Chỉ Say Mê Quân

Trong lòng Liễu Nham cảm thấy nếu mình quá thân thiết với các nàng sẽ rất là
phiền toái, cho nên nàng giữ yên lặng, đấu tranh cùng thức ăn trên bàn,
dù sao mục đích nàng đến Phượng Dương Lâu cũng chỉ là để nhận xét đồ ăn
mà thôi. Hơn nữa nàng cảm giác được, ba người kia vì sự hiện diện của
nàng mà có một số việc họ không thể mở miệng, cho nên nàng cũng không hy vọng các nàng nói ra, nếu như biết quá nhiều, không phải là nhảy vào
lửa, thì cũng là bị giết người diệt khẩu.

Nàng tỉ mỉ thưởng thức
nhận xét từng món ăn, người tên Viên Cẩm kia thật đúng là có tiền, chiêu đãi hẳn một bàn toàn món ăn chiêu bài, nhưng món ăn lại làm cho nàng có chút thất vọng, món ăn ở đây so với Tụ Tiên Lâu không có gì đặc biệt,
thậm chí còn không ngon bằng Tụ Tiên Lâu, vậy tại sao nơi này lại có
nhiều người tới ăn như vậy ?

Liễu Nham đã thu hoạch được tin tức
mình mong muốn, cho nên muốn mau rời khỏi chỗ này, nàng dẫn đầu phá vỡ
trầm mặc ” Phượng Dương Lâu làm việc sao lại phát đạt như vậy, nơi này
so với Tụ Tiên Lâu có chỗ gì đặc biệt hơn hay sao?”


Viên Cẩm nghi ngờ nhìn nàng “Ngươi không phải là người Đô thành, ngay cả điều này mà cũng không biết?”

“Hoàn cảnh nơi này và món ăn ở đây so với Tụ Tiên Lâu cũng không hề có gì
khác biệt!” Liễu Nham không thèm để ý tới nghi ngờ của nàng ta.

“Đồ ăn ở đây, đúng là không có gì khác biệt. Chỉ có điều mỗi một tháng Liên Tích Công tử sẽ tới nơi này mấy ngày, khách hàng được chọn trúng sẽ
trở thành khách quý tháng này của Công tử Liên Tích.” Viên Cẩm giải
thích cho nàng hiểu.

“ Công tử Liên Tích là người nào?” Trong ấn
tượng của Liễu Nham tựa hồ đã nghe qua cái tên này, nhưng lại không nhớ
ra được. Nếu như mới vừa rồi chỉ là hoài nghi, thì bây giờ Liễu Nham bị
ba người kia hoàn toàn khinh bỉ.

“Không phải đâu, muội muội,
ngươi ngay cả Công tử Liên Tích vậy mà cũng chưa từng nghe nói qua?” Mặc Lăng vẫn một mực giữ im lặng. Liễu Nham vô tội lắc đầu, cái người Liên
Tích công tử kia thật sự nổi danh như vậy sao, địa vị có thể so với cấp
đại minh tinh thế giới, như Audrey? Hepburn, Marylyn? Monroe hay sao?

“Công tử Liên Tích là người đứng đầu bảng của Túy Hồng lâu, tài nghệ cầm kỳ
thư họa đạt tới đỉnh cao, người cũng đẹp như tiên tử hạ phàm. Hắn bán
nghệ không bán thân, chỉ tiếp đãi khách nhân hữu duyên với hắn, còn về
những người khác, vô luận cho bao nhiêu bạc hắn cũng sẽ không gặp. Nghe
nói nhìn hắn nhảy múa một điệu, ba ngày hồn vía mới quay trở lại.” Ngay
cả Bạch Mạt Nhiên giống như trích tiên (tiên giáng trần) khi nhắc tới kỹ nam này của Hồng Lâu cũng có vẻ ngưỡng mộ, xem ra công tử Liên Tích đó thật sự là không đơn giản.


Có điều Liễu Nham vẫn không cho là
đúng, cái gì mà chỉ gặp người hữu duyên, cường điệu, tuyệt đối là cường
điệu, càng thần bí càng khiến cho mọi người muốn tìm tòi lại không thể.
“Hắn làm như vậy, tú bà Túy Hồng lâu cũng đồng ý?”

“Nhưng hắn là
cây tiền của Túy Hồng lâu, mỗi tháng ngày mười lăm hắn đều hiện diện ở
Túy Hồng lâu một lần, biểu diễn một chút ca khúc và một vài tiết mục.
Đến ngày đó muốn vào Túy Hồng lâu thì phải có thiệp mời, một tấm thiệp
mời này ở Đô thành cũng có thể bán được hơn vạn lượng, nếu như mua lại
của người khác thì giá càng mắc, nhưng cho dù như vậy, cũng không có ai
chịu nhường lại.”

Hơn vạn lượng? Trong Đô thành quả nhiên rất
nhiều giàu sang, số tiền này đủ để gia đình người bình thường sống mấy
cuộc đời rồi.”Vị Liên Tích kia có thật đẹp như vậy không? Đại mỹ nam ở
Đô thành không phải là Tứ hoàng tử sao?”

“Hắn?” Viên Cẩm bĩu môi, một tên tiểu tử thúi, nàng không nhịn ở trong lòng oán thầm, còn hai

người kia lúc nghe thấy tên Tứ hoàng tử được nhắc đến rõ ràng có chút
run rẩy, một bộ dáng hoảng sợ. Liễu Nham đối với biểu hiện của các nàng
cảm thấy rất khó hiểu, vị Tứ hoàng tử này rốt cuộc ra sao, vậy mà có thể khiến người trấn định như thế lập tức rối loạn phương tấc. Bạch Mạt
Nhiên phát giác được ánh mắt thăm dò của Liễu Nham, liền vội vàng giải
thích, ” thân phận tôn quý Tứ hoàng tử, bách tính bình dân rất khó nhìn
thấy, lời đồn khả năng có chút sai lầm và thiên vị . Còn Công tử Liên
Tích thì, năm trước vào thời điểm chúng ta chưa rời khỏi Đô thành may
mắn được gặp một lần, tài hoa và dung mạo của hắn chính xác là như thế.”

Liễu Nham đã biết được thủ đoạn đặc biệt của Phượng Dương Lâu, cũng không
cần thiết ở lâu. “Cảm ơn Viên tiểu thư hôm nay đã chiêu đãi, thời gian
không còn sớm, Lâm mỗ nên trở về phủ. Mặc Lăng, thuốc của phu quân đành
nhờ tỷ.”

Ba người kia quả thật có chuyện quan trọng cầ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận