Chí Tôn Chiến Thần


Thạch Văn Bỉnh dương dương tự đắc, quả thật anh ta rất muốn có được Biển Thước thần châm này, nhưng anh ta càng muốn nhìn thấy Giang Sách mất mặt hơn.
Nói thật, suy cho cùng anh ta vẫn là một bác sĩ khoa ngoại.
Món đồ như Biển Thước thần châm này, anh ta không cần tới cũng chẳng sao, dù gì nó cũng không ảnh hưởng gì mấy đến anh ta, nhưng nếu có thể thông qua chuyện này để sỉ nhục Giang Sách thì anh ta vẫn rất vui vẻ.
Thạch Văn Bỉnh đung đưa chân, nhàn nhã nhìn Giang Sách nói: “Tên kia, chẳng phải anh thích đẩy giá lắm à? Anh cứ đẩy tiếp đi chứ, đừng có ngừng lại.

Chỉ là hai trăm triệu thôi mà, có lẽ nó chỉ là chuyện nhỏ đối với anh thôi đúng không?”
Anh ta cười rất thô tục, dáng vẻ như muốn đánh phủ đầu Giang Sách.
Tân Uẩn ngồi bên cạnh không thể nhìn tiếp được nữa, nên cúi người nói: “Thạch Văn Bỉnh, là do chúng tôi đã sai, tôi xin thay mặt Giang Sách xin lỗi anh.

Xin anh hãy giúp chúng tôi mà tiếp tục ra giá đấu bộ thần châm này.

Nếu anh không tăng giá thì không còn ai tăng giá nữa cả, anh không thể ép Giang Sách mua lại bộ thần châm này.”
Thạch Văn Bỉnh liếm môi nói: “Cô muốn tôi đấu tiếp à? Được thôi, vậy cô ngủ cùng tôi một đêm đi.”
Anh ta đã không còn quan tâm đến mặt mũi nữa.
Chỉ cần có thể có được Tân Uẩn, cho dù là trái tim hay thân xác gì cũng được.
Sắc mặt Tân Uẩn sa sầm, cô ấy rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng nếu cô ấy không đồng ý...
Thạch Văn Bỉnh nói tiếp: “Không còn nhiều thời gian nữa, cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi, nếu cô không chấp nhận yêu cầu của tôi thì Giang Sách phải bỏ ra hai trăm triệu để mua lại bộ thần châm này.

Nếu lát nữa anh ta không lấy ra được số tiền đó, thì cả đời này anh ta phải làm nô lệ cho Thủy Vân Thiên.”
“Cô chỉ ngủ với tôi một đêm đã có thể cứu vãn cả cuộc đời Giang Sách, như vậy là rất có lời rồi.”
Câu nói này quá vô liêm sỉ.
Nhưng cũng rất thực tế.
Tân Uẩn nghiến răng, sắc mặt nhịn đến mức đỏ bừng, siết chặt nắm đấm, hận Thạch Văn Bỉnh đến thấu xương.
Cô ấy nên đồng ý hay từ chối đây?
Cô ấy đang do dự.
Giang Sách đã giúp đỡ cô ấy nhiều lần như vậy, thậm chí còn cứu cô ấy khỏi nước sôi lửa bỏng mấy lần, tính mạng của cô ấy và bố cô ấy đều do Giang Sách ‘ban cho’.
Nếu có thể dùng một đêm của cô ấy để đổi lấy sự tự do của Giang Sách thì cô ấy cũng tình nguyện hy sinh.
Tân Uẩn nhắm mắt lại, nước mắt sắp tuôn rơi, khó khăn nói: “Tôi đồng...”
Cô ấy còn chưa kịp nói hết thì lòng bàn tay ấm áp lại rộng lớn của Giang Sách nhẹ nhàng bịt miệng cô ấy lại.
Hả?
Tân Uẩn mở mắt ra nhìn Giang Sách.
Giang Sách cười nói: “Chỉ là hai trăm triệu thôi mà, chẳng đáng là gì, nên cô không cần phải lo lắng cho tôi.”
Tim Tân Uẩn khẽ run lên, cô ấy biết, Giang Sách đang bảo vệ cô ấy nên mới cố ý nói như thế, làm sao hai trăm triệu lại chẳng đáng là gì?
Thạch Văn Bỉnh cười nhạo: “Anh cứ giả vờ tiếp đi, sắp hết giờ rồi, Giang Sách, nếu anh không lấy được tiền thì cứ đợi đi làm nô lệ đi.”
Trên sân khấu.
MC cầm micro nói: “Thời gian đã hết, chúc mừng cậu này, cậu đã giành được bộ Biển Thước thần châm.

Bây giờ mời cậu thanh toán chi phí.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này bằng ánh mắt chế giễu.
Chính mình đẩy giá bẫy người, ai dè lại tự bẫy chính mình, tiết mục như này thật sự rất thú vị.
“Ôi chao, bây giờ tôi cảm thấy lúng túng muốn chết.”
“Thanh niên ngày nay chuyên làm mấy chuyện tự bẫy mình, thật không còn gì để nói.”
“Không có tiền còn muốn làm bộ, ha ha.”
Xung quanh không ngừng vang lên tiếng chế giễu chói tai.
Tân Uẩn và Tân Tử Dân vô cùng lo lắng nhìn Giang Sách, bây giờ bọn họ phải làm sao mới được đây?
Theo hành động của mấy người ở trước đó thì chỉ cần đút thẻ vào khe riêng biệt thì có thể thực hiện chức năng chuyển khoản.
Giang Sách vươn tay lấy thẻ vàng Long Phượng Tử mà đã lâu rồi anh không sử dụng ra.
Sau đó anh đút thẻ vào khe, ting, đèn tín hiệu nhanh chóng chuyển sang màu xanh.
Sau đó anh tiến hành gõ bàn phím để nhập dữ liệu, khoảng mười giây sau, trong loa lớn của toàn trường vang lên giọng nói lanh lảnh – chuyển khoản thành công.
Nhất thời, toàn trường đều sửng sốt.
Mấy người ban nãy còn đang chế giễu Giang Sách đều ngạc nhiên đến mức há hốc mồm không khép lại được, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Chuyển khoản thành công ư?”
“Mẹ kiếp, tên này là kẻ giàu có ẩn danh ư, hai trăm triệu mà nói lấy là lấy, đúng là kẻ lắm tiền.”
“Khoan đã, vậy thì không đúng.

