Hội trường vốn dĩ sôi động trong phút chốc trở nên yên tĩnh, không ai dám nói chuyện ngoại trừ tiếng cắt trực tiếp.
Đá hầm cầu, khối đầu tiên được cắt ra lại là đá hầm cầu, ai có thể đoán được điều này?
Reeves đứng trên sân khấu, ánh đèn cứ chiếu vào người anh ta, anh ta cảm thấy mình giống như một chú hề, rất nực cười.
Nói gì mà mỗi một khối đều là một khối nguyên thạch cực phẩm, nhưng khối đầu tiên cắt ra được lại là đá hầm cầu, quả thực khiến người ta cười đến rụng răng.
Ly rượu trong tay Reeves không vững, tay run lên, rượu tràn ra từ lúc nào không hay.
Bên dưới im lặng.
Một lúc sau, có người muốn giải vây cho Reeves, nói: "Nguyên thạch này làm sao có thể chính xác được? Có một hai khối rác cũng không thành vấn đề."
Kết quả là vừa dứt lời, khối nguyên thạch thứ hai và thứ ba cũng được cắt xong.
Tương tự, cũng là đá hầm cầu.
Nếu khối đầu tiên là đá hầm cầu thì điều đó có thể hiểu được, nhưng nếu ba khối đá hầm cầu được cắt ra liên tiếp thì có thể coi là trùng hợp ư?
Đã nói tất cả đều là nguyên thạch cực phẩm, kết quả cắt ra liên tiếp ba khối đá hầm cầu.
Ha ha, cú vả mặt này có hơi đau.
Bên kia, Kỳ Chấn vươn tay gắp một miếng dưa hấu, cho vào miệng, vừa ăn vừa nói: "Chậc chậc chậc, dưa hôm nay thật ngọt!"
Đúng vậy, dưa hôm nay ngọt lắm.
Chẳng qua chỉ ngọt ngào với Kỳ Chấn, nhưng lại đắng chát khó tả với Reeves.
Giang Sách ngồi vững vàng trên ghế, nhìn lên màn hình hiển thị, khóe miệng hơi nhếch lên, ba khối đá hầm cầu vừa rồi chỉ là bắt đầu, trò hay còn ở phía sau.
Buổi biểu diễn tiếp theo còn thú vị hơn.
Những khối nguyên thạch bỏ đi được xẻ ra, phần lớn là đá hầm cầu, một số ít là đá thường, còn về nguyên thạch cực phẩm thì không có một khối nào.
Đừng nói là cực phẩm, ngay cả nguyên thạch dễ nhìn một chút cũng không có.
Trong tích tắc, hơn hai mươi phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.
"Buổi phát sóng trực tiếp này có chút thú vị nha, chuyên cắt đá hầm cầu hả?"
"Ha ha, quả là hiện trường lật xe quy mô lớn.
Còn nói là nguyên thạch cực phẩm, kết quả không nhìn thấy một khối cực phẩm nào."
"Không có gì đáng ngạc nhiên cả, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy? Còn mỗi một khối đều là nguyên thạch cực phẩm nữa.
Nếu thật như vậy chẳng phải lời chết rồi à?"
Mọi phòng phát sóng trực tiếp đều quá tải, lượng sóng bình luận nhiều khủng khiếp, che hết toàn bộ trang phát sóng trực tiếp.
Chương trình phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục.
Tiếp tục cắt.
Sau mười phút, vẫn không có một khối nguyên thạch cực phẩm được cắt ra.
Reeves trên sân khấu tái mặt, một người thông minh như anh ta đã nhìn ra manh mối, nhận ra rằng mình đã rơi vào một cái bẫy.
Sau ba mươi phút, tình hình không có gì thay đổi dù là nhỏ nhất.
Một phần tư số nguyên thạch đã được cắt, song tình hình vẫn tồi tệ như thế, cứ theo tiết tấu này thì việc mất máu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Những người cố gắng nói chuyện thay cho Reeves giờ cũng im lặng.
Không ai còn tâm trạng để ăn nữa.
Ba giờ trưa, thời điểm này đã được lựa chọn tốt, lần này phát sóng trực tiếp không phải là cắt nguyên thạch, mà là cắt đầu Reeves!
Sau một tiếng đồng hồ trôi qua, hơn một nửa số nguyên thạch đã được cắt.
Tất cả đều là đá vụn.
Ly rượu trong tay Reeves đã rơi xuống đất từ lâu, vỡ vụn tan tành, trên mặt anh ta không còn chút máu, như thể bị cương thi hút hết máu.
Lúc này, anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.
Anh ta đã bị lừa.
Giang Sách đã cho anh ta một bài học tàn nhẫn, cho anh ta biết thế nào là dụ rắn ra khỏi hang.
Giang Sách cố tình cho anh ta biết chuyện này, sở dĩ lại dành ra hai ngày để Reeves lợi dụng sơ hở không phải do Giang Sách bất cẩn, mà là hành động cố ý của anh.
Đối với sự tức giận và bất lực của Giang Sách, tất cả đều là diễn trò, ước chừng mấy ngày nay Giang Sách đều trốn trong phòng làm việc để ăn mừng nhỉ?
Reeves đã thua, thua tan nát.
Cho tới bây giờ, anh ta luôn lấy làm tự hào về chỉ số IQ của mình, nhưng lần này, anh ta phải trả giá cho chính IQ của mình.
Những khối nguyên thạch mà Giang Sách lựa chọn không phải là những khối nguyên thạch chất lượng hàng đầu, mà là những khối nguyên thạch rác.
Điều buồn cười là Reeves lại chủ động giành tất cả những khối nguyên thạch vụn này từ ba nhà cung cấp lớn.
Để giành được lô hàng này, anh ta đã bỏ toàn bộ tiền của công ty, thậm chí còn thế chấp sáu trăm triệu tiền mua hàng với ngân hàng.
Vốn tưởng rằng sau khi cắt xong, Châu báu Thiệu Anh sẽ trở nên nổi tiếng và kiếm được một khoản kếch xù.
Kết quả, buổi phát sóng trực tiếp lần này đã trực tiếp tuyên án tử hình cho anh ta.
Cho dù anh ta muốn che giấu chuyện này cũng không thể, dù sao tất cả đều đã phát sóng ra ngoài.
Không đến ngày mai, người của ngân hàng nhất định sẽ đích thân đến tất toán.
Toàn bộ số tiền của công ty đã bị mất, còn phải trả một khoản vay lớn cho ngân hàng.
Không đứng dậy nổi nữa.
Kết cục chờ đợi Châu báu Thiệu Anh chỉ có một: phá sản.
Kể từ khi ra mắt, Reeves chưa bao giờ thua thảm hại như vậy, lần này anh ta phải trả giá cho sự tự phụ và phù phiếm của mình, đây là cái giá quá đắt, bài học quá sâu sắc.
Ầm một tiếng, Reeves trực tiếp ngã xuống đất.
Tố chất thân thể xuất sắc của anh ta cũng không thể chịu được một đả kích lớn như vậy, đầu anh ta gục xuống, mắt nhắm nghiền, ngất xỉu ngay trên sân khấu.
"Tổng giám đốc?".
Ngôn Tình Sắc
"Gọi xe cấp cứu!"
"Gọi 120, nhanh lên, nhanh lên!"
Chỉ trong vài phút, xe cấp cứu chạy tới cửa, những người khác khiêng Reeves lên xe và đưa anh ta đến bệnh viện.
Về phần hiện trường hội trường, những màn hình đó vẫn đang phát sóng trực tiếp cảnh cắt.
Từ xa không có ai quan sát nữa, dù sao việc cắt đá hầm cầu này quả thật không khiến người ta có hứng thú.
Những thổ hào cùng những ông chủ lớn đều đứng dậy rời đi.
Cũng không đến vô ích.
Dù không được chứng kiến thời khắc lịch sử nhưng lại được chứng kiến một chú hề cực kỳ buồn cười.
Giang Sách ngồi trên ghế, cầm rượu trắng trên bàn rót đầy một ly, sau đó rót đầy cho Kỳ Chấn.
Kỳ Chấn cầm ly rượu lên, cười ha ha nói: "Cậu em Giang, cậu giỏi thật đấy, ánh mắt của cậu độc thật, vậy mà lại thật sự phân loại ra toàn nguyên thạch rác rưởi, khiến Reeves mất cả gốc lẫn lãi, không thu hồi được một xu nào!"
Điều này là tất nhiên.
Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng.
"Chiến thắng trong trận chiến đầu tiên, cạn ly."
"Cạn ly."
Hai người chạm ly với nhau, uống một hơi cạn sạch.
Rượu ấp ủ lâu như vậy, uống vào rất sảng khoái.
Sau sự việc này, mọi người mới hiểu rõ về Giang Sách, kể từ đó không còn ai dám cướp hàng của Châu báu Hằng Tinh nữa.
Vì bạn hoàn toàn không biết hàng của anh là hàng thượng hạng hay hàng tạp nham.
Bạn không biết anh thực sự có muốn mua hay chỉ giả vờ mua, thiết kế xong một cái bẫy chờ bạn nhảy vào.
Thật thật giả giả, hư hư thật thật, ngoại trừ bản thân Giang Sách, không ai có thể nhìn rõ.
Sau trận chiến này, tên tuổi của Giang Sách đã trở thành một huyền thoại tồn tại trong ngành trang sức.
Sau khi uống xong, Giang Sách nhẹ nhàng đặt ly xuống, đứng dậy nói: "Buổi biểu diễn kết thúc rồi, Chủ tịch, đã đến lúc chúng ta phải về nhà làm cỏ rồi."
Kỳ Chấn gật đầu: "Rất hợp ý tôi!".