Chị Nông Hạnh Phúc

Edit: Trạch Mỗ

Sao Ngô Hồng Nhi có thể không biết lời này cũng chính là Lý Quế Lan nói với cô. Miếng thịt rơi xuống từ trên người mình sao có thể nói mặc kệ là mặc kệ. Người khác đều nói Lý Quế Lan có phúc khí, chồng có bản lĩnh, trai gái càng là một đứa lợi hại hơn một đứa, mấu chốt nhất là còn đều hiếu thảo, không hay biết bà vì mấy chị con gái này lo lắng cũng không ít.

Trong nhà con gái nhiều, phiền toái cũng là nhiều. Nếu là con trai ư, làm sao cũng sẽ không bị thua thiệt nhiều, nhưng con gái này thì không nhất định rồi, chung quy không phải dưới mí mắt, chỉ sợ không chú ý một cái con gái sẽ bị ấm ức. Cùng với sự lớn lên của Nha Nha, lòng Ngô Hồng Nhi càng ngày càng ưu tư. Tuy rằng con gái mới lên nhà trẻ, Ngô Hồng Nhi đã cảm thấy bận tâm vượt xa hai cậu con trai rồi.

Nói tới nơi này con gái đều là nợ, mấy năm nay hơi thoải mái một chút, Lý Quế Lan còn có lòng khuyên nhủ Ngô Hồng Nhi sinh thêm một đứa, tuy rằng trong nhà đã có ba đứa, nhưng nhà họ Hồ chung quy ít nhân khẩu, lại không phải không trả nổi chút tiền phạt ấy. Trong mắt thế hệ trước, con cháu nhiều mới là phúc khí cơ. Nhưng Ngô Hồng Nhi lại không có ý định sinh thêm, trong nhà ba đứa này đã làm cho cô bận tâm không thôi rồi. Chỉ một mình thằng nhóc Đản Đản kia đã đủ cho cô nhức đầu rồi.

“Đúng rồi, tối qua Đản Đản nói với mẹ, cô giáo gọi phụ huynh đấy, ngày hôm qua nó thấy con sắc mặt cũng không tốt lắm nên không dám nói cho con, không ngờ len lén nói với mẹ. Hôm nay con dành thời gian đi một chút. Nói tới lần này thật không trách Đản Đản của chúng ta, là người khác chọc nó trước. Con cũng đừng mắng nó suốt, xem làm cho nó sợ tới mức cũng không dám nói thật với con.” Ngô Hồng Nhi vừa nghĩ tới đây, lại nghe Lý Quế Lan nói.

Được, lại đòi nợ nữa rồi. Nói tới Đản Đản chính là quỷ gây sự, một tuần không gọi phụ huynh một lần nó sẽ không sống yên được.”Mẹ, ngài đừng nghe nó giả bộ đáng thương với ngài, lần nào ở nhà nó cũng nói không trách nó, nhưng sự thật đều không phải. Bây giờ con cũng sắp không còn mặt mũi nào gặp chủ nhiệm lớp chúng nó rồi.” Ngô Hồng Nhi cười khổ nói. Đứa nhỏ Đản Đản này cũng không biết giống ai, từ nhỏ đã thích đánh nhau, vấn đề có thể không cần dùng nắm đấm để giải quyết, nó vẫn cứ thích dùng nắm đấm để giải quyết.

Ngô Hồng Nhi thậm chí từng hỏi riêng người cùng thôn, hồi Hồ Quốc Đống còn nhỏ tuy rằng cũng đánh nhau, nhưng mà lại là một đứa nhỏ vững chắc thỏa đáng, người khác không chọc hắn, hắn sẽ không động thủ, bộ dáng thế này của thằng nhóc này thật đúng là không biết giống ai. Sau đó vẫn là thế hệ trước nói, không chừng là giống ông nội nó, hồi Hồ Lão Đồ còn trẻ chính là người hiếu chiến. Trước đây ông còn từng cùng mấy anh thanh niên trong thôn chụp bao tải vào bọn giặc ngoại xâm nữa đấy, lá gan không phải lớn bình thường.

“Đây thì có cái gì, nếu con ngại đi thì cứ đưa mẹ qua, mẹ còn phải nói với chủ nhiệm lớp chúng nó nữa đấy, sao đám học sinh kia cứ đánh nhau với đứa nhỏ nhà chúng ta. Tiểu Kiệt và Tiểu Trác nhà chúng ta đều là đứa bé ngoan. Con xem năm nào không được hạng nhất đây.” Lý Quế Lan bởi thế mà cảm thấy vinh hạnh. Hai cháu trai đúng là làm cho bà vô cùng kiêu ngạo, hai đứa nhỏ này hàng năm đều là hạng nhất, đừng nhìn Đản Đản nghịch ngợm gây sự, nhưng đầu óc cũng rất thông minh, thuộc về loại hình làm cho giáo viên vừa yêu vừa hận.

“Thôi để con tự mình đi đi, mấy ngày nay sức khỏe cha con cũng không tốt lắm, trong nhà nào có rời được ngài đây.” Ngô Hồng Nhi cũng không dám để cho Lý Quế Lan đi cùng, bà nội cưng chiều cháu trai này không chừng nói với giáo viên người ta cái gì nữa đấy.

Mẹ chồng nàng dâu hai người đang nói chuyện, cả nhà cũng đều đã thức dậy, thấy mọi người dậy cả rồi, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng thôi không nói gọi mọi người mau ăn cơm. Nhớ tới cuộc nói chuyện đêm qua, Ngô Hồng Nhi nhìn thấy bộ dáng còn buồn ngủ của Hồ Quốc Đống, vậy mà còn có chút ngượng ngùng, hai vợ chồng kết hôn đã mười năm rồi, sự ngượng ngùng này thật đúng là hiếm thấy. Cũng may Ngô Hồng Nhi nhân cơ hội gọi mọi người ăn cơm che dấu qua.

Sau khi xơi cơm cho mấy đứa nhỏ xong, Ngô Hồng Nhi đưa cho Hồ Quốc Đống một quả trứng gà, hai vợ chồng nhìn nhau cười, trái lại thân mật hơn bình thường vài phần.

Nhưng sự ngọt ngào của đôi vợ chồng trẻ lại làm cho Nha Nha bất mãn, cô bé đang vội ăn cơm mà. Tuy rằng đã bốn tuổi có thể tự mình ăn cơm, nhưng cô bé vẫn ăn dính đầy người đầy bàn, bởi vậy buổi sáng phần lớn thời gian vẫn là Ngô Hồng Nhi bón cơm, bởi vì lát nữa cô bé còn phải đến trường.”Mẹ ơi, mẹ ơi.” Con bé vô cùng bất mãn, trước đây mẹ cô bé đều là bón cho cô bé đầu tiên, sao hôm nay lại cho bố trứng trứng chứ.

Nghe thấy tiếng bất mãn của con bé, Ngô Hồng Nhi vội vàng bưng canh trứng gà chuyên nấu cho con bé lên, bón cho cô bé một miếng. Về phần hai thằng Hồ Kiệt cùng Hồ Trác, căn bản không cần người lớn lo, tự mình ăn cũng rất ngon lành. Bởi vì nguyên nhân cô giáo muốn gọi phụ huynh, Hồ Kiệt từ lúc đi ra đã rất chột dạ, liên tục liếc trộm Ngô Hồng Nhi, trông thấy Ngô Hồng Nhi tâm tình không tệ, cu cậu len lén thở phào nhẹ nhõm.

Nói tới Hồ Kiệt không sợ ông nội bà nội cũng không sợ bố, vậy mà sợ nhất là Ngô Hồng Nhi dịu dịu dàng dàng, Hồ Quốc Đống tức giận nhiều nhất cho cu cậu một bữa lươn xào một chút là qua, Ngô Hồng Nhi tức giận vậy sẽ đáng sợ rồi, mẹ không chỉ sẽ khấu trừ tiền tiêu vặt của cu cậu, ngay cả đồ ăn vặt cũng không cho cu cậu ăn, đáng sợ nhất là hoàn toàn không để cho cậu đi chơi, toàn bắt cu cậu chết dí ở nhà làm bài tập, ngay cả TV cũng không để cho xem, đây đối với Hồ Kiệt mà nói là chuyện đáng sợ nhất quả đất rồi.

