Sự thay đổi đột ngột khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều sợ ngây người.
Hùng Hạt Tử - người đứng đầu tổ chức ngầm Công viên Long Dương lại có thể quỳ gối trước một người ngoài.
Đây là sự mỉa mai và sỉ nhục cỡ nào chứ?
Nếu nói người của nhà họ Hoàng quỳ xuống vì kết thành đồng minh, người của Mặt trận Sương Mù Đỏ quỳ xuống vì bọn họ nhát gan, vậy thì lý do gì khiến Hùng Hạt Tử phải quỳ xuống là gì?
Không hiểu, Thiêu Hồ Tử thực sự không hiểu.
Trong mắt anh ta, Hùng Hạt Tử là một tồn tại bất khả chiến bại, cho dù đối mặt với bất kỳ người nào thì anh ta cũng sẽ có thể tùy tiện tiêu diệt hết.
Vậy mà một người đàn ông mạnh đến mức tận cùng như thế lại quỳ gối trước mặt Giang Sách ngay dưới mắt nhiều người như vậy!
Thiêu Hồ Tử hoàn toàn chết lặng.
Nếu ngay cả Hùng Hạt Tử cũng không đối phó được Giang Sách, thì còn ai có thể đối phó với Giang Sách nữa?
Phóng mắt nhìn khắp Công viên Long Dương, hoàn toàn không tìm thấy người thứ hai.
Hùng Hạt Tử cũng cảm thấy có phải mình hơi nhát gan rồi không? Nhưng mà khi anh ta muốn đứng lên, liếc mắt giao nhau với ánh mắt của Giang Sách một cái thì đã lập tức bỏ ý định đứng dậy trong đầu.
Chỉ cần anh ta dám đứng lên, Giang Sách sẽ lấy mạng anh ta.
Anh ta sâu sắc biết rõ Giang Sách mạnh đến mức nào.
Bên kia, trên mặt Thiêu Hồ Tử đã không còn một chút tươi cười nào nữa.
Anh ta quay người nhìn Xi Hổ hỏi: "Tao đang nằm mơ à? Sao Hùng Hạt Tử lại quỳ trước mặt Giang Sách vậy?"
Xi Hổ cũng ngây mặt ra.
Anh ta đau khổ hỏi lại: "Đại ca, chẳng lẽ chúng ta đã đắc tội với người không thể đắc tội rồi sao?"
Thật không?
Thiêu Hồ Tử rất không hiểu, tên Giang Sách kia có cái gì mà không thể đắc tội? Đó không phải chỉ là một tay sai nho nhỏ được nhà họ Đinh phái tới để bảo vệ Đinh Mộng Nghiên sao?
Chẳng qua chỉ có chút bản lĩnh không tệ lắm mà thôi.
Sao lại không thể đắc tội?
Đừng nói là đắc tội Giang Sách, cho dù là đắc tội đến cả nhà họ Đinh, Thiêu Hồ Tử anh ta cũng chẳng sợ.
Nhưng trên thực tế, hôm nay anh ta quả thật đã thua.
Nhà họ Hoàng, Mặt trận Sương Mù Đỏ và cả Vân Dương.
Tất cả những “người giúp đỡ” mà anh ta gọi đến, cuối cùng đều trở thành người giúp đỡ của đối thủ.
Thiêu Hồ Tử gọi người cả buổi hóa ra lại biến thành giúp Giang Sách tìm một đám lớn tay chân tới giúp đỡ, ngược lại tự dồn mình vào đường cùng.
Hùng Hạt Tử quỳ xuống, người của Vân Dương đương nhiên không dám nhúc nhích.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy lão đại của mình mất mặt như vậy bao giờ.
Nhưng mà có một điều bọn họ vô cùng rõ ràng, chỉ cần là người Hùng Hạt Tử thật sự kính sợ thì cũng có nghĩa thân phận của đối phương tuyệt đối đáng sợ.
Giang Sách không thèm nhìn đến Hùng Hạt Tử, chỉ để anh ta yên lặng quỳ ở đó.
Sau đó, anh nói với Thiêu Hồ Tử: "Dường như người của Vân Dương cũng không thể giúp gì được cho anh nhỉ.
Thiêu Hồ Tử, có cần gọi điện tìm thêm vài người khác tới không?"
Còn tìm thêm người ư?
Thiêu Hồ Tử dở khóc dở cười, ngay cả người của Vân Dương cũng không làm được gì thì tìm những người khác tới làm trò hề sao?
Hơn nữa, những người tới đều lần lượt trở thành trợ thủ của Giang Sách hết.
Thiêu Hồ Tử muốn khóc không ra nước mắt, nếu cứ tiếp tục tìm thêm như vậy thì anh ta chỉ càng ngày càng bị động mà thôi.
Lúc này, Xi Hổ bên cạnh đột nhiên lao tới, phịch một tiếng quỳ xuống dập đầu như giã tỏi.
"Anh Giang, tất cả chuyện này đều do một mình Thiêu Hồ Tử điều khiển, là anh ta bắt tôi phải giao hàng loại hai cho anh!"
"Tôi vô tội."
"Vậy nên anh Giang, cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi.
Tôi nguyện ý vào nơi nước sôi lửa bỏng vì anh, tuyệt đối không chối từ!"
Mắt thấy tình thế không ổn, anh ta lập tức bán đứng lão đại của mình, chuyển sang nương nhờ đối thủ.
Đối với loại dây leo tường như Xi Hổ, chuyện này cũng không có gì lạ.
Tuy nhiên, thứ mà Giang Sách ghét nhất lại chính là loại dây leo tường này.
Anh vung tay lên, thản nhiên mở miệng: "Phế hai chân của anh ta làm gương."
"Vâng!!!"
Người của nhà họ Hoàng giành ra tay trước, mặc cho Xi Hổ gào thét thảm thiết thế nào cũng bị người của nhà họ Hoàng trực tiếp đánh gãy hai chân, nửa đời sau chỉ có thể sống sót bằng cách xin ăn.
Tiếp theo là tới phiên Thiêu Hồ Tử rồi.
Nhìn thấy tình huống này, rồi nghĩ lại những gì mình đã nói trước đây, Thiêu Hồ Tử biết Giang Sách chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho mình.
Dù có van xin lòng thương xót, cuối cùng anh ta cũng sẽ phải chịu kết cục giống Xi Hổ mà thôi.
Vậy nên anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Sách, coi như mày giỏi.
Bây giờ tao không có sức phản kháng, mày muốn làm gì thì làm!"
Giang Sách phủi tay.
"Rất tốt."
"Có khí phách đấy."
Anh đứng dậy nhặt một con dao dưới đất, đi thẳng tới trước mặt Thiêu Hồ Tử, nhìn anh ta ba giây đồng hồ.
"Tôi muốn anh… chết!!!"
Giang Sách giơ tay chém xuống, con dao đột ngột dừng lại khi chỉ còn cách cổ Thiêu Hồ Tử một cm.
Thật ra anh chỉ muốn hù dọa Thiêu Hồ Tử một chút, cũng không thực sự muốn giết người.
'Khí phách anh hùng' trước đó của Thiêu Hồ Tử không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt hai chân bủn rủn ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không ngừng trào ra, lớn tiếng vừa khóc vừa hô: "Tôi sai rồi, tôi thật sự biết mình sai rồi.
Anh Giang, xin anh hãy tha cho tôi, tôi không muốn chết."
Giang Sách hừ lạnh một tiếng.
Loại người này cũng chỉ biết mạnh miệng, hơi hù dọa một chút sẽ lập tức héo ngay.
Anh ném con dao sang một bên, thản nhiên: "Thực ra mục đích tôi đến Công viên Long Dương lần này là để mua thép, không phải để giết người."
"Thiêu Hồ Tử, chỉ cần anh có thể cung cấp đủ hàng cho tôi, cái mạng này của anh có thể giữ lại."
Thiêu Hồ Tử nửa cười nửa mếu.
Anh ta cũng rất muốn giữ lại cái mạng này, nhưng anh ta có thể giữ được sao?
"Anh Giang, em xin nói thật với anh vậy.
Thật ra không phải em không muốn đưa hàng cho anh, mà là hàng tồn kho trong nhà máy của em không đủ! Vậy nên em mới phải dùng hàng loại hai để lừa dối."
"Trong tay em không có hàng, dù anh ép em thế nào cũng vô dụng."
Giang Sách cau mày, trong đầu nghĩ đến một vài chuyện không tốt lắm.
Không đủ hàng?
Ha ha!
Anh nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi không quan tâm anh thế nào.
Trong tay anh không đủ hàng thì anh qua cửa hàng khác mua.
Bây giờ là hai giờ chiều, tôi cho anh thời gian ba tiếng."
"Đến năm giờ, nếu anh vẫn không thể chuẩn bị thỏa đáng số hàng hóa mà tôi muốn thì tôi đành lấy tạm cái mạng của anh thôi."
Thiêu Hồ Tử bị dọa suýt thì tè ra quần.
"Đừng, đừng, anh Giang, em sẽ lập tức đi gom hàng ngay!"
Vì cái mạng nhỏ, Thiêu Hồ Tử chẳng còn màng đến chuyện có lãi hay không có lãi gì nữa, vội vàng lấy điện thoại di động gọi cho một nhà máy thép khác, yêu cầu lấy hàng ngay lập tức.
Bởi vì là hàng hiếm nên rất khó đặt lấy ngay.
Nhưng chỉ cần có tiền thì vẫn có thể làm được.
Thiêu Hồ Tử đã lấy ra hết số tiền mà Đinh Mộng Nghiên trả cho anh ta, đồng thời cưỡng ép mua thép từ các nhà máy khác với giá cao gấp ba hoặc bốn lần thị trường.
Yêu cầu giao hàng ngay lập tức!
Thời hạn là ba giờ nhưng tốc độ thực tế rất nhanh, chỉ trong vẻn vẹn một giờ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả các hàng hóa rồi.
Giang Sách nhận tất cả hàng hóa mà không phải trả thêm một xu nào.
Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng: "Nếu con người không bị dồn ép một chút thì sẽ không biết bản thân có bao nhiêu tiềm năng.
Anh xem, chẳng phải việc này được hoàn thành rất tốt sao?"
Trong lòng Thiêu Hồ Tử nhỏ máu tí tách.
Phải biết rằng để gom đủ số hàng này trong thời gian quy định, anh ta đã dùng toàn bộ số tiền Đinh Mộng Nghiên đã trả để thanh toán, đồng thời còn phải tự móc ra một khoản tiền cực lớn để bù thêm!
Kết quả là anh ta không chỉ mất khoản tiền đã được thanh toán mà còn tốn thêm một khoản riêng, cuối cùng hàng hóa còn bị Giang Sách lấy đi.
Có thể nói là tiền mất tật mang.
Mà sau khi ồn ào một trận như vậy, nhà máy của anh ta cũng xem như xong đời, chỉ sợ ngay cả tiền lương của công nhân cũng không trả nổi.
Trái tim của Thiêu Hồ Tử đau đớn như bị dao cắt, hối hận không thôi.
Vốn là một người đàn ông to lớn lại bật khóc như một cô bé.
"Hu hu hu."
"Anh nói xem tôi phải làm gì đây?"
"Nếu sớm biết sẽ có kết quả thế này, tôi nói hàng không đủ ngay từ đầu chẳng phải là được rồi sao?"1
"Aaaa!!!".