Chí Tôn Chiến Thần


Đối mặt với lời mời bất thình lình này, nhịp tim Tân Uẩn đột nhiên tăng tốc.
Đồng ý?
Hay từ chối?
Cô ấy biết rõ đối phương là người đã có gia đình, biết rõ đối phương vì muốn hoàn thành nhiệm vụ nên mới ngỏ lời mời với cô ấy, và cô ấy cũng biết rõ trong lòng đối phương vốn dĩ không có chỗ cho cô ấy.
Lý trí nói với cô ấy rằng, hãy từ chối đi, không thể để bản thân lún sâu vào nữa.
Nhưng, đối mặt với lời mời từ người cô ấy thương, cô ấy từ chối sao được?
Hãy để tôi được tùy hứng một lần đi.
Dù chỉ một lần thôi cũng được, tôi muốn trở thành nửa kia của anh, dù phải lừa gạt chính bản thân cũng được, chỉ một lần này thôi, một lần thôi là đủ rồi.
Gạt bỏ cảm xúc phức tạp rối rắm sang một bên, Tân Uẩn làm một chuyện lạ là trịnh trọng gật đầu.
“Được, tôi đồng ý với anh!"
Sau khi nhận được câu trả lời từ Tân Uẩn, Giang Sách cuối cùng cũng dám thở phào một hơi.
Sau đó, ba người lại ngồi tán dóc thêm mấy câu, rồi từng người quay về phòng mình nghỉ ngơi.

Một đêm dài chậm rãi trôi qua, ngay hôm sau, ba người tinh thần phấn chấn đi tham quan quanh Nam Thành.
Không nói đến một Nam Thành với những câu chuyện hung hiểm tiềm ẩn bên trong, một Nam Thành với vẻ ngoài phồn hoa, thịnh vượng cũng đủ để hấp dẫn mọi ánh nhìn.
Đây là một tòa đô thị hiện đại hóa.
Theo lý mà nói, nếu chỉ là đến tham quan du lịch, không nói đến những chuyện lung tung lộn xộn đó thì vẫn có thể cảm nhận được không khí văn hóa đặc sắc của thành phố này.
Rất nhanh sau đó, trời đã chuyển màu đen.
Thời gian tổ chức vũ hội cũng đã đến gần, sau khi đưa Tân Tử Dân về khách sạn, Giang Sách xuống lầu, khởi động xe rồi ngồi đợi Tân Uẩn xuống.
Mười phút sau, người cũng đã tới.
Cô ấy mặc một bộ váy dạ hội màu trắng tinh khôi, xương quai xanh và làn da trắng nõn để lộ ra ngoài, hấp dẫn mọi ánh nhìn của người qua đường.
Hai chân thon dài, mê hoặc lòng người.
Khuôn mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ, lại thêm lối trang điểm và phong cách ăn mặc đẹp động lòng người.

Tối nay, Tân Uẩn sẽ là ngôi sao thiện lương sáng nhất.
Ngay cả là Giang Sách, trong khoảnh khắc đó anh cũng khó có thể di dời ánh mắt của mình.
Chỉ mấy chữ thôi: Đẹp không sao tả xiết.
“Đi thôi.”
Giọng nói của Tân Uẩn vang lên, Giang Sách mới ý thức được đối phương đã lên xe.

Đáp lại, anh xấu hổ cười cười, nổ xe rồi rời khỏi khách sạn, đi về phía địa điểm tổ chức vũ hội.
Thực chất thì địa điểm tổ chức vũ hội cách chỗ bọn họ không xa, lái xe hơn hai mươi phút, xe đã dừng trước một tòa nhà lớn.
Phía sau tòa nhà là một bãi đất lớn dùng để đỗ xe, mà giờ phút này đây, bãi đất lớn này đã bị đủ loại siêu xe chiếm đóng rồi.

Như vậy cũng đủ nhìn ra, những người tới tham gia vũ hội hôm nay không giàu thì cũng có địa vị.
Có điều, một vài chiếc xe nào đó có gắn thiết bị nhìn trộm.
Bởi vì có quá nhiều xe, bãi đậu xe này có vẻ vẫn chưa đủ lớn, Giang Sách phải tìm một lúc lâu mới thấy một chỗ trống để đậu xe.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị đậu xe vào vị trí mình mới tìm được, anh nhạy bén phát hiện ra chiếc xe đối diện đang tăng tốc lao đến, nhìn hành động của đối phương thì có lẽ là muốn lấy chỗ đậu xe!
Giang Sách tới trước, anh sao có thể để người khác cướp mất chỗ đậu xe chứ?
Anh lập tức bẻ tay lái, tốc độ nhanh hơn, dùng phương thức cực kỳ tinh vi giành chỗ đậu xe, chiếc xe đã được đỗ trước tại vị trí một cách ngay ngắn.

Mà toàn bộ quá trình đều vô cùng liền mạch lưu loát, hệt như một màn biểu diễn nhào lộn.
Tân Uẩn giơ ngón tay cái lên.
“Thật không nhìn ra đó nha, kỹ thuật lái xe của anh lại đỉnh như vậy."
Nếu cô ấy biết Giang Sách trước mắt là tay đua xe mà đoàn xe Lâm Gia Vinh ký hợp đồng thì e rằng sẽ còn kinh ngạc thêm nữa.
Sau khi đỗ xe xong thì tháo dây an toàn.
Mà bọn họ còn chưa kịp xuống xe thì chiếc xe vừa nãy muốn cướp chỗ đậu xe đã dừng bên cạnh, một người đàn ông cao to bước từ trên xe xuống, anh ta vô cùng bất mãn đạp một chân vào bánh xe trước của Giang Sách.
“Cút ra khỏi xe cho ông mau!"
Giang Sách khẽ nhíu mày, ý bảo Tân Uẩn đừng xuống xe vội, trước mắt cứ ngồi trên xe chờ một lát đã.
Sau đó, anh đẩy cửa xe đi ra ngoài, hờ hững nói: "Anh làm gì vậy?"
“Làm gì vậy à?" Người đàn ông cao to nói với dáng vẻ hung ác: "Đây là chỗ đỗ xe của bố mày, mày tránh ra chỗ khác cho ông mau!"
Giang Sách lạnh lùng nói: "Chỗ đậu xe này tôi tìm được trước, mà xe tôi cũng đậu trước ở chỗ này rồi, tại sao lại biến thành chỗ của anh? Nếu có năng lực, thì sao vừa nãy anh không giành đỗ xe trước tôi đi."
Người đàn ông cao to kia sửng sốt.
Thành thật mà nói thì kỹ thuật lái xe của người đàn ông cao to này không tồi chút nào, trong tình huống vừa rồi, chuyện anh ta cướp được chỗ đậu xe cũng là chuyện chắc chắn một trăm phần trăm.
Nhưng anh ta thật không thể ngờ được, kỹ thuật lái xe của Giang Sách hóa ra còn lợi hại hơn cả anh ta nữa, đã đi trước anh ta một bước, giành chỗ đậu xe.
Kỹ thuật không bằng người ta, nên thua thôi.
Người đàn ông cao to kia nhất thời nghẹn họng không nói được gì, mà lúc này, một người phụ nữ trang điểm ăn mặc diêm dúa lòe loẹt bước từ trên xe xuống, cô ta giậm chân nói: "Vũ hội sắp bắt đầu rồi, anh còn đứng đây làm cái quái gì vậy? Cuối cùng là còn chỗ đậu xe không?"
Người đàn ông cao to kia vội vàng dỗ: "Bảo bối à, em chờ chút đi, anh xử lý tốt mọi chuyện ngay đây."
Quay đầu, người đàn ông cao to kia nhìn Giang Sách, nói với vẻ hung tợn: "Tao không có thời gian đứng đây cãi cọ qua lại với loại quê mùa mày.

Tao hỏi mày lần cuối, mày có nhường chỗ cho tao không?"
Giang Sách trả lời vô cùng dứt khoát.

truyen bac chien
“Không nhường.”
“Hay lắm thằng nhóc, mày chờ đấy, tao sẽ cho mày biết thế nào là đắc tội với tao!"
Người đàn ông cao to đó nói vậy nhưng lại không ra tay trực tiếp.

Anh ta quay lại xe, làm trò trước mặt Giang Sách, dừng xe ngay trước xe Giang Sách, chặn đứng lối ra của chỗ đậu xe!
Chỉ cần xe đối phương không dịch chuyển thì cả đời này Giang Sách đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.
Sau khi người đàn ông cao to kia tắt động cơ, anh ta cười nói: "Ông đây có rất nhiều tiền, một chiếc xe đối với tao căn bản không phải vấn đề.

Tao đây là đang muốn mày nhớ, khi ra khỏi cửa, nếu không có năng lực thì đừng ra vẻ!"
“Cái xe này, ông đây sẽ dừng ở đây không rời đi đâu hết."
“Và xe của mày, cả đời này cũng đừng nghĩ ra được đây!"
Đây là trường hợp không biết nói lý điển hình.
Người đàn bà diêm dúa lòe loẹt kia ôm eo anh ta, cười khanh khách, há miệng nói ra hai chữ: "Đáng đời!"
Bọn họ vừa mới chuẩn bị đi, Giang Sách lập tức lên tiếng gọi lại.
“Đợi đã.”
Người đàn ông cao to kia quay đầu, hỏi: "Sao hả, giờ đã biết ông đây lợi hại rồi à? Hối hận hả? Nói cho mày biết, muộn rồi!"
“Có điều, tao đây là con người rộng lượng, cho mày cơ hội cuối, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu trước ông đây, hô ba tiếng: "ba ba ơi", sau đó nhường chỗ đậu xe cho tao, ông đây sẽ tạm tha cho mày lần này."
“Nghe hiểu không?"
Giang Sách vẫn giữ nét mặt không cảm xúc.
Trên thế giới này có quá nhiều sâu mọt, đi đến đâu là đụng phải rác rưởi đến đó.
Anh ngẩng đầu nhìn đối phương, nói: "Tôi cho anh thời gian ba mươi giây, dịch chuyển xe này đi."
Người đàn ông cao to kia mất hứng.
Nghe giọng điệu của Giang Sách, đó không phải là giọng điệu thỏa hiệp, mà là giọng điệu uy hiếp.

Người đàn ông cao to có tiền có thế, cơ thể còn cường tráng, trước nay chưa từng nếm mùi bại trận.
Cho nên, anh ta sao có thể bị Giang Sách hù dọa?
Người đàn ông cao to ngẩng đầu nhìn Giang Sách: "Sao hả? Mày muốn đánh nhau với ông đây à? Nói cho mày biết, giờ mày có xin lỗi cũng vô dụng, cái xe này, ông đây tuyệt đối không bao giờ chuyển đi chỗ khác!"
Giang Sách lẳng lặng đứng một chỗ không nói lời nào.
Sau một lát chờ đợi, thời gian ba mươi giây đã hết.
Giang Sách hít sâu một hơi: "Ba mươi giây đã trôi qua rồi, anh có muốn dịch đi chỗ khác cũng không có cơ hội nữa."
Người đàn ông cao to kia vui vẻ đáp: "Nhóc con, ngữ khí của mày cũng không nhỏ nhỉ? Được được được, tao cũng rất muốn xem xem mày làm gì được tao?"
Giang Sách khẽ khởi động chân cẳng, thong thả đi bộ mấy bước, đi đến trước mặt đối phương.
“Vậy thì, mở to mắt mà nhìn cho kỹ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận