa hồ vẫn là những người đó, chưa từng bị thay đổi. Xem ra... Mã lão đại cũng không quá phòng bị nàng, hình như hoàn toàn chưa từng nghĩ tới nàng sẽ nảy sinh ý muốn chạy trốn thì phải.

Hạ Liên trông rất ngoan ngoãn biết điều, phàm là người từng gặp nàng đều hình dung về nàng như vậy, không có ngoại lệ.

Mà đây lại đúng là ưu thế của nàng.

Nhưng kỳ hạn ba ngày quá ngắn, lúc bọn họ nhận được lời từ chối của Hạ Ý thì cũng là lúc mình gặp nạn. Cho nên, nàng không có nhiều thời gian.

Thời gian hẹn gặp Hạ Ý là giờ Thân. Còn khoảng ba canh giờ nữa.

Cho nên...

Trong ba canh giờ này, nàng nhất định phải nghĩ cách chạy trốn khỏi nhà cũ Mã gia này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui