Chí Tôn Chiến Thần


Ông bác xúc động đến vỡ òa, vốn cứ tưởng đối phương là vì tiền mới cứu người, ai biết người ta đạo đức tốt cơ bản không phải là vì tiền.

Ở xã hội bây giờ, thanh niên trẻ tuổi vừa có năng lực lại có trách nhiệm dạng này thực sự cũng không nhiều lắm.

“Ân nhân có thể cho biết tên họ được không?”
“Giang Sách.”
Ông bác lấy một tấm danh thiếp từ trong ngực ra đưa cho anh: “Giang ân nhân, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu như có chỗ nào cần tôi giúp đỡ thì cậu có thể gọi điện thoại cho tôi.

Tôi chắc chắn sẽ không từ chối.”
“Được, tôi nhận.”
Anh đặt danh thiếp ở bên trong xe, vẫy vẫy tay, lái xe rời đi.

Trên đường lái xe, không biết là anh cố ý hay vô tình nhìn vào tấm danh thiếp kia mấy lần.

Công ty trách nhiệm hữu hạn Rolling Thunder Records, nhà sản xuất huy chương vàng, La Thịnh.

“Nhà sản xuất huy chương vàng à?”
“Vậy cũng là người làm trong trong lĩnh vực giải trí đúng không? Có lẽ về sau sẽ có cơ hội hợp tác.”
Anh cất kỹ danh thiếp, lái xe đi đến tòa nhà văn phòng tổng phụ trách.

Hai mươi phút sau, xe chậm rãi dừng lại.

Anh từ trong xe bước ra, phủi phủi quần áo.

Bởi vì vừa rồi anh mặc nguyên quần áo xuống sông cứu người cho nên trên người ướt sũng, xe liên tục chạy trên đường vì thế có một ít chỗ trên quần áo đã được hong khô, còn một ít nơi vẫn còn ẩm ướt.

Loại trạng thái nửa ướt nửa khô này khiến cho anh tương đối khó chịu.

“Phải nhanh đi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác mới được.”
Anh đi vào trong tòa nhà, vừa bước tới đầu cầu thang đúng lúc nhìn thấy một gã đàn ông để râu cá trê đứng chờ ở thang máy.

Đối phương mặc âu phục trang trọng, cả người trên dưới chỉnh chu sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là một người đặc biệt thích sạch sẽ.

Sau khi đối phương nhìn tới anh, không tự chủ bước sang bên cạnh nhường đường, đồng thời lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Giờ phút này anh đúng là có hơi bẩn.

Đối với người có bệnh thích sạch sẽ mà nói, quả thật sẽ bị ghét bỏ.

Anh xấu hổ nhích lại gần bên cạnh, cố hết sức không đứng chung chỗ với người đàn ông để râu kia.

Lúc này, một gã đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt cũng đang chạy chậm lại đây, nhìn người đàn ông để râu nói: “Phó cục trưởng Diêm, tôi vừa nhận được tin báo người của tổng phụ trách sẽ lập tức tới ngay, bảo chúng ta có thể đi lên trên chờ được rồi.”
Thì ra người đàn ông để râu này chính là phó cục trưởng Diêm Quan Vũ của Cục Công Thương muốn đến nhờ anh làm việc.

Người còn lại đang báo cáo ở bên cạnh chính là thư ký của ông ta.

Không bao lâu, thang máy mở ra.

Giang Sách, Diêm Quan Vũ lần lượt đi vào.

Trong lúc chờ cửa thang máy đóng lại, trong quá trình đi lên lầu, Diêm Quan Vũ cứ không ngừng thở dài, hoàn toàn là dáng vẻ ngổn ngang tâm sự.

Ông ta hỏi thư ký: “Cậu nói xem, phương án chấp hành này lần này của tôi có được thông qua hay không?”
Thư ký cũng thở dài: “Khó nói lắm, mặc dù ngài là vì muốn tốt cho dân chúng mới dự tính tiến cử nhiều biện pháp như vậy, để cho việc xét duyệt cải biến của dân chúng trở nên đơn giản mau lẹ hơn.

Nhưng phương án này sẽ làm cho lượng công việc của nhân viên công tác chúng ta tăng lên gấp mấy lần, thậm chí còn phải xin đầu tư một khoản vốn lớn.”
“Sợ là cấp trên sẽ không đồng ý làm đâu, vừa phải thêm tiền vừa phải tăng thêm khối lượng công việc, kết quả lại không có lợi nhuận rõ rệt, chỉ là làm lợi ích cho dân chúng bình thường mà thôi.”
Diêm Quan Vũ cũng phiền muộn: “Thử một chút xem sao, tốt nhất là có thể được duyệt, nếu như thực sự không được duyệt tôi sẽ nghĩ cách khác, cho dù chỉ có thể duyệt được một phần trong phương án này cũng không sao.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Hai người vừa trò chuyện vừa chờ đợi thang máy đi lên.

Trò chuyện được một chút lại ngửi thấy một mùi tanh hôi, đó là do sau khi quần áo trên người Giang Sách được hong khô, nửa ướt nửa khô phát ra mùi hôi.

Thư ký bịt mũi, cực kỳ mất bình tĩnh nhìn thoáng qua anh, lẩm bẩm: “Sao người làm việc trong tòa nhà tổng phụ trách lại có loại quỷ lôi thôi này chứ? Thật là buồn nôn mà.”
Diêm Quan Vũ cũng nhíu mày, đối với người có bệnh thích sạch sẽ như ông ta khó chịu đựng nhất chính là cái loại lôi thôi, dơ bẩn này.

Nhưng nơi này là tòa nhà văn phòng tổng phụ trách, không phải là tòa nhà văn phòng của ông ta cho nên cũng không tiện nói lung tung.

Ông ta thở dài một hơi: “Đừng nói lung tung.”
Giang Sách xấu hổ lách vào một góc bên trong, cười khổ lắc đầu.

Một lát sau, cửa thang máy mở ra, tầng mười sáu.

Anh vượt lên trước một bước đi ra ngoài, Diêm Quan Vũ và thư ký cùng lúc nhíu mày, trùng hợp như vậy sao? Người này cũng tới tầng mười sáu à?
Thư ký phàn nàn: “Đúng là xui xẻo mà, dọc đường còn phải đi cùng cái tên quỷ lôi thôi này, hôm nay sợ là mọi chuyện không được thuận lợi rồi.”
Mấy người lần lượt đi tới cửa khu văn phòng tổng phụ trách.

Cửa lớn mở ra.

Anh vừa mới chuẩn bị đi vào, thư ký đã thật sự chịu hết nổi, khiển trách nói:
“Tôi nói anh cái người này sao lại không biết phép tắc như vậy chứ? Không thấy lãnh đạo đang ở đây à? Không biết để cho lãnh đạo đi vào trước sao? Sao cứ phải giành đi trước thế, muốn để cho lãnh đạo nhìn cái mông bẩn thỉu của anh đấy ư?”
Anh bất đắc dĩ cười cười, chìa tay ra hiệu cho bọn họ đi vào trước.

Thư ký hừ một tiếng, nói với Diêm Quan Vũ: “Phó cục trưởng Diêm, ngài mau đi vào trước đi, nhân lúc không khí bên trong còn chưa có bị tên quỷ lôi thôi này hun thối.”
“Ừm.”
Diêm Quan Vũ cất bước đi vào bên trong, ông ta cũng không muốn đợi chung một chỗ với anh, cái mùi kia đúng là quá khó ngửi.

Đợi Diêm Quan Vũ đi xa rồi, thư ký mới trừng mắt lườm anh:
“Anh nói xem, anh dù sao cũng là người làm việc ở trong tòa nhà văn phòng tổng phụ trách, sao lại không biết chú ý dáng vẻ ăn mặc một chút vậy? Vừa bẩn vừa hôi, dạng như anh thực sự sẽ làm mất mặt tổng phụ trách đó có biết không?”
“Đây cũng là do tổng phụ trách khoan dung, nếu như đổi lại là tôi, tôi đã sớm khai trừ anh rồi, cút được bao xa thì cút đi.

Thật sự là quá tệ hại mà.”
Thư ký nói xong cũng không nghĩ nhiều, quay người bước vào khu làm việc, chạy chậm đuổi theo Diêm Quan Vũ.

Hai người một trước một sau bước vào văn phòng.

Mộc Dương Nhất ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó cho người pha hai tách trà đặt ở trên cái bàn trước mặt bọn họ.

“Vừa nhận được thông báo của tổng phụ trách, chắc là không đến năm phút đồng hồ sẽ đến, hai người đợi một lát.”
Diêm Quan Vũ cười đáp: “Không sao, chúng tôi sẽ đợi.”
Ông ta vừa mới chuẩn bị bưng tách trà lên uống một ngụm, cái mũi bỗng nhiên nhúc nhích, ngửi thấy một mùi khó ngửi.

Diêm Quan Vũ nhìn về phía thư ký bên cạnh: “Sao lại có mùi hôi nữa rồi?”
Thư ký cũng buồn bực: “Đúng vậy, giống y hệt như cái mùi thối bên trong thang máy.”
Hai người còn đang tò mò, lại nhìn thấy Giang Sách lôi thôi lếch thếch đi đến, trên người ẩm ướt, lúc đi đường bên trong giày còn phát ra tiếng nước lẹp xẹp, muốn bao nhiêu buồn nôn thì có bấy nhiêu buồn nôn.

Vừa dơ vừa hôi.

Thư ký nóng nảy: “Này, tôi nói anh cái người này sao lại như vậy chứ? Anh theo dõi chúng tôi à? Từ cửa thang máy đã bắt đầu một đường đi theo chúng tôi đến văn phòng, anh có biết chỗ này là chỗ nào không? Loại thân phận như anh có thể tới được sao?”
Thư ký nói với Mộc Dương Nhất: “Lãnh đạo Mộc, người này dơ dấy khó coi, thật sự là bôi nhọ tổng phụ trách, xin ngài bảo anh ta ra ngoài đi.”
Mộc Dương Nhất nhìn Giang Sách, hai người cùng lúc lộ ra vẻ mặt khó xử.

Mộc Dương Nhất cúi đầu, than thở một câu: “Anh cả, tình trạng này của anh là sao?”
Anh xấu hổ tằng hắng một cái: “Tạm thời chưa nói rõ được.”
Trước mắt bao người, anh cất bước đi tới trước bàn làm việc của tổng phụ trách ngồi xuống.

Diêm Quan Vũ và thư ký nhìn đến choáng váng mặt mày.

“Này, anh làm gì vậy? Chỗ đó mà anh cũng ngồi được sao?”
“Không biết trên dưới, nhanh đi xuống đi!”
Anh cười khổ lắc đầu.

Mộc Dương Nhất bước lên phía trước một bước, giải thích nói: “À… Hai vị, vị này chính là người mà hai vị muốn tìm, tổng phụ trách khu vực Giang Nam.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui