Hai người đang âm thâm quan sát bên ngoài chính là Hoàng Phủ Thiên và Trảm Phá thành chủ.
Trảm Phá thành chủ sau khi cảm tri được động tĩnh liền đưa Hoàng Phủ Thiên đi theo, cuối cùng đến được nơi này.
Trảm Phá thành chủ quan sát trận chiến bên dưới liền nói tìm được yêu tộc rồi.
- Con Hắc Hùng đó chính là yêu tộc sao?
Hoàng Phủ Thiên khẽ lẩm bẩm, vì hắn quả thực không nhận ra điểm khác biệt của Yêu tộc với yêu thú thường cho lắm.
Mà là cường giả như Trảm Phá thành chủ lại nhận ra điều lạ thường của “Nam Cung sư huynh” với đầu Đại Hắc Hùng kia.
Gã cau mày, nhìn tới thi thể của Dương Thanh Sơn Cửu Thiên phái gần nằm với đầu Miên Dương kia, lại nhìn một chút “Nam Cung sư huynh” đang chật vật né công kích của Đại Hắc Hùng, không khỏi kì quái:
- Kỳ quái, sao tên đệ tử của Kiếm Trảm tông kia có chút không đúng lắm.
Tuy Trảm Phá thành chủ nhận ra điều lạ thường nhưng vẫn chưa nhìn ra huyền hư ở chỗ nào.
Mà trong đầu của Hoàng Phủ Thiên vang lên tiếng già nua cười nói:
- Ba tên Yêu tộc kia đang chơi trò gì vậy.
- Ba tên Yêu tộc!
Hoàng Phủ Thiên nghe xong liếc mắt nhìn về phía Nam Cung sư huynh kia như hiểu cái ra cái gì nói:
- Ông chắc chắn có ba Yêu tộc chứ không phải hai đi.
Mộc lão tự ngạo nói:
- Lão hủ sống đủ lâu để nhìn rõ được trò trẻ con này.
Tên kia chính là Yêu tộc lột da khoác lên bộ dáng người để giả dạng.
Tên Đại Hắc Hùng kia cùng tên giả dạng đánh nhau ngươi ngươi ta ta cũng quá giả rồi.
Mộc lão hào hứng chứng minh nhãn quan bản thân:
- Mà đầu Miên Dương tuy tận lực áp chế khí tức nhưng sinh cơ vẫn còn sao qua được mắt ta, chính là tên nhân loại đối diện Miên Dương chính là chân chính chết đi rồi.
- Nói như vậy, vị đệ tử của Kiếm Trảm tông đã sớm bị giết rồi, liền bị một tên Yêu tộc lột da rồi nó khóc lên mình bộ dạng nhân loại, giả bộ tranh đấu với đầu Đại Hắc Hùng cùng Miên Dương kia.
Chắc đệ tử Cửu Thiên phái kia xui xẻo bị dụ dỗ để trợ giúp, kết quả rơi vào cái bẫy chờ sẵn, toàn bộ bị diệt.
Rất nhanh Hoàng Phủ Thiên phân tích ra đại khái vấn đề rồi.
Sau đó một lời Mộc lão khiến suy nghĩ của hắn mở rộng ra.
Mộc lão nói:
- Dựa theo ánh mắt của lão hủ đám này đều là Đại Cực Vị đỉnh phong cấp bậc, có thể bước một chân qua Cực Vị Viên Mãn cũng nên.
Có điều trình độ này tại sao phải giả dạng làm gì, một ngón tay của bọn chúng liền chụp chết đám nhân người kia mà.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thiên chớp động, mau chóng hiểu được tất cả các vấn đề rồi:
- Bọn chúng tại ở chỗ này giả bộ chém giết là muốn kéo chúng ta, chính xác Trảm Phá thành chủ nhập cộc.
Chỉ cần Trảm Phá thành chủ nhập cộc, liền ba tên này lập tức phản kích.
Đem một Thiên Nguyên cảnh cường giả giết đi rồi đám đệ tử không còn gì để lo sợ rồi.
Ba tên đã bước qua Cực Vị Viên Mãn cảnh cùng công kích cũng không phải trò đùa.
Vô số ý niệm lướt qua trong đầu của hắn, Trảm Phá thành chủ luôn nói có một sinh vật gì đó âm thâm quan sát bọn họ cộng thêm hiện nay có thể khẳng định tám chín phần là do những tên này làm trò quỷ rồi.
- Nhưng tới Trảm Phá thành chủ còn mới biết được sự tồn tại của Yêu tộc trong Vạn Nguyên lâm gã phát giác một cách ngẫu nhiên, nhưng hai lão quái dị của Thiên Nhất môn lại nói với ta là “có Yêu Tộc trà trộm”, sao hai kẻ đó có thể biết được điều mà Kiếm Trảm tông còn không biết? Cũng phải nếu Kiếm Trảm tông biết có Yêu tộc trà trộn đã sớm ra tay từ lâu rồi, sao có thể chỉ phái thành chủ ra nữa.
Tức là sự tình này chỉ có Thiên Nhất môn biết được.
Hoàng Phủ Thiên cảng ngày càng cảm thấy Thiên Nhất môn có gì đó không ổn.
- Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn mà thôi, lời nói không có mấy trọng lượng, chưa kể nhỡ trong tông môn có tai mắt của Thiên Nhất môn thì chính là tự chuốc họa vào thân.
Hắn thở dài một cái, suy nghĩ to gan này của hắn tạm thời chỉ có thể dấu đi không thể để kẻ khác biết được bằng không chính là họa ập lên đầu.
Quay lại vấn đề ba đầu Yêu tộc dang diễn kịch kia, Hoàng Phủ Thiên đang suy tính xem dùng cách nào để nhắc nhở Trảm Phá thành chủ, người này mắc bẫy của Yêu tộc kia.
Đúng lúc này có một thân ảnh ngay gần hai người Hoàng Phủ Thiên và Trảm Phá thành chủ lao tới phía chiến trường kia.
Trên trường kiếm trong tay của nàng ta phát ra uy năng không tầm thường.
Chỉ thấy nguyên khí quanh thân nàng hóa thành thủy khí dung nhập vào trường kiếm biến ảo ra đầu đại ngư mang theo sóng gió ngập trời, đầu đại ngư này có phần giống rồi là một con Ngư Long!
Ngư Long tuy chỉ có hư ảnh lại hết sức tinh diệu, hung hăng đánh về phía Đầu Hắc Hùng.
Hành động đột ngột này của Cổ Nguyệt ngoài phản ứng của hai tên Yêu tộc giả dạng đánh nhau kia.
Vốn sự chú ý của bọn chúng đã nhìn tới Trảm Phá thành chủ xuất hiện, nào ngờ giữa đường nhảy ra một con kiến Huyền Nguyên cảnh.
Nhưng bọn chúng cũng lười quan tâm.
- Kiến hôi, cút đi.
Đại Hắc Hùng vung tay đánh ra một trảo, nó cũng đã áp chế ở mức độ tránh Trảm Phá thành chủ nhận ra sự tình giả bên trong.
Dù thế một trảo này cũng mang theo lực lượng không tầm thường, đủ đánh tàn phế một Huyền Nguyên cảnh tầm thường.
Chính sự tình này khiến Đại Hắc Hùng phải nối hận.
Một trảo phá không bay tới Cổ Nguyệt đánh tới đầu Ngư Long hư ảo kia.
Trái với suy nghĩ của Đại Hắc Hùng là đem đầu Ngư Long hư ảo đó đánh nát.
Cổ Nguyệt kiếm thế biến đổi vung ba kiếm hình vòng cung giống như Ngư Long há mồm cắn nắt trảo hùng thành vô số mảnh.
Sau đó Cổ Nguyệt vụt tới tiếp cận, Ngư long trực tiếp cắt qua một khối thịt lớn của Đại Hắc Hùng xuống, máu tươi chảy lênh láng.
Mà bên kia Đại Hắc Hùng kia sau khi bị chặt một khối thịt liền gào rú không thôi.
Một khối thịt tuy không thấm vào đâu, nhưng chính là sự sỉ nhục.
Yêu tộc cao quý như hắn lại bị một nhân loại nhỏ yếu gọt đi một khối thịt, sao hắn có thể chịu được.
Càng khiến cho Đại Hắc Hùng này tức giận chính phải tiếp tục giả bộ như chính mình giờ đang bị trọng thương không còn lại bao nhiêu lực lượng, chỉ có thể dây dưa với Hàn sư huynh giả mạo này.
Nếu Đại Hắc Hùng chụp chết Cổ Nguyệt liền đánh động tới nghi ngờ của Trảm Phá thành chủ.
Lúc đó có thể kế hoạch sẽ thất bại.
Cổ Nguyệt nhìn Hàn sư huynh giả mạo nói:
- Ta là người của Cửu Thiên phái, đầu yêu hùng này đã bị thương, chúng ta phối hợp cùng nhau chém giết nó.
Mà Hàn sư huynh giả mạo cũng chỉ có thể giả bộ phối hợp với Cổ Nguyệt, gật đầu.
Rồi tấn công Đại Hắc Hùng.
Bọn chúng tạo ra cục thế này là vì dẫn bọn người Trảm Phá thành chủ nhập cục.
Đối phương chính là biến số lớn nhất, giờ sư phụ còn chưa ra không thể để đối phương gây ra sóng gió được.
Ở dưới sự bố trí như thế này thì một khi Trảm Phá thành chủ lọt hố liền chính là khó mà thoát được kiếp nạn.
Như vậy thì những tên còn lại chính là mặc bọn hắn chém giết.
Đó chính là ám cục bọn chúng bày ra.
Trước giết đám đệ tử nào đó, sau đó tạo ra hiện trường bây giờ.
Ngoài ý muốn, tình huống bây giờ xuất hiện một lỗ hổng nho nhỏ, Cổ Nguyệt này này thực lực không cao trái lại sát thương vô cùng lớn luôn nhắn vào điểm mù của Đại Hắc Hùng mà đâm chém khiến Đại Hắc Hùng cùng Hàn sư huynh giả mạo kia diễn kịch tới vật vã.
Mà kẻ đích thịch đằng sau bọn chúng muốn lừa gạt thì mãi không động thủ.
Nhìn Trảm Phá thành chủ ở một góc khuất chưa có dấu hiệu gì sẽ động thủ.
Con Miên Dương nằm bất động một bên cũng trở nên khó chịu, cảm nhận máu từ bắp chân đang chảy ra không ngừng trong lòng gào thét.
Nó hận không thể không thể nhảy lên sút vào Trảm Phá thành chủ, để bọn hắn động thủ nhanh một chút.
Mà Trảm Phá thành chủ cũng bắt đầu động thủ.
Trước đó ném cho Hoàng Phủ Thiên một cái Hồ Lô nói:
- Ta cho ngươi mượn Thất Sát hồ lô, trong này chưa đựng bảy đạo thương khí do ta ngưng luyện ta, ngươi chỉ cần dồn nguyên lực khu động là có thể xuất ra bảy đạo thương khí này.
Hoàng Phủ Thiên nhận được Thất Khí hồ lô này cảm thấy tay đầm xuống, trong lòng nghĩ thật nặng.
Nhìn cái hồ lô này nhỏ tới như vậy, thế mà ít nhất cũng phải hơn hai nghìn cân.
Đem đập đám Hoàng Nguyên cảnh hậu kì còn một đập chết tươi.
- Sư huynh không lẽ muốn ta đi đối phó với đầu Miên Dương đang nằm kia đó chứ.
Không lẽ hắn nhận ra điều gì.
Cầm Thất Sát hồ lô trong lòng Hoàng Phủ Thiên kì quái nghĩ.
Quả nhiên, Trảm Phá thành chủ dặn dò hắn:
- Ngươi trước lấy Thất Khí hồ lô chém đầu Miên Dương kia.
Hoàng Phủ Thiên đối với sự cẩn thận của Trảm Phá thành chủ cũng thật bội phục, chỉ xui xẻo cho mấy tên giả bộ kia thôi.
- Được.
Hoàng Phủ Thiên cầm Thất Khí hồ lô cũng lao xuống dưới phía đầu Miên Dương giả chết kia.
Đầu Miên Dương cảm ứng được Hoàng Phủ Thiên tới cần không khỏi cười lạnh, thực lực còn thấp hơn cả Cổ Nguyệt liền chẳng coi trọng hắn lắm dù để một tên Huyền Nguyên sơ kì đâm tới hỏng vũ khí cũng không trầy sước da hắn được.
Kết quả sau đó liền trái tim của Miên Dương đang nằm dưới đất giả chết kia lại đập mạnh một cái.
Liếc mắt lén nhìn thì thấy một đạo trường thương trói lóa lao về phía mình, uy lực mạnh mẽ đủ chém chết hắn.
- Khốn nạn.
Cảm nhận được uy lực cây thương kia đầu Miên Dương không thể giả bộ nữa lập tức bùng nổ lực lượng đánh về cây trường thương kia.
Ầm ầm.
Lực lượng của đầu Miên Dương mạnh hơn một bậc, đem cây trường thương bắn lại về phía Hoàng Phủ Thiên.
- Mẹ kiếp, còn có món thứ hai hay sao!
Chưa kịp vui mừng sau lưng của nó có cây trường thương khác, trường thương oanh kích.
Thân hình Miên Dương vội vã co rụp lại như quả bóng khổng lồ, lớp lông của Miên Dương sau khi quật tròn thật cứng, sau khi co lại trường thương cũng khó đâm thủng.
- Một cái không được thì thêm một cái.
Hoàng Phủ Thiên thúc dục thêm cây trường thương, tổng cộng ba cây cùng nhau quật.
Thân hình khổng lồ của Miên Dương dường liền đem nó suýt đánh lún vào lòng đất.
Mỗi thanh thương khí này ít nhất cũng đạt tới trình độ sát thương của Bảo Khí lục phẩm, thất phẩm cũng nên.
Miên Dương lúc này chỉ có thể phòng thủ, cảm nhận từng lần quét qua là máu tươi trong cơ thể hắn phun ra.
Mang thương tích đầy mình, cũng may yếu điểm của nó toàn bộ bị bao bọc, bằng không liền tử vong.
Mà Hoàng Phủ Thiên cũng không gấp, muốn đem máu của đầu Miên Dương kia hao sạch, tránh phải đối đầu trực diện.
Hắn nhìn Thất Khí hồ lô trong tay thầm nghĩ:
- Món đồ chơi này thật sự hao không ít nguyên khí, hiện tại để duy trì lâu dài chỉ có thể sử dụng ba thanh thương khí.
Nhìn thấy tự dưng lại thêm một kẻ can thiệp vào cả hai quyết định giải quyết Cổ Nguyệt trước, nữ nhân nhân loại này phiến toái hơn họ nghĩ.
Đại Hắc Hùng chân gấu hướng về Hàn sư huynh giả mạo đập xuống, đối phương liền hiểu ý, lập tức tránh né về phía Cổ Nguyệt.
Lần này nó dùng hết sức mình tấn công.
Cổ Nguyệt cũng không ngờ tới tình hình này diễn ra, nàng vốn luôn tạo khoảng cách tránh đối đầu trực diện với Đại Hắc Hùng vì biết nếu dính đòn chính là trọng thượng.
Trảm Phá thành chủ bây giờ mới hành động.
Gã đem cánh tay phất lên trên cao, vô sô hỏa diễm ngưng tụ lại trên không trung sau đó lần hai tập hợp biến thành mũi thương sắc bén xé không mà đi.
Mũi thương trực tiếp đâm thủng bắp đùi của Đại Hắc Hùng, máu tươi và khói đen từ chân nó thoát ra.
- Chết tiệt.
Đầu Đại Hắc hùng vữa nãy phân tâm về phía Hoàng Phủ Thiên liền bị Trảm Phá thành chủ căn chuẩn cắt đứt bắp đùi.
- Ngư Long phi vũ.
Cổ Nguyên bắt chọn khoảng khắc phi thân tiếp cận, mũi kiếm rung động bổ ra một đầu Ngư Long hư thảnh chặt đứt bắp đùi còn lại của Đại Hắc Hùng.
Hai chân Đại Hắc Hùng máu tươi đầm đìa, cả người mất thăng bằng ngã xuống dưới mặt đất.
Đại Hắc Hùng khổ sở tới nỗi muốn ói ra máu, uất ức gầm lên một tiếng.
- Hai ngươi trước hết lùi ra ngoài đi, để ta xử lý đầu Yêu tộc này.
Trảm Phá thành chủ xuất hiện ở bên dưới mặt đất nhìn Đầu Hắc Hùng nằm bẹp trên mặt đất, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Hàn sư huynh giả mạo.
- Đa tạ tiền bối.
Hàn sư huynh ôm quyền nói, sau đó lảo đảo bước ra phía ngoài.
- Đừng có hòng.
Đại Hắc Hùng cũng nhảy lên liều mạng công kích Cổ Nguyệt và Trảm Phá thành chủ, với thực lực chân chính của nó.
Đầu Miên Dương từ bỏ phòng thủ nhảy ra liền thương khí sinh sinh đánh lên trên người, thương khí sắc bén cho gân cốt của Miên Dương đứt gãy, da thịt dày dặn cũng đánh thủng lộ cả xương trắng.
Miệng thú cũng hộc ra không ít máu.
- Con kiến hôi kia, từ nãy tới giờ đánh vui lắm nhỉ.
Giờ thì chết đi.
Miên Dương lau khóe miệng gầm lên, bổ nhào tấn công, trả thù.
Hoàng Phủ Thiên nhìn con dê điên kia lao hồng hộc vào mình liền hết hồn.
Không ngờ con dê này vẫn còn thực lực như vậy.
Hắn vội vã đem toàn bộ nguyên khí dồn vào Thất Khí hồ lô.
Trong nháy bắt bốn cây trường thương còn lại bắn ra bên ngoài.
Miên Dương vốn không nghĩ tới Hoàng Phủ Thiên vẫn còn trường thương trong hồ lô.
Ầm ầm.
Bốn cây trường thương phía trước, ba cây trường thương phía sau phối hợp, đem đầu Miên Dương vây đánh.
Miên Dương vội vàng nhảy lên nhưng hai chân mềm oặt, đành vận chuyển sức lực đánh lên hai cây trường thương đang đâm tới.
Sức lực của Bán bộ Cực Vị Viên Mãn cũng không phải tầm thường.
Hai thanh thương khí liền bị đánh bay, mà rạn nứt.
Sau đó liền bị các thanh còn lại quần công.
- Cái món đồ này, hao nguyên khí quá rồi.
Hoàng Phủ Thiên tạm thời không có nguy hiểm nhưng nguyên khí hắn hao tổn nhanh chóng.
Tình hình chỉ cầm cự được khoảng nửa khắc thôi.
Tất cả điều này nhằm phân tán sự chú ý của Trảm Phá thành chủ tạo ra sơ hở.
Hàn sư huynh ra rời đi một khoảng cách với lưng của Trảm Phá thành chủ không xa.
Hàn sư huynh giả tròng mắt biến dị.
Đồng tử hẹp lại, nửa thân dưới kéo dài ra, biến thành nhân xà, đôi rắn quẫy mạnh, tốc độ như thiểm điện đánh tới.
Giờ khắc này, Đại Hắc Hùng cùng Miên Dương đang bị đè đầu đánh sắc mặt tập chung lại.
Trong lòng niềm tin chiến thắng ập tới, tuy Miên Dương đã bị lộ tẩy nhưng còn xà nữ nhân, đây chính là chiến thắng.
Khi sắp chạm tới chiến thắng thì Trảm Phá thành chủ quay đầu cười nói:
- Nếu ngươi còn giữ lớp da đó chắc còn sống được ít lâu, đáng tiếc.
Lời đó đầu rắn của nữ xà nhân liền quay tròn trên không chung.