Nhưng mà, cô không muốn trêu chọc.
Dứt khoát, giả bộ ngu, vứt bỏ quan hệ.
"Chú, tôi còn là học sinh, không có kinh nghiệm nhân sinh phong phú như chú, còn có, tôi đọc ít sách, đừng đến lừa tôi, không nghe hiểu những lời nói trong miệng chú, bây giờ tôi muốn đi học, không gặp."
Viêm Cảnh Hi lập tức đi về phía trước, mới đi một bước, cổ tay đã bị tay anh giữ lại.
Nhiệt độ tay anh quá mức nóng bỏng, bao trùm trên da thịt cô, giống như đầu mẩu thuốc lá, kéo đến trước người anh, dựa trên cơ ngực cường tráng của anh, sống lưng theo bản năng cứng ngắc.
"Buông tôi ra!" Viêm Cảnh Hi nhíu mày nói, thật sự sợ hãi, hạ thấp giọng cảnh cáo nói: "Anh không sợ người khác thấy sao?"
"Thấy cái gì?" Lục Mộc Kình hỏi, cầm tay cô đặt ở trên eo anh, dọc theo eo anh xoay tròn nửa vòng, dừng lại ở phía trên nút áo.
Tim Viêm Cảnh Hi cũng đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tay cũng không tránh thoát được, chỉ cảm thấy ánh mắt anh càng phát ra tà mị, nắm tay cô từ lưng quần đi vào trong, dừng lại ở bụng rắn chắc của anh.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi hiện lên sợ hãi, tay nắm chặt nổi lên quả đấm, lông mi hơi rung rung.
Anh lại nhếch mép, nở nụ cười.
Bộ dáng này của cô giống như sợ anh, xem anh thành mãnh thú, mà cô thành con mồi mỹ vị ngon miệng.
Anh nhìn quen ngụy trang của cô, cũng có thể cảm thấy được, cô cố ý làm cho người ta thấy mình khéo léo, nhu nhược, dịu dàng, tựa như mơ hồ không có một chút cảm giác tồn tại.
Nhưng mà, anh đã gặp cô sáu năm trước, tính cách tuyệt đối xuất sắc.
Anh thích cô mang chân thật nhất của mình hiện ra trước mặt anh.
"Cảm thấy sao?" Lục Mộc Kình trầm giọng hỏi, trong đôi mắt là hai ảnh ngược nho nhỏ của cô.
Mà sắc mặt cô lập tức đỏ ửng.
Chẳng lẽ cái kia của anh lớn?
Nhưng mà, lớn cũng không nên để cho cô sờ eo và bụng của anh.
Cứng rắn không phải nơi đó!
"Thắt lưng quá lỏng, dây nịt của tôi, cô có phải nên đưa cho tôi hay không?" Lục Mộc Kình tựa hồ hiểu rõ, đáy mắt thâm thúy có tia cười hỏi.
Viêm Cảnh Hi hơi sững sờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đôi mắt chớp chớp buông xuống.
Cô mới vừa hiểu sai rồi.
"Cái đó, tôi cho bạn tôi, anh đòi cậu ấy, một lúc nữa tôi đưa số di động của cậu ấy cho anh." Viêm Cảnh Hi nói.
"Mà tôi nhớ rõ là cho cô." Lục Mộc Kình trầm giọng nói, buông tay Viêm Cảnh Hi ra, trực tiếp đứng thẳng, khôi phục xa cách trước kia, giọng điệu trần thuật nói: "Hai ngày nữa tôi sẽ tạm thời chuyển vào trường học, đến lúc đó cô trả lại cho tôi."
Nói xong, anh không cho Viêm Cảnh Hi thời gian phản ứng, kiêu ngạo xoay người rời đi.
Ánh mặt trời kéo dài bóng dáng của anh, trong trẻo lạnh lùng mà cao quý, xa cách giống như mới gặp gỡ, quả nhiên đạm bạc.
Nếu không phải trên cổ tay còn lưu lại nhiệt độ của anh, Viêm Cảnh Hi cũng cảm thấy một màn vừa rồi không phải thật sự xảy ra.
Từ từ
Anh nói hai ngày nữa sẽ chuyển vào trong trường học, tại sao anh muốn chuyển vào trong trường học?
Viêm Cảnh Hi nhíu đôi mi xinh đẹp thanh tú lại, trong lòng có dự cảm không tốt, đang nhộn nhạo...
Cô trở về lớp, Chu Gia Mẫn liền đã chạy tới, lo lắng hỏi: "Không sao chứ, giáo sư Dương không làm khó dễ cậu chứ?"
Viêm Cảnh Hi ngồi ở vị trí của mình, nhún vai, lắc lắc đầu.
Chu Gia Mẫn yên tâm, nhiều chuyện nói với Viêm Cảnh Hi: "Cậu biết giá trị chế tạo công trình bài chuyên ngành sau này của chúng ta người nào mang đến không?"
"Nghe nói không phải là bậc thầy thiết kế nổi danh sao?" Viêm Cảnh Hi không hề gì hồi phục lại nói.
Trong mắt Chu Gia Mẫn lóe lên ánh sáng lóng lánh khác thường, lắc đầu, hạ thấp giọng nói: "Mình mới vừa rồi nghe Vương Tuệ nói là Lục Mộc Kình. Chính là nhân vật truyện kỳ trong trường, anh ta có hai bằng tiến sĩ về công trình kiến trúc và quản lý thương nghiệp, công trình thiết kế kiến trúc trở thành kiệt tác trong lịch sử, chưa từng bị vượt qua. Bây giờ Tập đoàn Á Thái của anh ta một mình khống chế toàn bộ khách sạn đẳng cấp trên thế giới, phú khả địch quốc. Mình còn nghe nói, anh ta đang quản lý Lục thị là một xí nghiệp gia tộc rất có quyền thế."