Chỉ Tâm Như Thủy

Tống Văn mang tâm tư dối trá, tiệc rượu vẫn náo nhiệt, trăng treo trên cành cây mọi người uống bắt đầu say, Tống Lễ ồn ào muốn đến xem hoa khôi trên sông Tần Hoài, lại bị Tống Võ cắt lời, Tống Võ say rượu ồn ào: “Hoa khôi có cái gì để xem chứ? Không có kiến thức!”

Tống Lễ không phục, lầm bầm oán giận lại bị Tống Võ nện một quyền lên đầu, vành mắt đỏ lên, miệng nhỏ mếu máo như muốn khóc.

Tống Văn nhanh chóng giảng hòa: “Ngũ đệ nói cái gì thú vị, mang ca ca đi xem một chút.”

Tống Võ thần bí cười nói: “Tam ca ngươi trăng hoa ong bướm lẽ nào không hiểu được đạo lí này? Người ta có câu ‘Hoàng gia thâm viện đông phủ tường, bất tàng nga mi tàng tu mi’.”

Tống Văn ngẩn ra, đây không phải là dân gian đồn đại gièm pha hoàng gia nuôi dưỡng luyến đồng sao? Đông phủ không phải là Đông cung sao? Không lẽ thái tử đại ca nuôi mỹ thiếu niên trong phủ? Chẳng lẽ hoàng gia trong miệng họ nói là thất đệ?

“Có ý gì?” Tống Lễ hiếu kỳ sáp lại gần, hoàn toàn quên đi việc vừa rồi bị Tống Võ đánh.

Tống Văn đương nhiên không muốn trái ý ngũ đệ táo bạo này, cười nói: “Nếu ngũ đệ hứng thú, vi huynh hiển nhiên phụng bồi.”

Bọn họ thay đổi thường phục, liền đi đến Vọng Tiên lâu lớn nhất kinh thành. Không giống với những thanh lâu khác, nơi này không treo đèn lồng đỏ, chỉ treo một đèn lồng xanh, lờ mờ chiếu sáng tấm bảng hiệu trang nhã.


Huynh đệ bọn họ đi vào, đối diện liền có tiểu nhị tiến lên tiếp đón. An Nhi chỉ đơn giản là hiếu kỳ nên mới đi theo bọn họ đến nơi này, đôi mắt hạnh to tròn sáng lấp lánh vô cùng đáng yêu.

“Thiếu gia thật không tồi.” Lão bản không khỏi hít một hơi. (ý là ổng khen ẻm đẹp đó mấy má)

Tống Văn nhếch môi, nở nụ cười kỳ quái nói, “Hảo hảo hầu hạ, hầu hạ tốt sẽ có thưởng!”

Lão bản liên tục vâng dạ, nghênh tiếp bọn họ đến một gian phòng.

Mấy thiếu niên xinh đẹp vây quanh các vị thiếu gia đánh đàn khiêu vũ, lại cười đùa mời rượu, không được bao lâu An Nhi liền cảm thấy phiền, lén lút chuồn đến hậu viện một mình ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn bầu trời mênh mông, nhớ đến rất nhiều thứ trước kia, nhớ đến phụ thân của kiếp trước trong lòng liền run rẩy, không nhịn được mà thở dài một hơi.

Tống Văn bất động thanh sắc nhìn xuống dưới lầu, làm một cái thủ thế với người đang ẩn nấp trong bóng tối, những người kia thầm hiểu, khinh thủ khinh cước lặng lẽ đi ra ngoài.

An Nhi chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, bả vai đã tê rần, mê man ngã trên đất.

Những người kia liền cấp tốc nhét An Nhi vào xe ngựa mà họ đã chuẩn bị tốt từ trước, chiếc xe ngựa được vải đen bao chặt chẽ, người đánh xe vung roi, xe ngựa lao nhanh đi.

************

Trục Phong cảm thấy hôm nay là một ngày đen đủi của mình.

Đầu tiên là bị mật thám phụ thân phái đến truy đuổi phải lẩn trốn khắp kinh thành, sau đó lại không cẩn thận làm mất túi tiền, đi trên đường còn bị nữ nhân hắt một thân đầy nước rửa chân. Còn chưa nói, vừa định tìm  một nơi để ngủ một giấc, chọn đâu không chọn lại chọn đúng mái nhà Vọng Tiên lâu, bên dưới mấy công tử bột kia không ngừng phát ra dâm ngôn lãng ngữ làm hắn sợ muốn chết, cuối cùng ngủ cũng không được, Trục Phong phun ra một bãi nước bọt, vừa vươn người nhìn xuống, trùng hợp nhìn thấy An Nhi bị bắt cóc....

Nguyên ngày hôm nay đều gặp chuyện xui xẻo, xem ra phải làm việc thiện tích đức, để được Phật Tổ phù hộ! Nghĩ đến đây, Trục Phong nhún người phi thân đuổi theo xe ngựa, chỉ thấy xe ngựa kia chạt về phía ngoại thành.

Xe ngựa một đường lao nhanh, liên tiếp chạy đi hai canh giờ, ngay cả ý từ muốn dừng lại cũng không có, Trục Phong mất kiên nhẫn liền cầm kiếm vỗ vỗ hắc y nhân đang đánh xe: “Bằng hữu, khi nào mới đến a?”


Hắc y nhân không đề phòng bị hắn dọa suýt chết, hét lên một tiếng ngã khỏi mã xa, con ngựa cũng bị kinh sợ hí dài một tiến điên cuồng phóng về phía trước, như ruồi mất đầu, trời tối đưa  tay không thấy ngón, Trục Phong đột nhiên cảm giác không ổn, phía trước là vực sâu không thấy đáy, đó không phải là đoạn nhai!!

Trong đầu Trục Phong chỉ có một ý nghĩ, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo....

Khi Trục Phong tỉnh lại, trên đầu là ánh mặt trời chói mắt.

Phản ứng đầu tiên chính là vươn tay sờ sờ mặt mình, cười ha ha như ngốc tử, “Ta chưa chết?”

Từ trong xe ngựa An Nhi ló đầu nhỏ ra, nhìn nam nhân sờ sờ mặt cười ngu ngốc, không nhịn được liền bật cười theo.

Trục Phong nhất thời run lên, ngây ngốc nhìn tiểu tiên nữ, nữa ngày vẫn không khép miệng lại được.

An Nhi bị hắn nhìn đến mặt đều đỏ lên, cúii đầu mềm mại nói: “Ngươi giúp ta đi xuống được không?”

Trực Phong như người vừa tỉnh mộng, lúc này mới tinh tế đánh giá hoàn cảnh hiện tại, cái  xe ngựa kia đang bị treo lơ lửng trên cây, tiểu tiên nữ trong xe không thể xuống được xấu hổ nhờ hắn. Phỏng chừng xe ngựa này khá lớn, bên dưới vách núi câu cối tương đố rậm rạp, cho nên xe ngựa bị treo ở trên cây mới miễn cưỡng không rơi xuống thịt nát xương tan. Trục Phong ha ha cười khúc khích, nói một tiếng A Di Đà Phật, vung kiếm nhảy lên không trung ôm lấy An Nhi.

“Vì sao ta lại ở nơi này?” An Nhi chớp chớp đôi mắt to, khó hiểu nhìn hắn.


Trục Phong đơn giản nói lại việc vừa rồi, sờ sờ mũi nói: “Hôm nay chúng ta đều xui xẻo như nhau.”

An Nhi buồn rầu nhìn hắn, nhăn nhăn cái mũi nhỏ.

Trục Phong đột nhiên nhăn mặt.

“Làm sao vậy?” An nhi cả kinh hỏi.

“Ta... ” Trục Phong khom lưng ôm lấy bụng.

“Ngươi bị thương?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của  An nhi nhăn lại nói, “Đều là ta không tốt. Ta... Là ta liên lụy đến ngươi... “

“Không phải... Ta... Đói bụng... ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui