Sau khi lâm vào hôn mê, linh hồn của Mộ Ninh Hy như đi vào một thế giới hoàn toàn xa lạ. Xung quanh chỉ tồn tại một màu đen duy nhất, sâu thẳm đến khiến người ta rét run. Nhưng Mộ Ninh Hy thì khác, khung cảnh này với cô cũng chỉ là mang theo đề phòng, không hề lộ ra một nét mất bình tĩnh hay hoang mang gì. Nhấc chân bắt đầu dò tìm mọi thứ xung quanh, được khoảng mười bước thì tay của Mộ Ninh Hy như chạm phải bức bình phong ngăn cách, ngay tại lúc ấy thì bốn phía đều được chiếu sáng rõ ràng, Mộ Ninh Hy chưa kịp thích ứng bèn đưa tay lên che mắt.
Mọi cảnh vật xung quanh dần hiện ra. Xung quanh cũng không có gì ngoài mây mù, sương trắng. Mộ Ninh Hy đưa mắt về chướng ngại lúc nãy đã ngăn cản mình thì rùng mình một cái.
" Đây không phải là mình sao? đây là chuyện gì sảy ra!".
Đúng vậy, đấy đúng là hình dáng của Mộ Ninh Hy trước khi xuyên không. Chưa kịp đợi bản thân nghĩ xong thì xuyên qua tấm kính thủy tinh, Mộ Ninh Hy thấy bản thân nguyên chủ thân thể này lại là giống nàng lúc nhỏ là 100%. Không thể nào? làm sao lại có người giống nàng đến như vậy? từ hình dáng đến góc cạnh khuôn mặt, mái tóc dài.... tất cả, tất cả đều hoàn toàn giống nhau. Nếu như hai người đi chung thì cũng sẽ không một ai nhận ra người nào với người nào. Mộ Ninh Hy bây giờ hoàn toàn là ngơ ngác rồi.
" Chào mừng ngươi trở lại!" một giọng nói của nữ tử vang lên, âm thanh phát ra cực êm tai, nhẹ nhàng nhưng Mộ Ninh Hy có thể cảm nhận được bên trong lời nói ấy chứa bao nhiêu áp bức. Không hề sợ hãi, Mộ Ninh Hy nheo mắt phượng truy tìm thân ảnh phát ra lời nói ấy.
" ai? " Mộ Ninh Hy gằn giọng hỏi. Nàng tuy là cảm thấy được áp lực nhưng từ đối phương Mộ Ninh Hy cũng không cảm nhận được sát ý nên cũng cảm thấy bớt nguy hiểm phần nào.
Không để Mộ Ninh Hy chờ lâu, một thân ảnh nữ tử áo kim sắc xuất hiện, khuôn mặt phải gọi là tuyệt trong tuyệt sắc, mái tóc cũng là màu kim, chỉ có con ngươi là đặc biệt một màu đỏ máu, làn da trắng nõn, không hề tìm được tì vết. Hình dáng, khí chất, tất cả đều khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
" Ta tên Phong Thu, ta ở đây chờ ngươi đã gần hai ngàn năm rồi, ngươi nếu còn không trở lại thì ta chỉ còn cách bắt ép ngươi trở về a." Phong Thu tuy chưa hề mở miệng ra nói một chữ nhưng từng câu từng chữ lại được đôi tai Mộ Ninh Hy nghe thật là rõ ràng, đây là như thế nào làm được.
" Đây là chuyện gì sảy ra?" tất cả nững chuyện sảy ra Mộ Ninh Hy không hiểu, nhưng mà bất quá Mộ Ninh Hy biết cái người trước mắt này có thể giải thích cho nàng biết đây là chuyện gì sảy ra. Nghe được câu hỏi của Mộ Ninh Hy thì Phong Thu chỉ biết cười nhẹ " Hóa ra ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ chính mình đi. Nhưng cũng đúng thôi, với thực lực bây giờ của ngươi thì chưa thể tiếp thu được, chờ khi ngươi có được thực lực đủ cường hãn thì tự động liền nhớ ra thôi!" Phong Thu trên nét mặt dù có hơi thất vọng nhưng cũng rất nhanh biến mất tiếp tục nói "Ngươi có thấy linh hồn bên trong tấm kính kia quen mắt?"
" Có " Mộ Ninh Hy đảo mắt lại nhìn đến con người trong tủ kính kia. Trên mặt toàn là nghi vấn. Không chờ Mộ Ninh Hy hỏi thì Phong Thu đã nói tiếp " Đây là linh hồn song sinh của ngươi. Thật ra ngươi vốn là nên thuộc về thế giới này chứ không phải thế giới trước kia ngươi sống. Nàng ấy là muội muội chung thân xác với ngươi, nàng chỉ là người giúp ngươi bảo tồn khối thân thể này cho đến khi ngươi trở về. Gần hai ngàn năm nàng ấy giúp ngươi, luân hồi vô số lần, mà ta cũng theo nàng ấy suốt đoạn thời gian chờ ngươi trở lại rồi!" Mỗi một lời nói ra cứ như là điều viễn vông nhưng lại khiến Mộ Ninh Hy tin hoàn toàn. Còn không phải là có chứng cứ xác thực nhất là chính mình sao? còn cái hình dáng của người muội muội trong tấm kính này nữa ư?
" Vì sao?" Mộ Ninh Hy không phải người bình thường nên sức lực chấp nhận liền rất nhanh. Tất cả chuyện này nàng có thể chấp nhận nhưng tại sao lại hiện diện trên bản thân của mình chứ? lý do là gì?
" Vì ngươi là Mộ Ninh Hy! mọi chuyện hiện tại ta chưa thể nói, nhưng ngươi phải trở nên mạnh mẽ nếu ngươi muốn biết sự thật. Ta chỉ nói cho ngươi biết là kẻ thù của ngươi đang rất rất cường đại, ngươi thì còn chưa hề bắt đầu." Phong Thu chỉ biết thở dài ngao ngán, nàng biết tất cả chưa bắt dầu nhưng nàng tin, tin Mộ Ninh Hy sẽ làm được thôi! vì ngoài bản thân Mộ Ninh Hy thì không một ai có thể làm được.
" Kẻ thù của ta!" Mộ Ninh Hy ta mới tới thế giới này chưa đấy 30 phút mà đã có kẻ thù rồi, đây cũng quá khó tin đi....
" Đúng vậy. Bây giờ ngươi trở về rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi thì ta cũng nên đi thôi. Chờ ngươi chừng ấy năm sức lực ta cũng dần cạn rồi, trở về phải bổ sung thật tốt mới được. à! ta suýt quên, đây là Hắc Phá Chỉ với chuỗi ngọc Lưu Ly ngươi mau nhỏ máu nhận chủ đi, chúng rất lợi hại, sẽ giúp ngươi không ít trong quá trình tu luyện đâu! ta đi đây, chúc ngươi thành công!" dứt lời thì thân ảnh Phong Thu cũng dần mờ nhạt đi. Đến khi Mộ Ninh Hy chuyển dời tầm mắt thì trong tay đã có thêm nhiều hơn một cái nhẫn đen sì cùng một vòng cổ màu xanh ngọc sáng rực. Theo như lời của Phong Thu thì Mộ Ninh Hy cắn đầu ngón tay trích máu lên nó. Giọi máu như đươc nó hấp thụ vậy, vừa hấp thụ xong thì một luồng ánh sáng lóe lên từ hai bảo vật thật chói mắt rồi tự giác bay lên đeo vào người cho Mộ Ninh Hy. Cái thứ được gọi là Hắc phá chỉ tự động điều chỉnh kích thước mà đeo vào ngón tay cái của Mộ Ninh Hy, còn chuỗi ngọc thì lại như một hình xăm thần kì, dính chặt vào cổ nàng nhưng lại biến mất ngay sau đó, khi Mộ Ninh Hy đưa tay lên thăm dò thì hình xăm ấy lại xuất hiện.
" Cái vật này thật thần kỳ a...." Mộ Ninh Hy cảm thán một câu. đảo mắt nhìn lại người muội muội kia của mình, tay chạm nhẹ lên mặt kính, ánh mắt không khỏi dịu dàng đi. " Muội yên tâm, tỷ nhất định sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ này. Nhất định tỷ sẽ nghĩ cách đưa muội trở lại đây." Nắm chặt nắm đấm, Mộ Ninh Hy đưa ra quyết tâm kiên định của mình, dù sao thì Mộ Ninh Hy nàng cũng đã nhận định người muội muội này rồi, đơn giản vì những gì Nàng làm cho mình, chờ mình chừng ấy thời gian ngoài ra ở kiếp trước Mộ Ninh Hy nàng chỉ duy nhất một mình không hề có anh chị em nào nên rất muốn có được một người để bầu bạn bên cạnh bồi nhau chơi, bồi nhau luyện tập và làm mọi chuyện.
Dường như người nằm bên trong tủ kính kia có thể nghe thấy điều Mộ Ninh Hy nói nên cũng kéo khóe miệng nhàn nhạt cười dịu dàng.