Chi Nhất Vô Nhị

Trên Tấn Giang có một bình luận dài của độc giả, tác giả cũng có phản hồi, đọc thấy hợp lý và nói lên phần nào những gì editor cảm nhận được sau khi đọc truyện nên chia sẻ với mọi người:

Bình luận của 姚花. Thời gian: 2019-02-01 09:41:51

[...]

Đầu tiên, câu chuyện quả thật rất hay, không hề rối loạn. Hi vọng tác giả có thể đọc được!


Chi Nhất đúng là một thiên thần nhỏ! Hắn chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng vẫn có thể thông suốt. Ban đầu hắn hành xử hỉ nộ vô thường với Văn Dư, theo tôi chính là phản ứng bình thường của một đứa trẻ bị ghét bỏ quá lâu đột nhiên đối mặt với tình yêu mãnh liệt của người khác. Hắn chỉ là đem gai góc và mặt xấu xí nhất của mình lộ ra ngoài, cố gắng thể hiện rằng: "Ta xấu tính như vậy, ngươi còn thích ta không?" Cuối cùng Chi Nhất đã thật sự tin vào tình yêu này, để lộ phần mềm mại nhất của mình, thật sự khiến người ta yêu thương không để đâu cho hết. Tiếc nuối duy nhất là tác giả miêu tả ngoại hình của Chi Nhất chi lan ngọc thụ của chúng ta quá ít!!!

Văn Dư thật sự chính là hình tượng ảnh vệ trong tưởng tượng của tôi!! Có thể hiểu rõ Chi Nhất, biết tiến biết lùi, lại không bao giờ che giấu tình yêu của mình, cực kỳ xứng với Chi Nhất! Cảnh hắn dùng mạng mình đổi với Chi Nhất siêu ngầu!! Tuy rằng có ngược tâm Chi Nhất của chúng ta nhưng tôi cực kỳ thích một đoạn cẩu huyết nho nhỏ như vậy!

Phụ thân của Chi Nhất vẫn luôn coi thường Chi Nhất, hoặc có thể nói là không ý thức được hành động của hắn là bất công. Về sau Chi Nhất tự mình nói thì hắn mới nhận ra. Chi Nhất rời nhà 2 năm, hắn cứ 3 tháng sẽ viết một bức thư, tôi thấy hơi cảm động. Ít nhất hắn cũng có tình cảm với Chi Nhất, chỉ là phần tình cảm này vừa quá mỏng vừa đến quá muộn, có lẽ phần lớn chỉ là áy náy. Cũng vì vậy mà Chi Nhất mới mềm lòng về cứu (?) hắn. Thế nên Chi Nhất chính là một thiên thần nhỏ!

Trong truyện, thái độ của Chi Nhất với ông chủ khách điếm và tình yêu muộn màng của Trường Hữu được viết rất tốt! Với ông chủ khách điếm, hắn không bị ấn tượng ban đầu che mắt để lập tức phán định ai mạnh ai yếu, lời hắn nói khi luận võ cũng rất hay! Với Trường Hữu, hắn không tỏ ra tiếc nuối, cũng không oán hận, đập tan ảo tưởng "nếu năm đó" của Trường Hữu.

Chung quy là vấn đề đổi vị trí mà suy xét. Nếu sư phụ của Trường Hữu có thể đặt mình vào hoàn cảnh của Chi Nhất thì sẽ không dùng một lời phán định hắn; vị thiếu hiệp kia nếu có thể đặt mình vào vị trí của ông chủ khách điếm cũng sẽ không tức giận như vậy; hay nếu Chi Nhất đặt mình vào vị trí của Trường Hữu cũng sẽ có thể lấp đầy tiếc nuối của Trường Hữu.


Viết đến đây không biết nên kết như thế nào, thế nên tác giả có thể viết dài mà hay như vậy thật sự rất giỏi!!! Gửi lời đến những người đọc truyện: nếu ban đầu cảm thấy truyện quá u ám, nhất định hãy kiên trì đọc tiếp!!! Chi Nhất ngọt như mật đang chờ phía sau!!!

-

Tác giả phản hồi, thời gian: 2019-02-01 21:40:47

Cảm ơn, thật sự cảm ơn. Bạn rất hiểu Chi Nhất. Mục đích tôi viết truyện này ngay từ đầu chính là vì muốn viết một nét tính cách mới của công - Chi Nhất như vậy, vì thế không hề lập trước dàn ý, nghĩ đến đâu là viết đến đó. Thật ra vẫn còn rất nhiều yếu tố có thể khai thác nhưng tôi thấy đã hơi đuối, nếu phát triển tiếp mối quan hệ giữa các nhân vật có khả năng bị lệch khỏi thiết lập ban đầu. Tôi cũng muốn miêu tả ngoại hình của Chi Nhất, có điều đây là chủ công ngôi thứ nhất, mấy lời nịnh hót si hán của Văn Dư Chi Nhất căn bản không tin. Haha, nói thật thời điểm tôi viết truyện này thật sự khá tuyệt vọng, sau đó đột nhiên một ngày có bạn đọc tới đọc truyện, kết truyện không ngờ còn nhận được bình luận dài của bạn, tôi thấy rất cảm động.


Tôi rất đồng ý với điều mà bạn nói. Lúc tôi viết luôn muốn thể hiện rằng Chi Nhất muốn khống chế Văn Dư một cách tuyệt đối, có điều đọc bình luận của bạn tôi mới nhận ra, chính là vì Văn Dư quá đau lòng và hiểu Chi Nhất, vì vậy hắn đắn đo, tiến một bước, lùi một bước vì Chi Nhất. Quả thật rất xứng đôi. Còn Trường Hữu, đặt cái tên này cho hắn tôi cảm thấy thật có lỗi với nhân vật này.

* Trường Hữu (长友): Bằng hữu lâu dài

Sư phụ của Trường Hữu, phụ thân của Chi Nhất và nhân vật đệ tử Thu Danh Phủ mà tôi viết cũng không phải người xấu. Bạn nói đúng, bọn họ chỉ là không hiểu được, không thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận