Ting...!tong...!lại là ai bấm chuông nữa đây? Đang căng thẳng mà như có người giải nguy thế này còn gì bằng.
Mẹ chị đi xuống mở cửa cho hạ hoả lại.
Bà bước ngang hai đứa nhỏ còn để lại tiếng thở dài ngao ngán.
- Con chào bác, Khánh Quỳnh có nhà không bác? - À thì ra là Mẫn Vy, chị tới để xem kịch hay là sao mà đúng lúc vậy chứ hả?
- Nó trên lầu đó, con vô nhà đi.
Chị dắt xe vào nhà, xong đi lên lầu trước.
Lâu ngày không gặp mà sao nay mặt bác căng quá, chị cũng chẳng hiểu nhưng cứ cảm thấy có gì đó sai sai làm sao ấy.
- Hồ sơ nè, vụ gì vậy? - bà đóng cửa nhà nên lên sau.
Chị mở cửa vào thấy hai người đứng đấy trầm ngâm nên tò mò hỏi.
Xấp hồ sơ trên tay cũng không còn quan trọng nữa, chị đã đặt nó lên bàn rồi.
- Chị Vy, mẹ chị Quỳnh...!
Em định mở miệng cầu cứu Mẫn Vy...!ai có mà ngờ mới nói có nửa câu thì mẹ chị đẩy cửa đi vào.
Con bé sợ toát mồ hôi, em nín bặt.
- Bác có chuyện gì vậy bác? Con xin lỗi mà tại Nhã Khanh nó cũng là em con, nó có làm gì sai, bác nói để con dạy nó.
- Con đọc đi.
Có chữ ký của con nữa đó.
- bà đưa tờ giấy cho chị trong khi chị còn ngơ ngác chả hiểu vụ gì? Chữ ký?
- Vụ này...
- Lấp lửng cũng lây nữa hả? Hết đứa này tới Nhã Khanh rồi tới con.
Mẹ chị kể ra cũng thân với Mẫn Vy.
Từ lúc hai chị chơi chung, bà đã quen trong nhà có thêm đứa con gái nữa rồi, bà cũng xem chị Vy như con vậy.
Mấy lúc ba mẹ chị đi công tác, nếu không ngủ ở nhà Nhã Khanh thì chị cũng sang ngủ ké với Khánh Quỳnh.
- Giờ con tính sao với mẹ đây Quỳnh? Mới có mấy năm mà con không còn nhớ lời mẹ dạy nữa hả? Hay con nhớ cây roi hả Quỳnh?
- Không có, mẹ ơi tại con nói chuyện hỗn láo, con không biết suy nghĩ rồi con còn bỏ nhà đi cả tuần để mấy chị tìm nên con bị phạt là đúng rồi.
Mẹ đừng la chị mà mẹ.
Nhã Khanh nghe mẹ quát, em ôm lấy Khánh Quỳnh rồi khóc nức nở.
- Bác ơi, con nhốt em nó trong phòng nên em nó bị cảm lạnh phải nhập viên chứ Khánh Quỳnh đánh không có nặng.
Con nói thật mà bác.
- chị Vy chen vào.
- Đánh không nặng mà phải vào viện? Nếu bác đoán không sai thì Khánh Quỳnh phạt xong, em nó đau quá cộng với cảm lạnh sẵn nên sốt cao phải nhập viện đúng không?
Cả ba như bị trúng tim đen nên cứng họng.
Lúc này còn biện minh cho nhau, tới lúc này bị nhìn thấu tim đen rồi thì bao nhiêu cảm xúc lộ hết lên mặt.
- Đó thấy chưa? Đúng quá mà nên đâu có dám trả lời.
Khánh Quỳnh bước qua đó nằm xuống cho mẹ.
Bà chỉ cây roi về phía giường.
Câu nói thốt ra nghe nhẹ như lông hồng nhưng lại là cục tạ ngàn tấn trong lòng đối phương.
- Mẹ...!- chiêu dẹo này còn có tác dụng không đây? Hình như chưa bao giờ chị thành công khi làm thế với mẹ.
- Bác ơi hay bác phạt con luôn đi bác.
Con cũng có lỗi mà bác.
- Mẫn Vy níu tay bà lại.
Chị nhìn theo con bạn mà trong lòng rối như tơ vò.
- Mẹ...!- Nhã Khanh cũng rưng rưng đôi mắt nhìn mẹ chị.
- Hai đứa im! Còn muốn ăn đòn thì bác không cấm.
Hai đứa không còn xa lạ gì với bác, ngay cả Mẫn Vy cũng vậy.
Đâu phải bác chưa phạt con bao giờ đúng không? Còn nói nữa thì chịu đòn chung với nó luôn.
- Khánh Quỳnh nói con của mẹ chị chắc ai cũng tin.
Từ khuôn mặt, dáng đi cho tới cách hành xử cứng rắn ấy đều giống như đúc trong khuôn ra vậy.
Mẫn Vy cũng có lỗi mà, không lẽ để con bạn chịu đòn một mình.
Chị nhìn Khánh Quỳnh đang nằm sấp trên giường, mặt cúi vào hai tay đợi đòn thì suy nghĩ nhiều lắm.
Mẫn Vy tiến lại giường trong sự ngỡ ngàng của chị lẫn nó riêng mẹ chị thì không.
Nhã Khanh đứng đơ ra đó, bất lực.
Mẫn Vy nằm sấp bên cạnh Khánh Quỳnh.
- M làm gì vậy? Mẹ t đánh không có nhẹ đâu.
Để t chịu một mình được rồi.
- Khánh Quỳnh vẫn lì như ngày nào, tính không bao giờ bỏ được.
- Nhã Khanh ra ngoài đi, để mẹ dạy chị.
- Nhưng mà...!- em lúng túng định xin gì đó nhưng bị mẹ chị chặn ngang.
- Hay muốn ăn đòn luôn thể? - đối với nó, bà thương còn không hết.
Có chút thiên vị đây mà!
Em lắc đầu rồi chùn nhanh.
Bà quay lại với hai bé người lớn kia.
- Khánh Quỳnh, Mẫn Vy.
Mấy cây đây? Tội này không phải một lần.
Hai lần rồi.
- bà để cây roi nhịp nhịp lên mông Khánh Quỳnh vì chị nằm bên ngoài, gần cây roi nhất.
- Con...!- Khánh Quỳnh quay sang nhìn mẹ, chỉ một giây sau liền cúi đầu không dám nhìn nữa.
- Mỗi đứa 20 roi, Khánh Quỳnh lần 2 thêm 20 roi nữa.
Có ý kiến gì không?
Dám mà có ý kiến ư?
- Dạ không.
- hai đứa đồng thanh mà âm thanh yếu ớt như không nói vậy.
Khánh Quỳnh tự biết mình ăn đòn trước rồi nên nhắm mắt nằm đó đợi thôi.
Cây roi chạm vào mông, nhanh chóng nâng cao lên...
Chát...!Aa...!hic...!Mẫn Vy đau ứa nước mắt.
Mẹ chị đúng kiểu phục kích nha.
Chơi đòn roi còn thêm đòn tâm lý nữa...
Liên tiếp 5 roi nữa rơi xuống, rất dứt khoát, cứ vài 5s là 1 roi chí mạng đều hết cả mông.
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
Mẫn Vy cũng cứng đầu y như Khánh Quỳnh, dù mẹ chị đánh đâu có nhẹ, quần còn bay lên theo roi nhưng chị vẫn không khóc lớn.
Mẫn Vy úp mặt thút thít trong đấy chứ chẳng hề né qua né lại hay đưa tay ra sau che.
Mẹ chị đánh ác lắm, cứ một chỗ đánh 4 lần rồi mới chuyển sang chỗ khác.
Mẫn Vy đau tuôn mồ hôi nhưng sỉ diện không la là không, môi bậm chặt lại.
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
Tiếng roi vút trong không khí đã rợn người rồi, đáp xuống da thịt còn ghê sợ hơn nữa.
Vy mặc quần nhưng bên trong đoán chắc cũng đã lằn roi đỏ tấy lên.
Chị đau nhức không chịu được, nước mắt lăn dài.
Hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.
Khánh Quỳnh thấy bạn vì mình mà bị liên luỵ nên càng ấy nấy hơn.
Chị chỉ lén nhìn sang Mẫn Vy, vài roi cuối làm cho chị la lên vì cái rát mà roi mây tạo ra.
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
- Aaa...!hic...!Con xin lỗi bác...
Chị nấc lên nhưng bản thân cố kiềm lại.
Nhưng nghe sao vẫn xót lắm! Mẹ chị thấy Mẫn Vy đau đến ướt lưng áo cũng muốn biết bên trong bà đánh ra sao rồi nhưng còn chưa xử đứa con này xong, bà đánh tạm gác lại.
Nghĩ để đó, cây roi mây bà cầm lại chuyển sang mông Khánh Quỳnh.
Bà đâu có đánh liền, cây roi lại rời ra.
Bà lên tiếng:
- Mẫn Vy ra ngoài đi con.
Tí bác xoa thuốc cho.
- mới đánh đó mà đã dịu giọng thế này.
Thật khiến người ta nghi ngại.
- Dạ.
Chị cố nâng người ngồi lên không để mông chạm vào bất cứ đâu.
Cái đau ở mông nhưng lại làm đôi chân không nghe lời.
Mém tí chị khuỵu xuống rồi nhưng may đã trụ lại kịp.
Mẫn Vy lê thân ra khỏi phòng.
Chị gõ cửa phòng Nhã Khanh, em chạy ra vội đỡ chị vào.
Thấy mắt chị đỏ hoe là em biết bác đánh đau cỡ nào rồi.
Đó giờ chị vốn lì đòn mà, có bao giờ nó thấy chị khóc đâu.
Con bé đi nhúng cái khăn, chườm lên mông cho chị.
- Đỏ hết rồi nè.
Bác đánh ác vậy.
- con bé kéo quần chị xuống rồi tự lẩm bẩm nhận xét thành quả mẹ chị gây ra.
- Ây da...!Đau! - chị gạt tay Nhã Khanh ra.
- Em xin lỗi, xin lỗi.
Con bé định xoa nhẹ nhẹ cho chị nhưng mà nó đâu có biết mẹ chị chơi đánh 4 roi vô 1 chỗ rồi mới đổi vị trí nên trên mông in hẳn 5 dấu roi sưng tấy, nhìn có vẻ hơi trầy da như cạo gió.
Con bé cứ nghĩ chị bị ăn có 5 roi thôi nên khẽ chạm vào.
- Em xoa đi mà nhẹ nhẹ thôi nha.
Đau.
- Nay chị em than đau rồi á hả? Chị biết cảm giác của em chưa?
- Biết rồi biết rồi...!đừng có lèm bèm nữa.
Đau chết đi được vậy đó, em thử qua đó ăn vài roi đi là biết đau cỡ nào.
- ăn đòn đau liền quay sang giận cá chém thớt đây mà.
Nhã Khanh bĩu môi, em thấy chị đau nên hơi cáu, cũng không thèm tranh luận nữa chỉ tập trung thoa thuốc cho chị.
Mẫn Vy bên đây giận cá chém thớt thôi, còn Khánh Quỳnh bên phòng là cá nằm trên thớt.
Em đâu có hay, đâu có biết.
Mà kể cả em muốn biết thì mẹ chị cũng đã chốt cửa rồi.
Chị có chạy đằng trời.
- Kéo quần xuống cho mẹ.
Cây roi nhịp nhưng là nhịp mạnh vào giữa đôi mông ấy.
Chị ngượng đỏ mặt nhìn mẹ nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc ấy làm cho sợ hãi.
Khánh Quỳnh kéo hai lớp quần xuống tận đầu gối, đôi mông trắng hồng, đầy đặn lộ ra.
Tim chị bắt đầu đập nhanh hơn bình thường, nó tỉ lệ thuận với sức ép của cây roi mây đang kề trên mông.
Chát...!um...!
- Tại sao vậy con?
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
- Con không thương em hả?
Chát...!chát...
- Hả, Quỳnh?
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
- Con có mà mẹ...!hic...!- Khánh Quỳnh dẫu có cứng đầu, có lì đòn đến đâu cũng đã bật khóc.
Vừa bị đòn còn vừa bị la, sát thương tăng gấp đôi.
- Nhã Khanh, con bé lớn rồi, nói nó hiểu rồi, có phạt cũng phạt vài roi thôi.
Con đánh tới cỡ đó hả? - mẹ chị dừng roi lại giáo huấn chị.
Bà thấy đứa con gái mình yêu thương, đứa con bà đứt ruột đẻ ra đang đau đớn dưới ngọn roi của mình, bà cũng đâu đành đoạn.
Khánh Quỳnh khóc nhưng không lớn, nước mắt cứ ứa ra, chị cố kèm tiếng khóc nên cả cơ thể run lên.
Chát...!chát...!hic...!chát...!chát...!chát...
Chát...!chát...!chát...!chát...!chát...
- Aaa...!mẹ...!hức...
Một lằn roi chệch ra ngoài đùi, chị đau muốn bật dậy nhưng lý trí không cho phép điều đó.
Chị mà ngồi dậy, mẹ sẽ đánh đau hơn bây giờ mặc dù mông chị đã hiện rõ từng lằn roi.
Cái đau xé da xé thịt của roi mây khiến chị nức nở khóc.
- Mẹ không muốn con tái phạm nữa nha Quỳnh.
Chát...!chát...!chát...!chát...!chát...
- D...!ạ...!
Khánh Quỳnh lúc này thảm thương vô cùng.
Bản thân chỉ biết nằm im chịu trận không nhúc nhích tí nào.
Lời nói chị thốt ra, giờ cũng không trọn chữ vì khóc.
- Dạ
Chát...
- Dạ
Chát...
- Dạ
Chát...
- Tối ngày "dạ" mà không nghe lời là sao hả con? Con muốn mẹ la tới bao giờ hả?
Mẹ chị ngừng roi, bà chống cây lên giường nhìn đứa con gái của bà.
Bà khóc.
- Mẹ...!hic...!
Chị nhìn sang thấy mẹ khóc, bản thân tự dưng mếu máo theo.
Chắc chẳng có ai thấy Khánh Quỳnh yếu đuối thế này bao giờ.
Con cái dù lớn nhưng vẫn là đứa nhỏ có lớn mà không có khôn của phụ huynh.
Bị đánh đau chị cũng không khi nào trách mẹ.
Ngày còn bé chỉ dỗi tí, mẹ xoa cho rồi cũng hết giận.
Lớn rồi bị đòn, chị càng thương mẹ.
- Con đánh em đau, con khó chịu cỡ nào thì mẹ cũng đau cỡ đó khi phạt con vậy.
Đừng có như vậy nữa nghe chưa Quỳnh?
Mẹ chị ngồi xuống giường kế bên cạnh chị.
Bà xoa đầu chị rồi kê đùi mình vào cho chị nằm đỡ mỏi.
- Dạ...!hức...!Mẹ...!con đau...!hức...!
Ít khi mẹ chị thấy chị nhõng nhẻo vậy, bà nhìn xuống, chảy máu rồi bảo sao không kêu đau.
- Nằm đây tí, mẹ đi lấy thuốc bôi cho.
Đừng có chạm vô mông nghe chưa? Không nghe lời, tui đánh cho mấy phát nữa.
- Dạ
Mẹ chị sợ chị đụng vào thấy máu thêm cả đụng vào vết thương cũng không nên mới doạ chị vậy.
Khánh Quỳnh rát lắm, chị cũng nghĩ là mẹ đánh tét da rồi mới đau đớn thế này nên nước mắt cứ tuôn liên tục.
Cứ lau hết đợt này là nước mắt đợt sau lại ào ra như thuỷ điện.
Căn phòng giờ chỉ còn mình Khánh Quỳnh, chị nằm phơi mông dưới máy lạnh, gió thổi vào không mát chỉ có rát.
Tay chị vô thức bấu vào cái gối rồi se se nó cho mông đỡ đau.
Nghe có vẻ vô lý nhưng mà não nó bảo thế thì làm thế thôi.
Mẹ chị quay lại với Nhã Khanh, trên tay cầm bịch bông gòn, cái khăn với thau nước ấm cùng một khay thuốc.
Chị nhìn sang mà tá hoả.
- Mẹ, cái gì vậy mẹ? - mũi cứ hít hít hơi vì khóc quá không thở được nhưng sợ quá nên miệng cứ hỏi liền liền.
- Nằm lại đàng hoàng.
- bà chau mầy nhìn chị.
Lúc nãy bà đi ra ngoài, có hỏi Nhã Khanh thì con bé nói xoa thuốc cho Mẫn Vy rồi nên bà cũng yên tâm nhờ nó qua phụ xử lý vết thương cho Khánh Quỳnh.
Em mới bước vô, thấy chị nằm đó mà thấy thương.
Đường hoàng là soái tỷ vậy mà giờ nằm khóc lóc đó, mông sưng lên đến tội.
- Con lên giữ nó lại đi Khanh.
Con bé leo lên ôm lấy người chị, chị biết rõ là đau, thấy mẹ đổ nước muối sinh lý ra miếng bông chuẩn bị lau mông là chị xác định 100% có chảy máu.
- Aaa...!
Mẹ chị lau nhẹ nhẹ nhưng chị đã đau rồi thì có nhẹ mấy cũng vô ích.
Khánh Quỳnh gồng cứng người, khóc trong vô thức.
- Con nhỏ này bình thường lỳ lắm mà giờ nhõng nhẻo hả? - mẹ chị chọc cho chị quên đi cái đau.
Xử lý vết thương xong, bà lấy khăn ấm lau nhẹ xung quanh mông chị rồi bôi thuốc lên.
Chỗ bị thương, mẹ chị dán băng cá nhân lại cho chị.
Tí mở ra cũng lành lại rồi vì vết thương nhỏ tí thôi.
- Chị bị đòn mà, sao em khóc? - Khánh Quỳnh bị đòn nhưng cũng không quên nhìn tới đứa em.
- Không, không phải tại em mà chị bị đòn...!hic...
- Lần trước chị hứa với mẹ không phạt nặng em rồi, vậy mà lần này chị lại nữa.
Tại chị mà.
- Tại chị tại em gì, có lỗi là phải bị phạt nhưng mà phải chọn cách phù hợp.
Có đánh đòn cũng đánh vài roi cho em biết sợ thôi.
Nghe không Quỳnh? - mẹ chị đi vào, bà cắt ngang mạch cảm xúc.
- Dạ...!con nhớ rồi.
Con hong có lần sau đâu.
- Có lần sau nữa thì cứ cộng thêm 20 roi vào.
- mẹ chị nói vậy thôi chứ khi nãy đánh mới tới roi 30 thôi mà, có đủ đâu.
- Vậy bác ở đây với chị Quỳnh nha.
Con qua với chị Vy.
- Thôi con ở đây đi, để bác qua coi nó sao rồi.
Nãy cũng đánh mạnh quá.
Bà không đợi nó trả lời, đi một mạch qua phòng Mẫn Vy đang nằm.
- Vy ngủ hả con?
Không nghe tiếng hồi đáp, bà kéo quần Mẫn Vy xuống, thấy bớt sưng bớt bầm rồi bà mới yên tâm ra ngoài.
Mẫn Vy thức mà chị ngại nên không mở mắt làm gì, ai đời lớn rồi 37 tuổi lại bị đòn rồi tuột quần để kiểm tra mông có làm sao không.
Quê không biết để đâu cho hết nên đành giả bộ ngủ say.
Hai bà chị ăn đòn đau, sáng hôm sau vật vã lắm mới ngồi dậy được.
Khánh Quỳnh thì thảm hơn, tới ngồi cũng làm chị đau mông tê tái tâm can.
——————————
Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️
ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123.