Bộ dáng dè dặt đó của Hồ Kiệt làm sao có thể giấu được Ngô Hồng Nhi, nhưng Ngô Hồng Nhi cũng không thể mắng cu cậu trước mặt hai cụ, hai cụ chính là ô dù của thằng nhóc này, thường thường cô cái gì cũng còn chưa mở miệng, hai cụ đã đau lòng ghê gớm rồi. Có điều tiền tiêu vặt tuần này của Hồ Kiệt chắc chắn không còn rồi.

Hồ Kiệt vừa thở phào nhẹ nhõm cũng không biết có một chuyện bi thảm như vậy chờ đợi cu cậu đâu, chờ ăn cơm xong, Hồ Quốc Đống liền đi, Ngô Hồng Nhi cũng mang theo ba đứa nhỏ đưa chúng nó đi học. Đưa hai cậu con trai đến trường học trước, sau đó lại đưa Nha Nha đến nhà trẻ, Ngô Hồng Nhi nhìn trời còn sớm bèn đi dạo ở bên ngoài mua chút đồ vụn vặt, lúc này mới lại đi trường học. Đầu buổi sáng cô Triệu có hai tiết, nếu như đi sớm cô cũng không tìm được người.

Nói tới chuyện trẻ con đánh nhau cũng đều là chuyện nhỏ, trẻ con lúc này đều nhiều, cũng đều chắc nịch, hoàn toàn không giống đám con một đời sau, tất cả đều là đãi ngộ của tiểu công chúa tiểu vương tử, bởi vậy hai đứa nhỏ đánh nhau chỉ cần không có chuyện lớn phụ huynh bình thường đều sẽ không quản. Có điều kẻ tái phạm như Hồ Kiệt, thực sự làm cho chủ nhiệm lớp tức không còn cách nào nên vẫn gọi phụ huynh.

Nhìn thấy cô Triệu chủ nhiệm lớp của Hồ Kiệt, Ngô Hồng Nhi lập tức cười nói: “Cô Triệu, cô xem lại thêm phiền toái cho cô rồi.” Nhờ phúc của Hồ Kiệt, Ngô Hồng Nhi cùng cô Triệu quả thực quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa. Không qua thời gian bao lâu lại có thể gặp mặt một lần. Ngô Hồng Nhi gặp cô Triệu mặt cũng nóng bừng.

Cô Triệu thấy Ngô Hồng Nhi cũng là cười khổ, nói thật ra cô đối với đứa nhỏ Hồ Kiệt này thật là vừa yêu vừa hận, đứa nhỏ này thông minh đúng là thông minh, nhưng mà lại không thích động não cho lắm, ở trong mắt cu cậu vấn đề có thể dùng vũ lực giải quyết cũng không phải là vấn đề. Nhất là về mặt chung đụng với bạn học, người khác có lẽ sẽ dùng lý phục người, nhưng cu cậu lại thích dùng nắm tay phục người. Bởi vậy đứa nhỏ này luôn đánh nhau không ngừng.

Nhưng không thể không nói cô Triệu rất thích đứa nhỏ này, bởi vậy tuy rằng thường xuyên gọi phụ huynh, nhưng cũng chỉ là thường xuyên nghiên cứu thảo luận với Ngô Hồng Nhi nên dạy trẻ con như thế nào mà thôi, chuyện dùng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị phàn nàn với phụ huynh đứa nhỏ cái này không tốt cái kia không tốt như giáo viên khác là tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người cô Triệu.

Lần này cô Triệu theo thường lệ cũng là nói một chút nguyên nhân Hồ Kiệt đánh nhau lần này với Ngô Hồng Nhi, nói trắng ra cũng không phải việc lớn gì, bé trai đều như vậy, không ai phục ai mà thôi. Nói xong chuyện này hai người lại tham khảo một chút vấn đề giáo dục trẻ con, lúc này Ngô Hồng Nhi mới cáo từ ra về.

Trước đây cô cũng là nghĩ tới có nên biếu cho cô Triệu chút đồ hay không, nhưng các thầy cô giáo đầu năm nay đều rất ngay thẳng, là loại làm tấm gương sáng thực sự kia, nếu cho đồ trái lại không tốt, bởi vậy mỗi lần cô đều là tay không mà đến. Có điều ngày tết cô vẫn sẽ dẫn con qua chúc tết gì đó cho cô Triệu. Đến lúc đó tặng chút đồ qua chính là lễ phép. Nói tới Ngô Hồng Nhi thật sự cảm thấy rất xấu hổ, thời gian cô Triệu tiêu phí trên người một mình Hồ Kiệt cũng có thể kham nổi cả lớp rồi.

Thấy Ngô Hồng Nhi đi rồi, một giáo viên mới tới bèn hỏi: “Cô Triệu, người đó là ai vậy, cô ấy vậy mà tự lái xe riêng đến đó, bộ quần áo cô ấy mặc trên người lần trước em đã thấy ở cửa hàng lớn trong thành phố phải mấy trăm đồng cơ, còn có đôi giày kia, chỗ chúng ta cũng không có bán. Thật có tiền, một thân của cô ấy cũng có thể bằng tiền lương một năm của chúng ta rồi.”

Giáo viên mới tới này họ Vương là học sinh trung chuyên(*) vừa tốt nghiệp, có chút ái mộ hư vinh nho nhỏ, đến trường tiểu học làm giáo viên cũng là nhờ người mới vào được, dù sao hiện tại sinh viên đại học cũng nhiều rồi, học sinh trung chuyên cũng không được ưa chuộng như trước đây nữa. Vừa nãy Ngô Hồng Nhi vừa tiến vào tròng mắt cô ta đã không chuyển động nổi rồi, trước đây hồi đi học ở trong thành phố cô ta cũng thường xuyên đi dạo phố, đám quần áo này tuy rằng không mua nổi, nhưng cũng đã gặp.

(*)Trung chuyên: tương tự các trường dạy nghề ở mình, tức là sau chín năm bắt buộc, ba năm cấp ba đào tạo nghề.

Cô Triệu biết chi tiết nhà Ngô Hồng Nhi, lúc đi thăm hỏi các gia đình cô từng đến nhà họ Hồ, đương nhiên biết bố Hồ Kiệt là chủ doanh nghiệp tư nhân, “Lão Hồ gia” nổi tiếng chính là của nhà hắn. Nhưng cô không thích nói người dài ngắn, bèn chỉ nói là nói: “Đó là mẹ của Hồ Kiệt lớp chúng tôi.” Nói xong liền tiếp tục soạn bài không để ý tới cô ta nữa.

Đầu óc cô Vương chuyển chuyển ghi cái tên này vào trong lòng, lại tìm người khác nghe ngóng hỏi thăm, nhà họ Hồ là ở trấn trên, hỏi thăm kỹ càng, rất nhanh cô ta liền biết rõ tình hình nhà họ Hồ. Hai đứa con trai của nhà họ Hồ đều đang học tiểu học, đợi đến lúc chủ nhiệm giáo đạo(**) phân lớp cho cô ta, cô ta liền chọn lớp Hồ Trác đang học. Mặc dù chỉ là dạy ngữ văn cũng không phải là chủ nhiệm lớp, nhưng cô ta nghĩ đến cũng rất tốt, mình nói như thế nào cũng là giáo viên của đứa nhỏ nhà họ Hồ, nhỡ đâu sau này có thể được chỗ tốt gì đây.

(**)Chủ nhiệm giáo đạo: Chủ quản giáo dục chịu trách nhiệm thiết lập các công việc hàng ngày cho trường học…

Cô Tiểu Vương và cô Triệu thì không giống nhau, trong xương của cô Triệu đều là dạy học dạy người, ở trong cái nhìn của cô Tiểu Vương dạy học dạy người quan trọng, mình sống được tốt cũng quan trọng như vậy. Có điều không thể không nói, cô ta chọn cho mình một quân bải hỏng, nếu cô ta làm giáo viên cho Hồ Kiệt không chừng thật có thể hưởng chút lợi nhỏ, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta chọn là Hồ Trác, chẳng qua đây đều là nói sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui