Khổng Liên Đằng tức đến mức thở phì phò, anh ta đã bị đùa bỡn thì thôi đi, còn phải trả một trăm vạn.
Ha ha, chỉ có tên ngốc mới đưa cho anh.
Anh ta đang định già mồm với Giang Sách vài câu, đúng lúc này, cửa mở ra, Viên Thái cầm bản thỏa thuận vừa mới đề ra đi vào, cười ha hả nói: “Giám đốc Giang, xin lỗi đã để cậu đợi lâu, tôi đã làm xong bản thỏa thuận này rồi, cậu hãy xem thử có chỗ nào cần phải sửa lại hay không?"
Ông ta khách sáo đặt bản thỏa thuận tới trước mặt Giang Sách.
Giang Sách cầm bản thỏa thuận lên đọc lướt qua, vừa đọc vừa nói: "Ừm, về cơ bản thỏa thuận này không có sai sót gì, đúng rồi, ông chủ Viên, tôi có một chuyện muốn bổ sung.
"
"Mời cậu nói.
"
"Lần này tôi ký thỏa thuận với ông sẽ không thu một xu nào cả, cũng không yêu cầu trước bất cứ lợi ích gì, do đó ông chủ Viên, nếu ông đưa ra lợi ích trước là làm trái với bản thỏa thuận, tôi sẽ không thực thi, mong ông hãy hiểu rõ điều này.
"
Sắc mặt của Viên Thái khẽ thay đổi: "Chuyện này! "
Ông ta nhìn về phía Đinh Tử Ngọc và Đinh Hồng Diệu, nhưng ông ta vừa mới đưa cho bọn họ hai hộp trang sức tinh xảo, theo cách nói của Giang Sách, chuyện này là làm trái với bản thỏa thuận.
Ông ta phải thu hồi lại.
Ngực của Đinh Tử Ngọc phập phồng, cực kỳ tức giận.
Mình không xem được trò cười thì thôi đi, bây giờ ngay cả quà gặp mặt cũng không thể nhận.
Giang Sách ơi Giang Sách, cậu thật độc ác.
"Ông lấy đi!"
Đinh Tử Ngọc ném thẳng hộp trang sức của cô ta lên bàn, Đinh Hồng Diệu cũng lặng lẽ đặt hộp trang sức lên bàn.
Bọn họ vừa lấy đi bao nhiêu thì bây giờ phải nhổ ra bấy nhiêu.
Không thể mang đi bất kỳ thứ gì.
Viên Thái cười nói: "Cảm ơn cô cả Đinh đã thấu hiểu lòng người.
"
Trong lòng Đinh Tử Ngọc nổi nóng, thấu hiểu lòng người ư? Thấu hiểu em gái ông!
Nhưng bây giờ cô ta vẫn phải ở lại đây diễn hết vở kịch với Giang Sách, không thể rút lui trước, càng không thể bỏ đi một mạch, dù gì vở kịch này cũng do cô ta chủ trương mới ‘bắt đầu diễn’.
Chẳng khác nào tự cầm đá đập vào chân mình.
Đinh Tử Ngọc như ăn phải hoàng liên, có nỗi khổ không thể nói ra.
Cứ như thế, cô ta đã kìm nén cơn giận nhìn Giang Sách 'đùa bỡn' trong vòng hai tiếng đồng hồ, bây giờ Giang Sách mới buông tha, đứng dậy rời đi.
Trước khi rời đi, anh còn tặng cho Đinh Tử Ngọc một câu: “Chị cả, cảm ơn chị đã giới thiệu một đối tác đáng tin cậy như ông chủ Viên cho tôi.
”
Anh còn cảm ơn nữa chứ?
Ha ha.
Xế chiều, Đinh Tử Ngọc kéo lê cơ thể mệt mỏi rời khỏi Châu báu Trường Hòa.
Bây giờ chỉ có bốn chữ để hình dung về cô ta: Cả người kiệt quệ.
Giang Sách cố tình không rời đi sớm, mà ở lại hơn hai tiếng đồng hồ, giày vò Đinh Tử Ngọc đến mức không còn một chút sức sống.
"Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!"
Hai tay Đinh Tử Ngọc đánh vào mui xe, để phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.
Đinh Hồng Diệu thở dài, đi tới nói: "Em gái, anh đã sớm nhắc nhở em rồi, con người Giang Sách rất gian xảo, cực kỳ khó đối phó, bảo em đừng dễ dàng trêu chọc anh ta mà em cứ không chịu nghe.
"
"Lúc trước anh đã nói với em rồi đúng không? Anh đã bảo em hãy cẩn thận một chút, em không bẫy nổi Giang Sách đâu, ngược lại còn tự bẫy chính mình.
"
"Bây giờ thế nào? Bị anh nói trúng rồi đúng không?"
Đinh Tử Ngọc quay đầu lại quát: "Đủ rồi! Anh đang chê em chưa đủ mất mặt à? Em không biết những đạo lý này ư? Vậy mà anh còn nói mãi, anh là anh trai em, thấy em bị bẽ mặt như vậy, chẳng lẽ anh không nghĩ cách giúp đỡ em à?"
Cô ta đã lớn chừng này, nhưng đây là lần đầu tiên Đinh Tử Ngọc thất thố như thế.
Lần này, cô ta thật sự đã bị Giang Sách giày vò thê thảm.
Muốn hãm hại người khác thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị người khác hãm hại, trên đời này không có ai vừa sinh ra đã đáng bị hại.
Đinh Hồng Diệu im lặng.
Anh ta không muốn đối phó Giang Sách ư?
Tất nhiên là không rồi.
Kể từ khi Đinh Hồng Diệu ra tù, anh ta đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cách để đối phó Giang Sách, nhưng lần nào đối đầu với Giang Sách, cũng có một luồng sức mạnh ở nơi sâu xa giúp đỡ Giang Sách.
Lần nào, Đinh Hồng Diệu cũng thua thê thảm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng anh ta không thể giữ được vị trí gia chủ, nhưng vấn đề ở đây là, cho dù anh ta muốn phản kháng cũng lực bất tòng tâm.
Giang Sách giống như quái vật, mạnh mẽ đến mức khiến anh ta cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Khổng Liên Đằng vẫn chưa mở mang tầm mắt, cợt nhả đi tới, còn hỏi Đinh Tử Ngọc: "Cô cả Đinh, cô xem chuyện này đã giải quyết xong rồi, có phải cô nên thanh toán số tiền mà cô đã đồng ý cho tôi không?"
Đinh Tử Ngọc suýt tức đến mức nổ phổi.
Cô ta đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ gặp ai không biết xấu hổ đến thế.
Cô ta nhìn Khổng Liên Đằng: "Mẹ kiếp, anh còn không biết xấu hổ đòi tiền tôi à? Trong lòng anh còn không hiểu rõ, chuyện này đã bị anh biến thành bộ dạng nào à? Tôi bảo anh tìm người giả mạo Giang Sách, hủy hoại danh tiếng của Giang Sách, để Giang Sách và Viên Thái cắn xé lẫn nhau.
"
"Nhưng kết quả thế nào?"
"Tên ngốc nhà anh lại tìm Giang Sách thật đến cho tôi, hại tôi bẽ mặt trước mọi người.
"
"Không những không xem được trò cười của Giang Sách, mà bản thân tôi còn trở thành trò cười, để Giang Sách đắc ý hơn hai tiếng đồng hồ, chúng tôi giống như thằng hề ngồi cười xòa ở bên cạnh vậy.
"
"Tôi không tính sổ với anh đã khách sáo lắm rồi, vậy mà anh vẫn còn mặt mũi đòi tiền tôi à?"
"Tôi chỉ đưa cho anh một chữ - cút!!!"
Khổng Liên Đằng không vui nói: "Này, cô ăn nói kiểu gì vậy? Nói thế nào thì tôi cũng dẫn người tới rồi đúng không? Tôi đã làm theo yêu cầu của cô ký được hợp đồng rồi đấy thôi? Mặc dù chỉ là thỏa thuận, nhưng anh ta đã ký rồi.
Tôi đã làm hết những gì cô yêu cầu, theo lý mà nói thì cô phải đưa tiền cho tôi.
Nếu cô chê tôi làm không tốt thì cô có thể cho ít hơn, tôi không đòi một nghìn vạn nữa, cô cho tôi tám trăm vạn là được rồi.
"
Anh ta còn đòi tám trăm vạn ư?
Đinh Tử Ngọc cực kỳ cạn lời nhìn Khổng Liên Đằng: "Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn không? Tám trăm vạn ư? Dù là tám trăm đồng tôi cũng không đưa cho anh.
"
Hai người càng nói càng bất thường.
Khổng Liên Đằng nổi giận, túm cổ áo Đinh Tử Ngọc: “Cô đừng tưởng ông đây không dám đánh cô, nếu cô không đưa tiền cho tôi, ông đây sẽ tìm vài người chơi với cô, để cho cô biết thế nào là giang hồ hiểm ác.
"
Đinh Tử Ngọc khóc không ra nước mắt.
Anh ta quá bắt nạt người khác rồi đó.
Đúng lúc này, Đinh Hồng Diệu bước đến đặt tay lên cánh tay của Khổng Liên Đằng, rồi dùng sức bóp chặt, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, cánh tay của Khổng Liên Đằng suýt bị gãy.
Anh ta buông tay ra ngay.
"Á, đau quá, đau chết tôi rồi…"
"Anh buông tôi ra!"
Đinh Hồng Diệu lạnh lùng nói: "Lời nói của anh đã chọc giận tôi, cánh tay này chính là cái giá.
"
Dứt lời, tay còn lại của anh ta bỗng dùng sức ‘bẻ gãy’ cánh tay của Khổng Liên Đằng, Khổng Liên Đằng đau đến mức hét toáng lên như chọc tiết lợn.
"Lên xe.
"
Đinh Hồng Diệu dẫn Đinh Tử Ngọc lên xe, rồi nhấn ga rời khỏi hiện trường, hoàn toàn mặc kệ sống chết của Khổng Liên Đằng.
Anh ta nói: "Em gái, em là con gái, sau này đừng hợp tác với hạng người vô liêm sỉ đó nữa.
"
Đinh Tử Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng nếu không hợp tác với hạng người đó, làm sao có thể đối phó Giang Sách? Suy cho cùng đều là lỗi của Giang Sách.
"
Đinh Hồng Diệu híp mắt nhìn về phía trước.
Chuyện đã đến nước này, còn ai mới có thể đối phó Giang Sách?.