Nếu anh ta thật sự có hai trăm triệu thì lúc nãy anh ta thật sự cạnh tranh giá chứ không phải là đẩy giá.”
Mọi người nhất thời bàn tán xôn xao.
Mà người lúng túng nhất không ai khác ngoài Thạch Văn Bỉnh.
Anh ta hóa đá tại chỗ, trong lòng vốn đã chuẩn bị một tràng lời nói, nhưng bây giờ tất cả đều bị chặn lại ở trong bụng.
Dù thế nào anh ta cũng chẳng thể ngờ rằng, Giang Sách lại thật sự lấy ra được hai trăm triệu.
Chứ không phải anh đang đẩy giá lên?
Thạch Văn Bỉnh nhất thời vỡ lẽ, cảm thấy Giang Sách là người có tiền, cũng thật sự muốn có được bộ Biển Thước thần châm này, lúc nãy anh thật sự đang cạnh tranh giá, chứ không phải đang đẩy giá lên.
Là anh ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Anh ta cho rằng trước đó anh đã đẩy giá sợi dây chuyền giả lên một lần thì lần này vẫn tiếp tục y như thế, thật thật giả giả, hư hư thực thực đã khiến Thạch Văn Bỉnh hoàn toàn mơ màng.
Thạch Văn Bỉnh chỉ mặt Giang Sách: “Anh, anh có tiền ư?”
Giang Sách cười đáp: “Ừm, chút tiền này thì tôi vẫn có.

Bác sĩ Thạch, cảm ơn anh đã sớm từ bỏ không ra giá, để tôi có thể đấu được bộ Biển Thước thần châm này với mức giá rẻ như thế.”
Thạch Văn Bỉnh nghe xong thì tức muốn nổ phổi.
Mẹ kiếp, mình lại mắc lừa rồi!
Nếu anh ta sớm biết Giang Sách phải lấy cho bằng được bộ Biển Thước Thần châm này, thì Thạch Văn Bỉnh đã tiếp tục ra giá, đẩy giá lên tới mấy tỷ, để Giang Sách bỏ ra một khoản tiền lớn.
Kết quả ‘chỉ có’ hai trăm triệu đã để cho Giang Sách giành được, mặc dù hai trăm triệu cũng không ít, nhưng đối với phần lớn ông trùm mà nói thì chẳng đáng là gì.
Anh ta quá thua thiệt rồi.
Anh ta vốn có cơ hội tốt để hút máu Giang Sách, nhưng anh ta lại không chịu nắm lấy.
Ngược lại còn khiến mình bỏ ra một khoản tiền lớn để mua một sợi dây chuyền giả, bị Giang Sách hung hăng đùa bỡn một phen, chuyến đi lần này, Thạch Văn Bỉnh đã hoàn toàn thất bại trong tay Giang Sách rồi.
Khóe miệng anh ta khẽ giật, định mắng chửi nhưng không thốt ra được.
Cả người anh ta đang chìm trong trạng trái tự trách điên cuồng.
Tất nhiên người vui mừng nhất ở đây chính là Tân Uẩn, cô ấy cho rằng mình sẽ ‘chết chắc’ vì Giang Sách, ai dè lại tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó, Giang Sách không những không sao, mà còn chuyển bại thành thắng.
Bây giờ ngẫm lại, nếu lúc nãy cô ấy đồng ý lời uy hiếp của Thạch Văn Bỉnh thì thật sự thua thiệt rồi.
Tân Uẩn cố ý nhéo cánh tay Giang Sách nói: “Nếu anh có tiền như vậy sao không chịu nói sớm, hại người ta lo lắng cho anh muốn chết.”
Giang Sách cười đáp: “Xin lỗi, đã để cô lo lắng cho tôi rồi.

Thật ra mỗi chuyện tôi làm đều có tính toán riêng của mình, chứ tôi không làm chuyện xằng bậy đâu.”
Tân Uẩn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra người đàn ông như Giang Sách thật sự đáng tin cậy, nếu có thể gả cho người đàn ông như vậy thì đối với một người phụ nữ mà nói là cả đời chẳng có gì phải ưu phiền.
Nhưng...
Tân Uẩn tò mò hỏi: “Giang Sách, sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”
Giang Sách nhún vai, tùy ý lừa gạt: “Lúc tôi làm lính ở Tây Cảnh đã ‘kiếm’ được không ít tiền, nhưng có rất nhiều chuyện không tiện nói ra.”
Tân Uẩn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Sau khi xảy ra trò hề, MC nhanh chóng sai người giao bộ Biển Thước thần châm cho Giang Sách.
Giang Sách lại đưa nó cho Tân Tử Dân.
“Ông cụ Tân, đây là Biển Thước thần châm mà bác luôn mong ngóng, xin bác hãy nhận lấy.”
Tân Tử Dân vuốt râu, đẩy lại nói: “Cháu đang nói đùa gì thế? Bác không thể nhận lấy món đồ mà cháu đã mua với giá hai trăm triệu được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui