Chỉ Rung Động Vì Em - Duy Nhất Vì Ngươi Tâm Động

Chương này do mình tự đặt tên nhé
_____

"Chuyện của tôi và Cố Mục Niên, tại sao tôi lại phải để ý tới suy nghĩ của người ngoài như cô chứ. Nhưng mà lúc trước tôi vẫn suy nghĩ, vì cái gì mà từ sau khi tôi ra nước ngoài, cô lại thay đổi thái độ với tôi, bây giờ tôi mới hiểu thì ra là từ năm lớp mười, trong lòng cô đã bắt đầu chán ghét tôi."

Hác Bội Bội: "Lâm Phi Lam, không nghĩ đến con người cô thật quá ghê tởm, trước kia chúng tôi còn coi cô như bạn thân, Khương Dao cũng chưa từng làm hại chi cô!"

Lâm Phi Lam nở nụ cười, chỉ vào hai người họ, giọng điệu mang theo sự phẫn hận: "Trong lòng các cô tôi cũng có chút địa vị sao? Gia thế, diện mạo, học tập của tôi cũng không bằng hai cô, các cô có biết bên ngoài người ta đánh giá tôi như thế nào hay không? Họ đều nói là, tôi là người bám đuôi theo hai người, trong mắt mọi người, chỉ thấy hào quang của Khương Dao, còn ai chú ý tới tôi chứ? !"

"... Mặc kệ như thế nào, tôi và Bội Bội lúc trước đều thật tâm đối với cô."

"Không cần! Ta cần hai người thật sự quan tâm sao? !" Lâm Phi Lam than thở khóc lóc, "Cô biết ngày hôm đó tôi đi tỏ tình với Cố Mục Niên, tôi đã ăn mặc rất xinh đẹp, còn tặng quà cho anh ấy. Tôi đi tìm anh ấy, anh ấy lại nói cho tôi biết trong lòng anh ấy đã có người mình thích. Tôi biết là cô, cho nên tôi nói với anh ấy, Khương Dao muốn ra nước ngoài, anh ấy có thể không thể thử yêu đương với tôi không. Anh ấy lại nói, bất kể cô có thích anh ấy hay không thì trong lòng anh ấy chỉ có thể chưa cô, không thể chứa thêm ai khác, cô thấy đấy, cô đâu có yêu anh ấy bằng tôi, sao bây giờ cô lại có được anh ấy, thật không công bằng.

Khương Dao cúi đầu, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Cho tới ngày hôm nay tôi mới biết anh ấy thích tôi như vậy. Nếu không phải tôi tình cờ biết được chuyện bức thư qua người nam sinh đưa thư đó, thì chắc có khả năng tôi vĩnh viễn sẽ không biết chuyện này. Lâm Phi Lam cô nói cô yêu anh ấy, nhưng mà cô lại giở trò sau lưng anh ấy sao?"

Cô không phải đang nổi giận với Lâm Phi Lam vì lúc trước cô không nhận được thư, mà là chuyện này đã làm tổn thương tới người mà cô yêu nhất.

Lâm Phi Lam lau nước mắt, cái gì cũng không nói.

Hác Bội Bội cầm tay Khương Dao, Khương Dao xiết chặt thư tình, nói với Lâm Phi Lam: "Thật may mắn tôi và Cố Mục Niên cuối cùng cũng không có xa nhau, cũng mong từ nay về sau cô cách xa chúng tôi ra một chút."

Khương Dao và Hác Bội Bội rời đi. Hác Bội Bội lái xe, hỏi người bên cạnh: "Bây giờ cậu muốn đi đâu?"

"Đến nhà cậu đi." Khương Dao cúi đầu, trong tay nắm chặt lấy bức thư, nhưng không có mở ra.

Hác Bội Bội có thể nhận thấy được sự khổ sở của cô, đau lòng thay cho cô.

Xe chậm rãi đi về phía trước, Hác Bội Bội mở miệng an ủi cô: "Dao Dao, thật ra nếu lúc đó cậu nhận được thư tình, chưa chắc đã là chuyện tốt. Bởi vì lúc đó cậu chưa có tình ý với Cố Mục Niên, ngược lại sẽ làm cho hai người cảm thấy rất xấu hổ, nói không chừng kết cục của ngày hôm nay sẽ không giống nhau."

Cho nên, chuyện này có thể cho là duyên phận. Chuyện trước kia cứ như thế mà bỏ qua, có thể là vì để đem lại kết cuộc hạnh phúc của ngày hôm nay.

Khương Dao gật gật đầu: "Chỉ là chuyện tình cảm này lại làm cho anh ấy đau lòng... Tớ cũng rất đau lòng. Nếu là người khác, có lẽ đã sớm thay đổi tình cảm với tớ rồi."

Cô không nghĩ đến, anh lại chung tình với cô như vậy.

Hác Bội Bội: "Nhưng mà hai người cũng thật may mắn khi bây giờ đã ở bên cạnh nhau."

Đến nhà, Khương Dao nói muốn một người trong chốc lát. Hác Bội Bội cũng cho cô một không gian an tĩnh, cô ấy đi ngoài mua một chút đồ ăn, giữa trưa trở về sẽ nấu cho Khương Dao.

Đợi đến lúc Bội Bội ra khỏi nhà, Khương Dao ngồi trên sô pha, mở bức thư đã ố vàng ra.

"Ngốc quá, nhưng mà ở trong lòng anh Dao Dao là đáng yêu nhất:

Lúc em nhận được bức thư này chắc là ngạc nhiên lắm. Anh đoán bây giờ mặt em có phải đã đỏ lên rồi hay không? Không cho phép em thẹn thùng khép trang giấy lại, tiếp tục nhìn xuống.

Lúc anh lên đại học, có khả năng em sẽ  nhận thấy được anh rất bận rộn, có thể hai ba ngày mới gọi điện thoại cho em. Nhưng thật ra không phải là anh bận rộn, mà trong lòng rất loạn, không biết nên đối mặt với em như thế nào. Anh phát hiện ra, mỗi ngày anh sẽ không tự chủ được mà nhớ đến em, muốn biết em lên cấp 3 có bận rộn hay không, cơ thể có tốt hay không, có thường xuyên rèn luyện sức khỏe hay không, có nam sinh nào chọc phá em hay không. Anh mới bắt đầu nhận thấy rằng anh đã thích em.

Khụ khụ khụ, thật ra anh cũng không biết anh là một người thông minh như vậy mà lại đi thích phải một cô gái ngốc như em. Em luôn luôn thích giám sát anh, không cho anh hút thuốc uống rượu, còn thích cùng mẹ anh cáo trạng, ngươi còn thường xuyên ngây thơ bảo anh đi chơi mấy trò chơi trẻ con với em, đôi khi rất ngoan nhưng có đôi khi lại rất ầm ĩ. Nhưng mà... Anh thực sự rất  thích em.... Anh cũng không biết là bởi vì lí do gì, dù sao anh chính là thích ở cùng một chỗ với em, ở bên cạnh em anh sẽ rất vui vẻ.

Mỗi lần anh giới thiệu em với bạn bè của anh, anh đều nói em là muội muội của anh, nhưng mà có quỷ mới biết anh đối với cô muội muội này có tình chiếm hữu rất mạnh. Bọn họ còn nói muốn theo đuổi em, anh lập tức khiến cho bọn họ thu hồi tâm tư, không cho nghĩ cách đến gần em. Vừa mới bắt đầu anh cho rằng là anh muốn giám sát em, không cho em yêu sớm, nhưng mà cho đến bây giờ anh mới biết được anh muốn đem em trở thành của riêng mình anh.

Gần đây anh có chút sợ hãi, sợ em đến trường mới không có ai bảo vệ em, hoặc có nhiều nam sinh theo đuổi em. Anh càng nghĩ lại càng hoảng sợ, cho nên tính nói trước cho em biết tâm tư của anh đối với em

Nhưng mà em yên tâm, anh sẽ không làm ầm ĩ đến việc học tập của em. Anh cũng không có ý định bảo em sẽ đáp ứng anh nhanh như vạy. Nhưng mà anh ở trường học, cũng sẽ không cùng với những nữ sinh khác có mới quan hệ mập mờ, anh sẽ chuyên tâm chờ em.

...

Anh thường xuyên nói chuyện với không đứng đắn với em, cho nên vẫn là nên viết thư cho em. Đây đều là những lời thật lòng của anh, không phải nói đùa với em đâu. Hôm nay anh đã trở về T thị, cho nên em xem thư, sau khi tan học đến cổng sau có được hay không? Anh sẽ ở cổng sau chờ em.

Không có gì, anh chính là nhớ em, thật vất vả mới trở về, muốn nhìn em một chút. Anh sẽ dẫn em đi ăn quán ăn mà em thích nhất. Mặc kệ thế nào, cũng phải tới có được hay không? Em không thích anh cũng phải tới để nói với anh

—— Cố Mục Niên

26. 9. 20xx "

Khương Dao đọc bức thư xong, nước mắt đã chảy dày ở hai gò má. Cô khép bức thư lại, đem nó đặt trong lòng ngực, che miệng không để cho tiếng khóc phát ra.

Cái người này từ đầu đến cuối đều rất thích cô a, bây giờ cô muốn trở lại ngày hôm đó, đi ra cổng sau trường ôm anh một cái.

Ngày đó hẳn là anh đã đợi cô rất lâu, cuối cùng đổi lấy là sự "Cự tuyệt" của cô. Anh nhất định là rất đau lòng.

Anh luôn nói cô ngốc, bây giờ cô mới biết chính mình thật sự rất ngu, đã nhiều năm như vậy mà không có nhận thấy được tình cảm của anh đối với cô. Còn đã làm cho anh phải đợi nhiều năm như vậy.

Khương Dao lau nước mắt trên mặt, màn hình di động lại sáng lên

Là Cố Mục Niên gọi tới.

Khóe mắt cô chua xót một chút.

Cô nhìn chiếc điện thoại rung lên, nhưng cũng không bắt máy

Một lát sau, cô bình tĩnh lại cảm xúc, đem điện thoại gọi lại.

"Alo, Mục Niên ..." Cô cực lực khống chế lại thanh âm của mình, để cho giống bình thường một chút.

"Dao Dao, vừa rồi tại sao lại không nhận điện thoại, đang bận sao?"

"Vừa rồi em... Đang nói chuyện với Bội Bội. Cho nên không nghe thấy."

"Ừm. Giữa trưa có trở về ăn cơm hay không, anh sẽ mua món em thích ăn, và làm cơm khoai sọ cho em."

Ngữ điệu ôn nhu của anh lại làm Khương Dao một lần nữa bụm miệng kiềm lại, cô dừng một chút mới trả lời: "Giữa trưa khả năng là không được, Bội Bội đi mua thức ăn cho em rồi, tối về anh lại nấu cho em được không?"

"Được, vị hôn thê của anh thích ăn cái gì cũng được."

Cô cười cười, "Mục Niên, em rất yêu anh."

Anh ở đầu kia điện thoại cũng cười, "Cái miệng nhỏ nhắn kia sao lại ngọt như vậy chứ?"

"Thật lòng đó."

"Giọng mũi của em sao lại có chút, có phải là bị cảm hay không?"

"Không có..."

"Quần áo mặc nhiều một chút, đúng giờ nhớ ăn cơm, giữa trưa em muốn về nhà ngủ trưa, liền gọi điện thoại cho anh, anh đi đón em được không?"

"Được."

Hàn huyên vài câu, hai người liền kết thúc cuộc nói chuyện.

Sau khi Hác Bội Bội trở về, nhìn thấy mặt Khương Dao, liền biết cô đã khóc. Cô ấy thở dài, nói: "Cậu cũng đừng tự trách bản thân nữa, chuyện này đã qua lâu rồi, khả năng anh ấy cũng đã buông xuống."

Khương Dao gật đầu, Cố Mục Niên từ đầu đến cuối đều không đề cập tới, cô cũng tính tìm lúc thích hợp để nói với anh về chuyện này. Còn bây giờ, cô phải đối tốt với anh hơn nữa.

Sau khi cơm nước xong, Khương Dao trở về nhà. Đến cửa nhà, cô hít sâu một hơi, thu hồi lại nhũng cảm xúc khác thường, mở cửa ra.

Cố Mục Niên ở trong thư phòng, nghe được thấy tiếng của mở, lập tức đi ra.

Khương Dao nhìn đến thấy, trên mặt mang theo tươi cười: "Mục Niên —— "

Cô nói xong, chạy về phía anh. Cô nhảy dựng lên, ôm cổ của anh, đu lên người anh cười cười.

Anh vững vàng bế cô lên, ôm lấy cô xoay một vòng, khóe miệng cong lên: "Không phải anh đã nói khi nào về thì gọi báo anh một tiếng sao? Ngu ngốc."

"Aida không có việc gì, em nhớ anh nên liền lập tức chạy về, muốn cho anh một chút kinh hỉ."

Cô nhéo nhéo mặt anh, tay liền bị anh bắt được, "Nghịch ngợm như vậy sao?"

Khương Dao cười ngọt ngào , "Mục Ca Ca —— "

Một tiếng "Mục Ca Ca" này, đem tim của anh hòa tan trong hũ mật. Anh xoay người, đem cô ôm vào phòng ngủ.

Anh cởi áo khoác giúp cô, hai người nằm ở trên giường, anh ôm cô, đắp kín chăn.

Cô chủ động nghiêng người ôm chặt hông của anh "Trời lạnh mà có cái bạn trai chính là tốt nhất; giống như lò sưởi di động vậy. Giường cũng rất ấm áp ."

Anh nói: "Trời lạnh muốn ôm lò sưởi, thì phải có thù lao ."

"Hả? Cái gì phải có thù lao?"

Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô, ở bên tai cô nói nhỏ một câu, mặt cô thoáng chốc liền đỏ.

Cô giận anh một câu, "Anh có thể đứng đắn một chút được hay không..."

"Tại sao anh lại không thể không đứng đắn, vậy em không để anh khi dễ em, thì anh có thể khi dễ những người khác sao?"

"Anh chỉ có thể khi dễ em thôi!"

Anh cười đến lồng ngực phập phồng, "Hảo hảo hảo, anh chỉ khi dễ em."

Khương Dao bị anh chọc cho vừa giận vừa thẹn, cái miệng nhỏ nhắn đô đô.

Anh lại lần nữa hỏi cô: "Thế nào? Có đáp ứng hay không?"

"Nhưng mà mấy ngày nay đại di mụ của em đến ..."

"Không có việc gì, anh có thể đợi."

Đến thời cơ thích hợp, liền đem cô gái nhỏ này ăn sạch sẽ luôn luôn.

Khương Dao đỏ mặt, gật gật đầu. Anh cúi đầu đem môi cô khóa chặt.

——

Hai ngày sau, Cố Mục Niên lại đi công tác ở Bắc Kinh, tham gia một diễn đàn châu báu định kỳ. Khương Dao liền ở trong nhà chờ anh trở về.

Buổi tối thứ năm vừa tan tầm, cô gọi cho Vu Thần.

"Alo, Vu Thần ca?"

"Nha tẩu tử, em tìm anh có việc?"

"Vâng, em muốn tìm anh nó chút chuyện, không biết anh có rảnh hay không?"

"Được, đêm nay anh có rãnh... Một mình em hẹn anh sao?"

"... Vâng, Mục Niên đi công tác rồi, em có một số việc muốn cùng anh trò chuyện."

Trong lòng Vu Thần nghi hoặc, nhưng mà vẫn không nói gì, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng. Anh ấy đoán Khương Dao muốn cùng anh nói chuyện có chút thần bí, cho nên cũng không nói cho Cố Mục Niên.

Hai người đến nhà hang, gọi món xong, Vu Thần cười hì hì nói: "Tẩu tử, đây là tìm anh có chuyện gì a? Có phải Cố Mục Niên lại phạm sai lầm gì hay không, cần anh giúp em điều tra một chút?"

Khương Dao lắc đầu nở nụ cười, "Không phải rồi, là em...muốn tìm anh hỏi một chuyện."

"Hả?"

"Vu Thần ca, anh và Cố Mục Niên làm bạn bè tốt của nhau nhiều năm như vậy, anh biết năm em học lớp 10 Mục Niên có viết thư tình cho em, đúng không..." Mấy ngày nay Khương Dao cứ tự hỏi chuyện này, cô muốn biết, lúc đó cô không đi gặp anh, sau đó tâm tình anh phản ứng như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui