Chí Tôn Chiến Thần


Toàn trường im lặng trong giây lát, như thể thời gian đã bị đóng băng, không còn bất kỳ âm thanh nào.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Giang Sách đang ngồi trong góc không bắt mắt.
Có người kinh ngạc, có người nghi vấn, nhưng cũng có người hưng phấn.
Mạnh Văn ngồi ở ghế đối diện đặt hai chân đang bắt chéo xuống, nhíu chặt mày hỏi: "Cậu nói cái gì? Cậu lặp lại lần nữa đi! Lúc nãy tôi không nghe rõ lời cậu nói."
Giang Sách bình tĩnh lặp lại: "Một tỷ rưỡi, tôi muốn mua lại Nguyên Thiên."
Lần này, mọi người đều nghe thấy rất rõ.
Chắc chắn một tỷ rưỡi là mức giá trên trời, cao hơn năm trăm triệu so với mức giá một tỷ của Mạnh Văn, nếu đổi thành người bình thường thì hoàn toàn không thể chi trả được.
Nhưng Giang Sách lại nói ra con số này.
Lần này, không ai có thể ngồi yên được nữa.
Dương Duy Khắc – ông chủ câu lạc bộ đang ngồi ở cuối bàn đã cười tươi như hoa, đây chính là cục diện mà ông ta muốn nhìn thấy nhất.
"Cậu này, cậu nói thật chứ?"
Giang Sách gật đầu: "Một tỷ rưỡi, tôi nói được làm được."
"Thỏa thuận!"
Dương Duy Khắc hưng phấn đến mức cả người run rẩy.

Trên thực tế, câu lạc bộ của ông ta có thể bán ra năm trăm triệu đã tốt lắm rồi, bây giờ thì hay rồi, một hơi kiếm thêm một tỷ, khiến ông ta sướng đến mức sắp bay lên trời.
Nhưng đám người La Phong lại không được thoải mái cho lắm.
La Phong ghé vào tai Giang Sách nói nhỏ: "Giang thần y, anh đừng tùy tiện tăng giá như thế.

Mặc dù Khoa học công nghệ Tẩm Mộng bảo chúng ta tới đây đàm phán, nhưng không giao cho chúng ta quyền tăng giá, lỡ tổng giám đốc Tôn không đồng ý thì mọi thứ chúng ta bàn bạc đều trở nên vô nghĩa, còn bị câu lạc bộ cắn ngược lại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
Nói đến vế cuối, mọi người trong phòng đều có thể nghe thấy rất rõ.
Mạnh Văn ngồi ở ghế đối diện nở nụ cười.
"Chao ôi, hóa ra các cậu là tiền trảm hậu tấu, hoàn toàn không có quyền tăng giá."
“Vậy mà hét giá y như thật.”
"Tôi nói này ông chủ Dương, chẳng lẽ ông muốn đàm phán với đám lâu la không có quyền tăng giá này sao? Nếu để đến cuối cùng bị bọn họ lừa một vố, vậy thì ông sẽ tổn thất rất lớn.

Tôi nói cho ông biết, sau ngày hôm nay, Bảo hiểm Vinh Tài chúng tôi sẽ không còn hứng thú thu mua câu lạc bộ của ông nữa."
Sắc mặt của Dương Duy Khắc cũng trở nên khó coi.
Ông ta lườm Lạc Phong nói: "Những gì cậu mới nói có phải là thật không? Nói gì mà một tỷ rưỡi, rốt cuộc các cậu có quyền định giá hay không?"
"Tôi...!Thật ra...!Cái đó..."
La Phong ấp úng không nói nên lời.
Nếu anh ta nói mình không có quyền định giá, chắc chắn hôm nay việc thu mua sẽ bị thất bại, nhưng nếu anh ta nói có, lỡ Tôn Tại Ngôn không đồng ý thì anh ta càng không thể chịu nổi.
Anh ta hơi tiến thoái lưỡng nan.
Đúng lúc này, Giang Sách khẽ cười nói: "La Phong, anh đừng căng thẳng như thế, anh hãy gọi cho Tôn Tại Ngôn, nói giá thu mua đã tăng lên một tỷ rưỡi, cứ nói cho anh ta biết một tiếng là được."
Cứ nói cho anh ta biết một tiếng là được ư?
Nực cười, giá thu mua này từ bảy trăm triệu tăng lên một tỷ rưỡi, tăng hơn gấp đôi, làm gì có ông chủ nào chịu đồng ý cơ chứ?
Cho dù đồng ý cũng phải suy nghĩ, thuyết phục rất lâu.
Cuộc điện thoại này chết là cái chắc.
Nhưng chuyện đã bị ép đến thời khắc mấu chốt này, anh ta không thể không gọi, dưới sự bất đắc dĩ, La Phong đã cầm điện thoại lên, gọi vào số văn phòng của Tôn Tại Ngôn ở Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.
Sau mấy tiếng chuông ngắn ngủi, Tôn Tại Ngôn đã nghe máy.
"Cái đó, tổng giám đốc Tôn, là tôi, La Phong."
Lúc nói, anh ta rất mất tự tin.
Mạnh Văn ngồi ở ghế đối diện nhìn anh ta cười ha hả, nhìn bộ dạng này của anh ta, đâu giống như người có thể định giá, vừa nhìn là biết không được rồi.
Tôn Tại Ngôn thuận miệng hỏi: "Đã xảy ra tình huống gì đặc biệt à?"
"Là thế này, tổng giám đốc Tôn, tạm thời xảy ra chút sự cố, bên này đòi tăng giá thu mua."
"Ồ, tăng lên bao nhiêu?"
"Tăng lên một tỷ rưỡi."
Sau khi nói xong câu này, tim của La Phong đập nhanh hơn, đợi Tôn Tại Ngôn khiển trách, nếu đổi thành bất kỳ ai cũng sẽ làm như vậy.
Mạnh Văn cũng đang đợi.
Ai dè…
Ở đầu dây bên kia, Tôn Tại Ngôn lại cực kỳ lười biếng đáp: "Được, tôi biết rồi."
Tôi biết rồi?
Hết rồi ư?
Chẳng có một câu khiển trách, thậm chí còn không hoài nghi, mà hoàn toàn tin tưởng vào đám người La Phong.
La Phong kích động đến mức nước mắt lưng tròng, xác nhận lại: "Tổng giám đốc Tôn, ý anh là đồng ý rồi sao?"
"Ừm."
"Cảm ơn anh!!!"
La Phong mừng rỡ cúp điện thoại, cả người có cảm giác như bay trên trời, Đỗ Kiền và Đỗ Khôn ở bên cạnh cũng rất vui vẻ, cả ba đều sắp kích động đến mức ôm chầm lấy nhau.
Mạnh Văn ngồi ở phía đối diện nhất thời hóa đá.
Đây là tổng giám đốc gì thế? Tiền thu mua từ bảy trăm triệu lên một tỷ rưỡi, mà chẳng thèm hỏi thêm một câu? Là do bọn họ thật sự giàu có hay là do bọn họ ngu ngốc?
La Phong thở dài, cười nói: "Ông chủ Dương, ông cũng nghe thấy lời của tổng giám đốc Tôn rồi đấy, việc thu mua một tỷ rưỡi không thành vấn đề.

Lần này ông đừng lật lọng nữa."
Dương Duy Khắc nhoẻn miệng cười, chắc chắn ông ta sẽ không lật lọng, trừ phi Mạnh Văn có thể đưa ra mức giá cao hơn.
Thế là ông ta vẫn thử dò hỏi Mạnh Văn: "Ông Mạnh, bên ông nói thế nào? Có muốn tăng thêm không?"
Sắc mặt của Mạnh Văn rất khó coi.
Nói thật, việc thu mua với giá một tỷ đã vượt quá ngân sách rồi, lần này tăng lên một tỷ rưỡi, ông ta hoàn toàn không thể lấy ra nhiều tiền hơn nữa.
Bởi vì nó không đáng.
Mạnh Văn nghiến răng không nói gì, vẻ mặt tràn đầy bất mãn, nhưng không thể làm gì được.
Dương Duy Khắc là lão cáo già, thấy bộ dạng Mạnh Văn như vậy thì biết tình hình như thế nào, nên thái độ của ông ta đối với Mạnh Văn nhất thời trở nên lạnh lùng, ngược lại rất khách sáo với đám người La Phong.
Dương Duy Khắc đúng là doanh nhân thuần túy, ai trả nhiều tiền hơn thì bán cho người đó, còn người trả tiền ít hơn thì trở mặt không quen biết ngay.
Ông ta cười híp mắt nói với La Phong rằng: "Người anh em, chúng ta mau ký hợp đồng đi.

Từ nay về sau, câu lạc bộ bóng đá Nguyên Thiên sẽ thuộc về Khoa học công nghệ Tẩm Mộng.

Chúc mừng cậu đã đảm nhiệm chức huấn luyện viên của đội bóng, chúc mừng, chúc mừng!"
Cảnh tượng có vẻ rất vui vẻ.
Nhân viên nhanh chóng mang hợp đồng lên.
Dương Duy Khắc nói tiếp: "Cậu La, các cậu hãy ký mấy bản hợp đồng này trước đi, rồi bên Tổng cục thể thao sẽ cử người đến để kiểm tra điều kiện thu mua của các cậu.

Thật ra chuyện này chỉ làm qua loa mà thôi.

Sau khi nghiệm thu hợp lệ, Nguyên Thiên sẽ thuộc về các cậu."
La Phong rất vui vẻ, cầm bút lên bắt đầu ký hợp đồng.
Anh ta đọc lướt qua không có vấn đề gì, nhưng Mạnh Văn ngồi ở phía đối diện lại cười ha hả.
Ông ta lại bắt chéo chân, tiện thể châm một điếu thuốc, vừa hút vừa nói: "Ký đi, ký đi, dù các cậu ký nhiều đến đâu cũng vô dụng, bởi vì các cậu không thể thu mua Nguyên Thiên."
La Phong ngừng tay, nhìn Mạnh Văn nói: "Ông không ăn được nho xanh nên nói nho chua à? Sau khi ký hợp đồng, đợi lát nữa kiểm tra hợp lệ, Nguyên Thiên sẽ thuộc về Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, chẳng hề có quan hệ gì với ông.

Nói thật, bây giờ ông có thể đi được rồi, còn ngồi ở đây làm gì?"
Mạnh Văn nhả ra một làn khói đáp: "Tất nhiên là tôi ở lại để lát nữa ký hợp đồng rồi."
“Ông ư?” La Phong cười khẩy: “Ông chủ Dương đã quyết định bán câu lạc bộ cho Khoa học công nghệ Tẩm Mộng, vậy mà ông vẫn muốn thu mua ư? Có được không đấy?”
"Được chứ, bởi vì các cậu không đủ điều kiện để thu mua."
"Ông nói chúng tôi không đủ điều kiện là không đủ điều kiện à?"
"Không phải tôi nói, mà là người của Tổng cục thể thao nói."
La Phong đã lăn lộn nghề này một thời gian dài, biết rõ bên trong có không ít chuyện mờ ám, vừa nghe Mạnh Văn nói thế thì nhất thời cảm thấy có gì đó không ổn.
Anh ta nhìn chằm chằm Mạnh Văn, lạnh lùng hỏi: "Người tới nghiệm thu có vấn đề gì sao?"
Mạnh Văn nhả ra một làn khói nói: "Ha, cậu dám nói người của Tổng cục thể thao có vấn đề ư? Cậu đang vu khống đấy."
Ông ta càng nói như thế thì càng có trò mờ ám.
Bàn tay đang ký hợp đồng của La Phong khẽ run lên, anh ta biết nước ở bên trong sâu bao nhiêu, nếu thật sự có vấn đề, cho dù bây giờ ký thêm bao nhiêu hợp đồng cũng vô ích.
Mạnh Văn hờ hững nói: "Tiền phải dùng ở chỗ cần thiết nhất, nếu chỉ dùng để mua câu lạc bộ thì đâu thể được? Có những chỗ, nếu cậu không đút lót đúng chỗ sẽ rất khó làm được."
Câu nói này đã chứng minh rất rõ, nếu vẫn chưa nghe ra thì chẳng khác nào một tên ngốc.
Lần này, ngay cả Dương Duy Khắc cũng không thể ngồi yên.
Ông ta chỉ vào Mạnh Văn mắng: "Mẹ kiếp, ông đang giở trò gì vậy?"
Mạnh Văn đáp: "Ôi chao, ông chủ Dương, ông cần gì phải kích động như vậy? Ông hãy suy nghĩ cho rõ, nếu Khoa học công nghệ Tẩm Mộng bọn họ không đủ điều kiện thu mua, thì chỉ còn lại Bảo hiểm Vinh Tài chúng tôi mới có thể bỏ tiền ra thôi.

Nếu ông đắc tội với tôi, đến lúc đó câu lạc bộ của ông sẽ chẳng còn ai cần nữa thì không hay cho lắm."
Dứt lời, ông ta lại cười ha hả.
Sắc mặt của Dương Duy Khắc khá khó coi, theo ông ta thấy, rất có khả năng ông ta phải bán câu lạc bộ cho Bảo hiểm Vinh Tài với mức giá một tỷ, mặc dù mức giá cũng không thấp, nhưng Khoa học Tẩm Mộng còn đưa ra mức cao hơn.
Điều này đã khiến trong lòng ông ta rất khó chịu.
Không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh, trong lòng mọi người đều có suy tính riêng.
Đúng lúc này, Giang Sách nói với La Phong rằng: "Anh ngừng lại làm gì? Mau ký hợp đồng đi, lát nữa người của Tổng cục thể thao sẽ đến kiểm tra, không thể để người ta đợi anh được đúng không?"
Trên mặt La Phong rất lúng túng, rõ ràng không thể nghiệm thu hợp lệ, còn ký tên làm cái gì?
Mạnh Văn nhìn Giang Sách như một tên ngốc: "Này, cậu là heo à? Đến nước này rồi mà vẫn chưa hiểu tình huống hay sao? Các cậu không đủ điều kiện nghiệm thu, nên có ký cũng vô ích, cần gì phải lãng phí sức lực như vậy?"
Giang Sách bình thản đáp: "Chúng tôi có đủ điều kiện để thu mua hay không là do người của Tổng cục Thể thao quyết định, chứ không phải ông."
Anh quay đầu nhìn La Phong nói: "Anh mau ký đi!"
La Phong thở dài, chuyện đã đến nước này rồi, nếu còn không ký thì quá đáng tiếc, niềm hy vọng duy nhất trong lòng anh ta chính là người được Tổng cục thể thao cử đến thật sự ngay thẳng.
Nhưng...!có khả năng đó sao?
Anh ta vừa ký hợp đồng vừa lắc đầu thở dài, vịt đã đưa tới tận mồm lại bay đi mất, cảm giác này rất khó chịu.
Anh ta vừa ký xong hợp đồng thì nhân viên nghiệm thu được Tổng cục thể thao cử đến cũng bước vào.
Mạnh Văn vừa nhìn thấy ông ta thì vội vàng dập tàn thuốc, đứng dậy nói: "Ồ, ông đến rồi à, mời ngồi!"
Nhân viên nghiệm thu xua tay nói: "Ông đừng khách sáo."
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Mạnh Văn ngay, thấy dáng vẻ nói cười của ông ta với Mạnh Văn, ngay cả tên ngốc cũng biết nước ở bên trong sâu đến nhường nào.
Nhân viên nghiệm thu còn hỏi: "Ông Mạnh, ông hãy lấy tài liệu của ông ra đi, tôi sẽ nghiệm thu giúp ông."
Nhưng Mạnh Văn lại lắc đầu nói: "Xin lỗi, ông chủ Dương không bán câu lạc bộ cho tôi, mà chọn bán cho công ty Khoa học công nghệ Tẩm Mộng ở phía đối diện, nên mời ông đi nghiệm thu tài liệu của bọn họ."
"Ồ?"
Nhân viên nghiệm thu nhìn La Phong, ánh mắt tràn đầy địch ý, chỉ riêng ánh mắt này, La Phong đã biết mình xong rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui