Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Thủy Mộ Nhi tựa lưng vào ghế, phe phẩy quạt hóng mát.

Nói về số phận của nàng, đúng là không thành như vậy hay sao?

Lần đầu mở mắt ra ở thế giới này, nàng được che chở cùng sủng ái trăm bề, bởi vì thân phận là đích nữ, Thượng thư phụ thân rất tốt với nàng, mấy năm qua nàng chẳng những đạt danh hiệu xinh đẹp tài giỏi nhất kinh thành, mà danh tiếng của nàng còn vang xa hơn nữa, nên rất hợp lý khi nàng được chọn làm thê tử cho Ninh vương Long Phi Trần.

Chỉ vì vị Ninh vương này là con trai được Hoàng đế yêu thương nhất, tuy bây giờ hắn không phải là thái tử, nhưng sớm muộn gì cũng đến ngày Hoàng đế phế truất thái tử, lập hắn lên thay.

Nghĩ tới đây, Thủy Mộ Nhi hơi thất thần, thật ra nàng không muốn trở thành người có thân phận quyền quý gì, nàng chỉ muốn lấy một người có tâm, sống đến già không chia lìa.

Mỗi khi nhớ đến kiếp trước, trí nhớ của nàng rất mờ mịt, dường như đã qua rất lâu rồi, lại giống như rất gần, có lúc nàng không phân biệt được, cuối cùng mình được xem là người cổ đại, hay là người hiện đại.

“Tiểu thư, tiểu thư?” Có người đứng xa xa gọi nàng.

Thủy Mộ Nhi mở mắt, thấy nha hoàn Bích Nhi vui vẻ đứng cách nàng không xa, giơ phong thư trong tay lên.

“Tin gì vậy?” Hai mắt Thủy Mộ Nhi tỏa sáng, vội vàng đi tới cầm phong thư, mở ra đọc cẩn thận.

“Tiểu thư không xấu hổ sao, cũng vì người muốn xuất giá, lại không chờ được vài ngày như vậy, nên một năm này, eo, chân hay tay của nô tỳ, nơi nào cũng đau!”

“Tốt lắm, ngươi đi lấy bút mực cho ta đi.” Thủy Mộ Nhi nhéo nhẹ Bích Nhi một cái, điều duy nhất khiến nàng đồng ý hôn sự này, chẳng qua là vì nàng cùng Ninh Vương đã sớm biết nhau, thậm chí đã yêu nhau.

Khóe môi khẽ cười, Thủy Mộ Nhi bắt đầu viết thư hồi âm, số lượng thư viết mấy năm nay, có lẽ đã chất đống được vài rương, nhưng điều đáng mừng là hai người đều trao đổi thường xuyên, mỗi ngày một phong thư, không hề bị gián đoạn.

“Bích Nhi, khi đưa thư này thì giúp ta lấy cả chiếc áo màu tím ra, trong thư Vương gia nói một lát nữa sẽ đến phủ.”

“Thật sao?” Bích Nhi kêu to lên, “Tiểu thư chờ đi, ba ngày sau là ngày thành thân, xem ra mấy ngày nay không thấy mặt, lần này nhất định Vương gia tới đây là vì tiểu thư, để thỏa mãn nỗi tương tư nhớ nhung mấy ngày liên tiếp vừa rồi.”

“Ngươi nói nhiều quá!” Thủy Mộ Nhi làm bộ muốn đánh nàng ta, Bích Nhi vội vàng xin nàng khoan dung, bỏ chạy đi, trước khi đi vẫn không quên le lưỡi trêu chọc nàng một cái, rất đáng yêu.

Chỉ một canh giờ, quả nhiên tiền viện truyền đến tin vui, Ninh Vương đã tới, Thủy Mộ Nhi bảo Bích Nhi giúp mình mặc thật đẹp, lúc này mới cầm lấy chiếc áo tím, đi tới hậu viện vắng vẻ của Tây Sương.

“Ơ, tiểu thư, không phải kia là Liên Nhi bên cạnh Tam tiểu thư hay sao, tới nơi này làm gì?” Bích Nhi ngạc nhiên lên tiếng, Thủy Mộ Nhi theo hướng nàng ta chỉ nhìn sang, quả nhiên thấy Liên Nhi cúi đầu, vẻ mặt lo lắng đứng bên ngoài Tây Sương viện, thấy bọn họ, càng thêm sợ hãi, vội vàng dùng áo khoác che đầu, rời khỏi.

“Tiểu thư, nàng ta…” Trời tháng tư, mặc áo khoác đã kì lạ rồi, thấy tiểu thư cũng không thỉnh an, vội vã rời đi, chẳng phải là vô phép hay sao?

“Quên đi, không cần trách, dù gì cũng phụng mệnh của Thẩm di nương.” Thủy Mộ Nhi cười nhẹ, “Bích Nhi, chúng ta đi nhanh nào, đừng để Vương gia chờ lâu.”

Bích Nhi gật đầu, hai người tới trước viện, Thủy Mộ Nhi đi vào trước, bảo Bích Nhi không cần đi theo, nàng đóng cửa viện rồi vội vã vào phòng.

Chỉ thấy Ninh Vương một thân bạch y đứng cách đó không xa, khuôn mặt như vẽ, khóe miệng chứa ý cười nhìn nàng đi tới, Thủy Mộ Nhi mừng rỡ kêu lên, đột nhiên ở cổ nhói lên một cái, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui