Chỉ Nhiễm Thành Hôn

"Trời ạ, Cảnh Hi, làm sao bây giờ đây? Nơi cậu ở rất quỷ quái, nếu
không, tớ đi mua cho cậu một bùa hộ mệnh gì gì đó nhé?" Chu Gia Mẫn lo
lắng nói.

Viêm Cảnh Hi bị Chu Gia Mẫn thổi phồng có chút sợ,
nhưng cảm thấy bản thân không việc gì phải sợ hãi, nói: "Sợ cái gì, có
người còn có tiền hơn tớ, mạng sống quý giá hơn tớ, anh cũng ở nơi đó
mà! Phải chết, cũng có người chết thay. Hơn nữa, bình thường nữ quỷ đều
tìm đàn ông."

Nói đến điều này, Chu Gia Mẫn lại nghĩ tới điều gì, hỏi: "Cảnh Hi, bản kiểm điểm mười nghìn chữ cậu đã viết chưa?"

Viêm Cảnh Hi: "..."

Bản kiểm điểm mười nghìn chữ? Cô cũng quên béng mất.

Cô có thể xin anh sau khi cơm nước xong không, cầu anh tha cho cô?

Hai tiết sau, Viêm Cảnh Hi thu thập hành lý, hai cái vali, một ba lô, Chu Gia Mẫn giúp cô mang tới.

Tây Lâm ở phía tây trường học, nơi Lục Mộc Kình ở chính là một căn hộ hai
tầng phía sau mảnh rừng trúc, cách kí túc xá nữ hơn nửa giờ đi bộ, có
chút xa.

"Lần trước nếu không phải vì bảo vệ không cho tớ vào
cửa, tớ cũng sẽ không chọn nơi này mà đi vào, tớ thật sự nhìn thấy một
nữ quỷ, mặc váy màu đỏ, tóc tai bù xù, ngay cả mặt cũng không có, hô hấp đặc biệt quỷ dị như là đang tức giận, tớ liều mạng chạy, mới giữ lại
được cái mạng này." Chu Gia Mẫn một tay kéo vali hành lí, một tay trước
sau vung vẫy.

Viêm Cảnh Hi híp mắt nhìn về phía Chu Gia Mẫn: "Gia Mẫn, cậu đã nói đến lần thứ năm rồi, nữ quỷ và cậu là người thân sao?
Muốn cậu tuyên truyền như vậy."

Chu Gia Mẫn vui vẻ cười nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, "Người ta lo lắng cho cậu thôi!"

Nói xong, đôi mắt Chu Gia Mẫn nhìn đến căn nhà màu than chì mờ ảo tọa lạc
phía sau cánh rừng, mặt dần dần trắng bệch, "Cảnh Hi à, tớ sẽ không vào
với cậu, tớ sợ."

"Được rồi, không còn xa lắm, tớ tự mình đi." Viêm Cảnh Hi vỗ vỗ Chu Gia Mẫn vai tỏ vẻ thông cảm, cười nói: "Cảm ơn nha."

"Cái kia." Chu Gia Mẫn cẩn thận từng li từng tí giơ lên ngón trỏ, giống như
sợ quỷ nghe thấy, nhắc nhở: "Lần trước tớ nhìn thấy con ma kia là trong
căn phòng ở lầu một, chính là cửa sổ có chăng dây đỏ kia, sau khi cậu đi vào cách căn phòng kia xa một chút."

"Biết." Viêm Cảnh Hi nhận
lấy hành lý trong tay Chu Gia Mẫn, nhẹ nhàng dặn dò: "Trở về đi, buổi
tối cậu còn phải đi làm, cố gắng đừng quá mệt mỏi, có việc gì thì gọi
điện thoại."

"Ừ." Chu Gia Mẫn lúc đi lại lần nữa liếc mắt nhìn cửa sổ chằng đây đỏ kia một, sống lưng một trận lạnh toát, vội vàng chạy ra.

Viêm Cảnh Hi kéo hành lý đi đến.

Cửa căn hộ mở ra, trong phòng khách không có người, trên bàn trà ở phòng
khách đặt những cuốn sách thật dày cùng với vở và tạp chí còn có một xấp bản vẽ.

Mặt ngoài của bản vẽ hé ra hấp dẫn sự chú ý của cô.

Bản vẽ này dung hợp phong cách Gothic và phong cách kiến trúc Baroque rất
tuyệt, thêm vào yếu tố chủ nghĩa cổ điển mới, hùng vĩ, phát triển, phồn
hoa, chấn động, nối tiếp cùng một chỗ, không hề có cảm giác cách biệt.

Viêm Cảnh Hi vô thức đi qua, lật chương sau bản vẽ.

Một lần mở ra là một lần chấn động thị giác lớn hơn nữa, chi tiết xử lý không chê vào đâu được, xa hoa, lộng lẫy.

Trong đầu Viêm Cảnh Hi không khỏi bắt đầu phác họa bề ngoài đồ sộ của khi bản vẽ thành hình, hoàn toàn chìm đắm trong kiến trúc hùng vĩ này.

"Bản thiết kế cô xem có giá một ngàn hai trăm vạn."

Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm trầm lắng mang theo từ tính.

Viêm Cảnh Hi lấy lại tinh thần, xoay người, kinh ngạc nhìn về phía Lục Mộc Kình.

Cô biết rất nhiều bậc thầy thiết kế đều kiêng kị người khác nhìn lén bản thảo thiết kế chưa thành hình, sợ bị tiết lộ ra ngoài!

Một ngàn hai trăm vạn đó, cô đền không nổi.

Viêm Cảnh Hi vội vàng giơ tay phải đưa trước mặt, làm bộ dạng xin thề, khẳng định nói: "Tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, tôi thề."

Lục Mộc Kình tao nhã cười, kiêu ngạo đi lên phía trước, cầm lấy bản vẽ
trong tay Viêm Cảnh Hi, ý vị không rõ tự mình lật xem một lần, hỏi: "Đây là một vị hoàng tử Monaco muốn, sau khi nhìn rồi có ý kiến gì không?"

Viêm Cảnh Hi đối diện với ánh mắt của Lục Mộc Kình đang liếc về phía cô.

Đôi mắt anh giống như là hắc diệu thạch, lắng đọng lại sự từng trải cùng
học thức cùa anh, hoàn toàn không có cách nào nhìn rõ ý nghĩa thật sự
sau nụ cười.

"Gần như hoàn mỹ." Viêm Cảnh Hi dựa theo suy nghĩ trong lòng của bản thân nói.

"Gần như?" Lục Mộc Kình nghe thấy từ này, rất bất ngờ, giơ lên cười, ngồi ở
sô pha sau lưng, tay hạ xuống cầm bản thiết kế, mắt khóa lấy cô, rất có
hứng thú nói: "Nói thử xem?"

"Tôi xem xong tất cả bản thiết kế
cùng kết cấu đồ đạc bên trong, đây là biệt thự tư nhân, rất tráng lệ,
người Monaco đều rất có tiền, đặc biệt là hoàng thất, thiết kế này xa
hoa, hùng vĩ, chấn động, thế nhưng không đủ kích thích, nếu như có thể
đổi nóc nhà thành đường đua xe hoặc là đường băng máy bay, tôi cảm thấy
sẽ càng thú vị." Viêm Cảnh Hi nói ý tưởng của mình ra.

Lục Mộc
Kình cười khẽ một tiếng, hỏi: "Đua xe là hoạt động tập thể, cô nguyện ý
để cho người khác lái xe trên nóc nhà của cô? Sẽ không làm ồn đến đứa
nhỏ đang ngủ sao?"

Ý tưởng của Viêm Cảnh Hi bị Lục Mộc Kình bác
bỏ, cảm thấy anh nói cũng đúng, cô chắc chắn không muốn người khác quấy
rối trên nóc nhà trong khi con của mình đi ngủ.

Mặt hơi đỏ lên, cong lên tròng mắt, lúng túng giải thích nói: "Ngu kiến mà thôi, anh cứ coi như nghe chút chuyện cười là được."

Lục Mộc Kình đem bản vẽ đặt trên bàn trà, nhàn hạ đứng dậy, đột nhiên đưa tay ôm eo Viêm Cảnh Hi, kéo cô vào trong ngực mình.Viêm Cảnh Hi không kịp đề phòng dựa vào trước ngực của anh, kinh ngạc mở lớn mắt, còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt tuấn tú của anh đã phóng đại
trước mắt cô, môi tới gần cô, cách trước mặt cô một cm thì dừng lại.

Dựa vào quá gần, toàn bộ hô hấp rơi vào trong hơi thở của cô, tiến vào tế bào của cô, sôi trào từng máu.

Viêm Cảnh Hi hoảng hốt, vội vàng dùng tay để ở lồng ngực của anh, nhăn mày nói: "Anh muốn làm gì!"

"Kích thích!" Anh ý nghĩa sâu xa nói hai chữ này, quan sát đôi mắt cô, ánh
mắt chậm rãi đi xuống, đến khóe miệng, xuống chút nữa, đến xương quai
xanh.

Ánh mắt anh giống như thay thế ngón cái của anh, nơi nào đi qua, da thịt của cô tựa hồ bị bỏng.

Trong lòng Viêm Cảnh Hi có loại cảm giác quái dị kéo dài, bật thốt lên: "Anh
muốn tìm kích thích thì đi quán bar ấy, chỗ đó có nhiều phụ nữ kích
thích, chỗ này của tôi không có."

Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm
biểu tình hoang mang của cô, trong mắt xẹt qua một tia sáng tràn đầy màu sắc, giương lên nụ cười, nói: "Cô nói rất đúng, bản thiết kế này tôi
vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó. Kích thích, và đem lại sức sống cho tòa
nhà này là yếu tố mà tôi cần phải tìm hiểu."

Viêm Cảnh Hi trừng
mắt nhìn Lục Mộc Kình, ý thức được kích thích mà anh nói là về bản thiết kế, bởi vì cùng chung hứng thú, Viêm Cảnh Hi quên mất chính mình vẫn
còn bị ôm vào trong ngực anh, nhìn vào trong mắt anh còn rực rỡ hơn ngôi sao, rất có hứng thú hỏi: "Cho nên, anh định thêm vào cái gì?"

Anh không e dè, như cùng cô nghiên cứu thảo luận nói: "Không phải đường đua xe, mà là bãi đỗ xe riêng, thông từ sảnh chính theo đường giao thông tư nhân, cùng với..."

Lục Mộc Kình dừng lại một chút, nhìn chằm
chằm đôi mắt hiếu học sáng ngời của cô, ánh mắt bắt đầu tà nịnh, môi đến bên tai của cô, thanh âm hơi khàn khàn nói một câu.

Bờ môi của
anh dựa vào ở bên tai cô, vô ý đụng phải lỗ tai của cô, ẩm ướt, ấm áp,
một cảm giác ngứa ngứa rơi vào trong lòng, có loại rung động quái dị.

Càng làm cô quẫn bách chính là, anh nói câu nói kia.

Chiến đấu dã ngoại trong xe là nơi đong đưa tốt nhất.

Trong lòng Viêm Cảnh Hi căng thẳng, cảm thấy khô nóng, mới nghĩ tới chính mình còn đang dựa trong ngực anh.

Khi cô định đẩy anh ra, anh đã buông lỏng tay ra trước, lui về phía sau hai bước, vừa rồi chỉ giống như một tiết dạy mà thôi, vân đạm phong khinh
bỏ qua, thay đổi đề tài nói: "Tôi trước mắt ở trong căn phòng trên lầu
kia, hẳn là còn có năm căn phòng, cô chọn một chút."

Viêm Cảnh Hi hút một hơi, làm cho mình không được nghĩ quá nhiều.

Cô đưa mắt nhìn ba căn phòng ở lầu một, căn phòng chính giữa kia đã từng có quỷ náo loạn, lưng cảm thấy có chút sợ hãi.

Cô không thể ở dưới lầu.

"Phòng kia đi." Viêm Cảnh Hi chỉ một dựa vào phòng cạnh cầu thang, nghĩ thầm
chỗ đó gần cửa ra vào, nếu như quỷ xuất hiện, cô chạy thoát được.

Thế nhưng nghĩ lại, nếu như ngủ ở bên trong, con ma trước tiên sẽ đi qua
phòng của Lục Mộc Kình, như vậy cô không phải sẽ an toàn sao?

"Không, phòng bên trong nữa." Viêm Cảnh Hi lập tức sửa lời nói.

Lục Mộc Kình vốn cho rằng cô sẽ chọn ba phòng dưới lầu, không ngờ cô lại
chọn căn phòng bên cạnh mình, ánh mắt tối đen vài phần, khóa Viêm Cảnh
Hi, hỏi: "Cô thường xuyên thay đổi bất định như vậy sao?"

Viêm
Cảnh Hi cảm thấy những lời này của anh còn có chút ám chỉ gì đó, đối
diện với đôi mắt thâm thúy của anh, không muốn để anh nhìn thấu, hơi
nhếch khóe miệng che giấu trái tim đang hoảng hốt của mình, nói: "Tâm tư con gái không phải bình thường đều rất khó đoán sao?"

Khóe miệng Lục Mộc Kình hơi giương lên nụ cười, cũng không nói gì cô, nhẹ nhàng
cầm hai vali hành lí của cô lên, nói: "Quả thực khó đoán, đi thôi, tôi
giúp cô xách hành lý lên, tí nữa tôi muốn đi ra ngoài một chút."

Căn hộ này trước đó hẳn là có học sinh quét qua, trong phòng rất sạch sẽ.

Viêm Cảnh Hi đặt quần áo cẩn thận, từ trong ba lô lấy ra một bịch táo tàu bổ máu, là cô mua trong siêu thị trong lúc còn ở trường.

Cô đi xuống dưới lầu, mở tủ lạnh, bên trong chất đầy các loại đồ ăn.

Cà rốt, mộc nhĩ, gan heo, thật bổ máu.

Đậu đỏ thật bổ khí.

Viêm Cảnh Hi lại lấy ớt xanh, thịt băm, trứng gà, xương sườn, bí đao ra.

Vừa định làm cơm, nghe thấy âm thanh đóng cửa xe, di động của cô vang lên.

Viêm Cảnh Hi nhìn thấy là của Phùng Như Yên gọi đến, chân mày nhăn lại, bất đắc dĩ trả lời.

"Ra ngoài, bây giờ tôi đang ở rừng trúc." Phùng Như Yên ra lệnh, không cho
Viêm Cảnh Hi một điểm từ chối, nói xong liền cúp điện thoại.

Viêm Cảnh Hi cất di động, từ cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Phùng Như Yên hai
tay khoanh trước ngực nổi giận đùng đùng, hung ác nham hiểm đứng ở rừng
trúc bên cạnh nhìn cô.

Viêm Cảnh Hi bất chấp đi qua, gọi: "Mẹ."

Phùng Như Yên nhìn bộ dáng dịu dàng của Viêm Cảnh Hi, kỳ quái nói: "Phu nhân
tương lai của Lục thiếu gia, lại kêu mẹ, tôi đảm đương cũng không nổi?"

Viêm Cảnh Hi làm bộ nghe không hiểu sự châm chọc của bà ta, đôi mắt cụp xuống, lông mi thật dài che khuất dao động bên trong.

Phùng Như Yên nhìn rất thuận mắt bộ dáng cô sụp mi, tức giận tiêu mất hơn
phân nửa, nhăn mày nói: "Viêm Cảnh Hi, đừng trách tôi không có nhắc nhở
cô, cô chẳng qua là một con sâu gạo được Viêm gia nuôi dưỡng, nếu không
phải là tôi, cô có thể được đến trường học tốt như vậy sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui