Lúc này Quân Khuynh Nhã cũng không quên cuộc hẹn với bốn vị đường chủ, từ ngoài thành vào liền định dời bước đến Khuynh Thành lâu, bất chợt một người xẹt qua trong tầm mắt của nàng.
Đáng lý ra nàng cũng không phát hiện, chỉ tại người này lén la lén lút, nhìn ngó chung quanh, từ đầu tới chân mang một chiếc áo khoác vân hoa lông cáo có mũ trùm kín phía sau đầu. Đại buổi tối mà ăn mặc như vậy, nếu thế gia nữ tử trang như vậy cũng không có gì sự, nhưng là nữ nhân này một bộ dè dặt, đề phòng trước sau, lại để nàng bắt gặp đi vào con hẽm tối, thì quả thật có vấn đề. Nàng trước giờ không thích tò mò chuyện người khác nhưng cảm giác lần này chuyện cũng liên quan đến nàng nên lặng lẽ một trước một sau, tàn đi hơi thở triều theo nơi người đó biến mất địa phương.
Xuyên qua con hẽm xuất hiện trước mắt nàng là một tòa viện cũ kĩ có phần hoang phế, cánh cửa chịu lực đẩy vang lên từng tiếng:
- Két.. két!
Trong đêm tối thật hãi hùng, một nữ tử lại dám đi đến nơi như này càng khiến người ta nghi ngờ.
Nữ nhân ấy đi vào bên trong, Quân Khuynh Nhã cũng định theo sau nhưng nghĩ lại chỉ có một mình, võ công nàng cũng không quá giỏi chỉ giỏi sử dụng độc dược mà hiện giờ trên người không còn phấn độc chỉ còn chút phấn mê nếu tiếp cận quá gần chắc chắn sẽ bị phát hiện và nguy hiểm nên đành nấp sau khung cửa.
Nhìn lén nhất cử nhất động qua khe cửa, không quên cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh, Khuynh Nhã thấy trong sân rộng lớn ấy ngoại trừ nữ nhân kia thình lình xuất hiện một nam nhân bịt mặt, tiếng nói thì trầm đục, lãnh đạm người này thân thể cao to cường tráng, toàn thân tỏa ra sát khí lượn lờ, mặc dù đã thu liễm vài phần nội tức.
Nữ tử đó cầm trên tay một xấp giấy cùng một túi gấm bao trong đó có lẽ là ngân phiếu và bạc trắng liền ném về kẻ đối diện.
Họ hình như đang làm một cuộc giao dịch nào đó. Mà nữ nhân nãy giờ nàng theo dõi không ai khác chính là vị ngũ muội đáng mến Quân Như Thủy.
Khuynh Nhã cứ nghĩ nàng ta tuổi nhỏ mặc dù bề ngoài có phần kiêu căng, ngang ngược do được nuông chiều nhưng chỉ vì cô đánh nàng ta hai bạt tay không đến nỗi vị muội muội này liền thuê sát thủ giết nàng chứ?
- Thật là không thể tin được!
Nàng nghe Quân Như Thủy hạ âm giọng xuống tiếng nói bâng quơ nhưng lại khiến người lạnh lẽo.
- Đừng.. chỉ cần.. thân bại danh liệt..
Quân Như Thủy không phải thuê người sát cô mà là muốn hủy hoại danh tiết của cô đi. Đối với người phụ nữ thời cổ đại này thì thân bại danh liệt chỉ có việc mất trinh tiết nữa chẳng khác nào bắt họ phải chết. Nàng không tin được nữ tử mười ba tuổi mà lại thâm độc đến như vậy.
Nếu đã nghe được những mấu chốt cần nghe nàng cũng nên rời khỏi đây nhưng thật xui xẻo là bức tường kế bên nàng quá nát đi, chỉ chạm nhẹ mà vài miếng gạch vụn lại rớt xuống tạo nên những âm thanh.
Rắc.. lạch.. cạch.. cách!
Trong bóng đêm tĩnh mịch, yên ắng âm thanh ấy bỗng trở nên dọa người, rõ mồn một.
Ầm.. rầm!
Ngay tức khắc nội lực người đó phá không mà ra cánh cửa đổ sập trước mắt nàng. Không kịp nghĩ nhiều nàng vội vận công rời đi. Nhưng cũng liền lúc đó một đám người không biết từ đâu bay ra chắn con đường trước mặt nàng. Phía sau đúng là vị vừa mới thực hiện giao dịch với ngũ tiểu thư Quân tướng phủ.
- Ấy da, đây là có chuyện gì mà mọi người bao vây đông vui thế kia? Có thể phiền các vị tránh qua một bên để ta còn về, nhà bao việc!
Khuynh Nhã liền đổi âm giọng nam hơi khàn, trầm bổng, hơi mang chút ngả ngớn.
- Vậy là tiểu tử ngươi tự thừa nhận mình nghe được chuyện không nên nghe, hử?
Tên cầm đầu có vẻ lão thành bộ dạng hung thần ác sát.
- Ta nói chứ các ngươi nói lớn thế ta sao có thể không nghe, mà đó lại là địa bàn ta hay đến dừng chân buổi tối nữa! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi các ngươi!
- Bớt nói nhảm đi, lên!
Thế là cả đám người chia nhau theo tổ hợp tiến lên vây công nàng, cứ một đám lên nếu bị thương thì đám sau sẽ lên tiếp ứng chừa thời gian cho bọn họ điều tức lại.
Khuynh Nhã vừa chống cự vừa tìm cách đột phá vòng vây, nếu chạy ra đường lớn ắt có đường thoát nhưng người dân vô tội sẽ bị liên lụy chết thay dưới lưỡi kiếm không có mắt.
Trong lúc đánh nhau với bọn chúng nàng không quên quan sát tìm đặc điểm nhận dạng để sau khi rời khỏi đây tiện thể điều tra xem là tổ chức nào trên giang hồ cùng với bọn phía trước nàng đụng phải nữa.
Bọn chúng lại ti bỉ chơi lén ám khí, nàng liền rơi vào thế hạ phong, dù cật lực tránh vẫn bị vài nhát kiếm xẹt qua thân, cho nên Khuynh Nhã muốn đánh nhanh rút nhanh, những kẻ trong phạm vi gần nàng liền quăng bột phấn, nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn còn lại bốn người, vừa đánh đám người cận chiến vừa đề phòng bọn chúng hạ ám khí, kết quả vai phải của nàng không may cũng bị trúng một quả hình như có tẩm thuốc mê, nàng cũng gần như kiệt sức, chỉ dựa vào tiềm lực định đánh liều quăng khói phấn mê hồn hương còn sót lại trong người, rồi dùng khinh công rời đi. Tên đầu lĩnh thấy sức chiến đấu của nàng đã giảm, bả đao chém tới.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, một hắc ảnh phi xuống đường kiếm sắc bén thuần thục, quét ngang đám người, một cánh tay rắn chắc ôm lấy nàng rời đi.