Chỉ Thiếp Không Thê: Vương Gia Đừng Vội Mừng

Sự ấm áp từ trên đùi truyền đến, bên tai nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng, Thủy Mộ Nhi không được tự nhiên khẽ dịch chuyển cơ thể. Tuy nói ở hiện đại bị người khác ôm cũng không có gì to tát, hơn nữa đây là phu quân của nàng, nhưng hết lần này đến lần khác đối với nàng mà nói, người này hoàn toàn xa lạ, lại bị tư thái ôm mập mờ như vậy, chung quy có mấy phần không được tự nhiên.

“Nương tử có chỗ nào không khỏe à?” Bên tai vang lên giọng nói, Thủy Mộ nhi ngẩn ra, lúc này mới biết hắn hỏi mình, vội vàng trả lời không có, lúc này mới hết dám lộn xộn.

Nghe âm thanh của bánh xe lăn trên mặt đất, trải qua mấy quẹp cua, chung quanh dần dần trở nên náo nhiệt, Thủy Mộ Nhi mới biết nhất định đã đến tiền điện.

Nhưng ngược lại so với tính toán chính là, người ở tiền điện không nhiều, mặc dù cũng rất náo nhiệt nhưng so với lúc Thủy Tĩnh xuất giá thì không có cách nào so sánh được.

“Đã khiến nương tử ủy khuất, chỉ có thể có bấy nhiêu người.” Tiêu Phượng Minh ho nhẹ mấy tiếng, lập tức có người đưa chén thuốc tới, hắn cũng không ngại ngùng mà uống thuốc ngay trước mặt Thủy Mộ Nhi, rồi nói với quản gia: “Bắt đầu đi.”


Thủy Mộ Nhi cũng không hiểu hắn nói ủy khuất nghĩa là ý gì, cho đến khi hôn lễ kết thúc, nghe từ Bích Nhi mới biết người tới tham gia hôn lễ chỉ là những người làm trong phủ, có thêm gia đình họ tới dự. Xem ra Cẩn Vương đúng là không được cưng chìu, nếu không thì tại sao ngay cả người tới tham gia hôn lễ cũng không có.

“Tiểu thư, người đang làm gì vậy?”

Bên trong phòng tân hôn, Thủy Mộ Nhi đã sớm vén khăn voan lên, khí thế ngất trời ngồi trên giường, nghe tiếng hỏi, nàng mới thò đầu ra. “Đương nhiên là sửa sang lại giường rồi, nếu không tối nay ngủ bằng gì?”

“Sửa lại giường?” Bích Nhi nghi ngờ lên tiếng, lập tức kinh hãi, “Tiểu thư, chẳng lẽ người…” Nàng sải bước tiến đến kéo màn tơ ra, đúng lúc Thủy Mộ Nhi ghé đầu ra ngoài, hai người đụng vào nhau, chiếc áo ngủ bằng gấm cùng hạt sen lập tức rơi trên tán loạn mặt đất.

“Tiểu thư! Người làm gì vậy?” Bích Nhi hô to, đột nhiên mắt trợn trừng, “Người, người…”


“Người cái gì?” Thủy Mộ Nhi xoa đầu bị đau, “Dù sao tối nay Cẩn Vương cũng không tới đây, không bằng ta đi tắm sớm một chút rồi đi ngủ, chiếc giường to như vậy, cho nên ta bảo bọn họ dọn dẹp hết rồi.”

Bích Nhi nhìn hạt sen rơi trên mặt đất nói không nên lời, một lúc lâu sau mới đặt mông vào trên ghế: “Làm sao người biết đêm nay Cẩn Vương sẽ không tới, lỡ tới thì sao?”

“Bích Nhi, đó là một nam nhân đầy tự ái, ngươi nghĩ đi, đối với nam nhân mà nói, không có khả năng đó, chính là một điều sỉ nhục, vô cùng tự ti, mà đây lại là đêm động phòng hoa chúc. Ngươi yên tâm, ta dám bảo đảm, tối nay nhất định hắn sẽ không tới.”

“Cam đoan gì chứ.” Bích Nhi lắc đầu một cái, oán hận nói: “Nếu ngài ấy tới, nô tỳ xem tiểu thư làm thế nào.”

Nhặt áo gấm lên, Bích Nhi hung hăn quăng lên giường, dương dương tự đắc, lúc này mới xoay người kéo cửa phòng ra.

“Vương… Vương gia.” Bích Nhi kinh ngạc đứng ở cửa, ngoài cửa phòng, Cẩn Vuong đang dựa vào xe lăn, mặt nạ bạc lóe ra ánh sáng nhàn nhạt màu trắng, phía sau hắn là người thiếu niên được gọi là “Vũ Điệp”, giờ khắc này sắc mặt xanh mét, đương nhiên lời nói vừa rồi đã rơi vào tai hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận