Chỉ Tâm Như Thủy

Tâm tình Thánh Vũ đế nhất thời thật tốt, Thánh Vũ đế mặc dù liều lĩnh không kềm chế được nhưng không hề mất đi phong độ đế vương, đã lăn lộn mấy thập niên cũng có thể xem là người khôn khéo lợi hại, loại phản loại này hắn vốn không để trong lòng. Hôm nay nhìn thấy An Nhi hay mắt đẩm lệ yêu kiều, lại lo lắng cho hắn như vậy vừa mừng rỡ vừa đau lòng, ôm lấy An Nhi vào lòng thật chặc, hôn hôn trán y nói: “An Nhi, phụ hoàng sẽ không chết, phụ hoàng còn phải bồi ngươi cưỡi ngựa…”

Đột nhiên, một thị vệ xông tới: “Bệ hạ!”

Cửa mở làm gió rét thổi vào khiến An Nhi nhịn không được rùng mình.

Thánh Vũ đế ôm An Nhi vào lòng thật chặc, không vui nói: “Chuyện gì?”

“Tam hoàng tử cầu kiến.”

“A Văn?” Thánh Vũ đế cả kinh, Tống Văn và Tống Võ không phải cùng một phe?

“Phụ hoàng.” Tống Văn đã vào phòng, sau lưng là thị vệ còn kéo theo một người hôn mê, đó không phải là Tống Võ sao?

“Ngươi…”

“Phụ hoàng, nhi thần sợ hãi, ngũ hoàng đệ mưu đồ gây rối, nhi thần khuyên can không có hiệu quả, bất đắc dĩ phải ra hạ sách này.”

Thánh Vũ đế nhìn hắn, mặt không cảm xúc, trong hoàng gia ngươi lừa ta gạt hắn thấy rất rõ ràng, Tống Văn và Tống Võ rất thân cận, Tống Võ phản loạn chỉ sợ  Tống Văn ở một bên quạt gió thổi lửa, hôm nay lại lâm trận phản bội, hoàn toàn không để ý đến tình huynh đệ làm lòng người lạnh lẽo.

An Nhi dúi đầu vào lòng Thánh Vũ đế.

Thánh Vũ đế ném qua một thanh đao, lạnh lùng ra lệnh cho Tống Văn: “Giết hắn.”

“Vâng.” Tống Văn mặt không đổi sắc nhặt đao.

“Không!” An Nhi vội vàng ngăn lại: “Đừng…”

“Sao vậy?” Thánh Vũ đế lo lắng xoa đầu An Nhi.

“Hắn là con ngươi, ngươi không nghe hắn giải thích, hắn nhất định khó chịu…” An Nhi nhớ đến ba ba của mình kiếp trước, mắt lại đỏ lên.

Thánh Vũ đế cười, tựa như gió xuân nhẹ nhàng ôm lấy An Nhi: “Bảo bối, ngon, phụ hoàng nghe ngươi, đều nghe ngươi….”

Bất quá chỉ là một hồi phản loạn hữu kinh vô hiểm. Tam hoàng tử diệt loạn có công phong làm thân vương, ngũ hoàng tử đại nghịch bất đạo lại không bị phạt nặng như trong dự liệu của mọi người, chẳng qua chỉ là tước đi vương vị, giam lỏng trong phủ thậm chí ngay cả lưu đày cũng chưa từng.

Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tống LĂng, Tống Lăng hiểu rất rõ tính khí của phụ hoàng, Tống Võ chọc giận hắn như vậy dựa theo tính tình của phụ hoàng sao có thể nhẹ tay tha cho Tống Võ?  Tống Lăng vốn nghĩ mọi việc sẽ theo ý mình, một khi phụ hoàng phạt nặng Tống Võ như vậy dư đảng còn lại của ngũ hoàng tử nhất định chó cùng dứt chậu cắn ngược lại, như vậy là cơ hội tốt để mình nước đục thả câu, lại không ngờ phụ hoàng nhìn xa trong rộng như vậy, việc này ngược lại làm loạn toàn bộ kế hoạch của Tống Lăng.

Thánh Vũ đế mặc dù cưng chìu An Nhi không màn chánh sự nhưng dù sao cũng là một nhân vật lợi hại, lúc nào nên thu, lúc nào nên thả, lúc nào cần độc tài, lúc nào cần dụ dỗ Thánh Vũ đế vẫn luôn vận dụng thuần thục như vậy.

Tống lăng biết hiện tại không phải là thời cơ tốt nhất nhưng hắn không muốn chờ thêm nữa. Từ lần cung biến lần đó An Nhi và Thánh Vũ đế thân cận hơn rất nhiều, cũng có thể là do trải qua kiếp nạn cận kề cái chết ngược lại làm An Nhi vứt bỏ hiềm khích với Thánh Vũ đế, vậy mình khổ tâm an bài vỡ kịch của Trục Phong còn có ý nghĩa gì?

Cho dù Tống Lăng có kiên nhẫn thế nào cũng không chờ nổi nữa.

Cho dù không phải là thờ cơ tốt nhất nhưng phần thắng của Tống Lăng so với Tống Võ cao hơn rất nhiều, Tống Võ bất quá chỉ là một tên vũ phu, không chịu nổi xui khiến của người ngoài ngược lại Tống Lăng lại là một người nhìn xa trông rộng, ngoài sáng trong tối không biết bồi dưỡng bao nhiêu thế lực.

Vương triều Tống gia một năm nay mưa gió không ngừng.

An Nhi được người bảo vệ rút lui về phía bắc, phía bắc là Nhạc Soái và Bình Thụy Hầu trung thành với Thánh Vũ đế,  trong tay hai người đều cầm trọng binh, dựa vào hai người tự nhiên có thể đông sơn tái khởi.

An Nhi rất lo lắng, Thánh Vũ đế để một phần lớn quân đội để lại cho An Nhi, chỉ sợ An Nhi xảy ra việc ngoài ý muốn, Thánh Vũ đế còn ở lại kinh thành sinh tử không lường được. An Nhi rất sợ, Thánh Vũ đế yêu y, sủng y nhiều năm như vậy so với ba ba đều không kém chút nào, mặc dù hắn rất chuyên chế, rất bá đạo, có thể An Nhi đã thích hắn, An Nhi rất sợ sẽ mất đi hắn.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại bên ngoài không ngừng truyền đến từng trận âm thanh đánh nhau, An Nhi hoảng sợ vén rèm xe lên, đột nhiên trong mũi ngửi được một mùi thơm thoang thoảng, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Tống Lăng đạp lên máu tươi đầy đất, đi vào nói nguy nga lộng lẫy kia.

Tâm tình hiện tại bất đồng, cảm giác cũng bất đồng, bởi vì không lâu nữa mình chính là chủ nhân nơi này.

Bên trên kim hoàng bàn long trụ trói một nam nhân cả người đầy máu, người đó không phải là Thánh Vũ đế thì còn là ai? Ánh mắt hắn không có nữa điểm hung ác ngược lại có phần trì độn.

Như Tuyết cười nhạt: “Ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Bên trên hoàng bào của Thánh Vũ đế nhượm đầy máu.

“Còn lời nào muốn nói?” Tống Lăng ngọa nghễ nhìn hắn, cư cao lâm hạ.

Thánh Vũ đế lắc đầu một cái, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Như Tuyết rút kiếm, mủi kiếm run rẩy chỉa thẳng vào ngực Thánh Vũ đế.

Hắn bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt, biểu tình của nam nhân kia tựa như đau thương lại như thương hại, thật kỳ quái, vì sao mình lại đau lòng? kiếm trong tay Như Tuyết vô luận như thế nào cũng không hạ xuống được.

“Thế nào? Sợ?” Tống Lăng cười nhưng nụ cười rất lạnh, hắn từ phía sau ôm lấy eo Như Tuyết, nắm lấy tay cầm kiếm của Như Tuyết: “Vậy để ta giúp ngươi.” Dứt lời, nắm tay Như Tuyết dùng sức đâm về phía trước, chỉ nghe thấy Thánh vũ đế rên rỉ một tiếng, chẳng qua một tiếng này, thoáng chốc đã làm cho hắn biến sắc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui