Chí Tôn Đặc Công

Dịch: Lưu Ly Phong

Biên: Xiaoooo

Tần Dương đi toilet trở về, lúc sắp đến chỗ ngồi thì một người thanh niên tóc dài mặc áo thun đen đi ngang qua.

Ngay lúc hai người lướt qua nhau, thanh niên tóc dài bỗng nhiên nghiêng vai chạm vào bả vai Tần Dương, sau đó hắn lảo đảo ngã mạnh trên mặt đất.

Tần Dương ngạc nhiên dừng bước lại, mặc dù nơi này người đến người đi, rất đông người, nhưng đối phương rõ ràng có thể nghiêng thân đi qua, hơn nữa cú ngã này diễn kém quá à nha.

Thanh niên tóc dài đột nhiên ngã sấp xuống, người chung quanh lập tức chú ý đến hai người.

Thanh niên tóc dài từ dưới đất đứng dậy, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Đm mày đi không nhìn đường hả?

Tần Dương nhíu mày:

- Nói chuyện cẩn thận, đừng văng tục!

Thanh niên tóc dài dùng tay chỉ vào Tần Dương, tiếp tục nói tục:

- Fuck, ông mày cứ nói đấy, mày cắn tao à? Nói cho mày biết, mau quỳ xuống xin lỗi ông, bằng không tao sẽ...

Trong mắt Tần Dương hàn quang lóe lên, đột nhiên hắn đưa tay nắm lấy ngón tay thanh niên chỉ vào mũi mình, bẻ gãy.

- A!

Thanh niên tóc dài lập tức hét thảm, thân thể lập tức mềm một nửa:

- Đau quá! Á, sắp gãy rồi... Thằng nhóc, buông tay ra, nếu không tao sẽ giết chết mày.

Tần Dương lạnh lùng nhìn thanh niên tóc dài, lực tay tăng thêm hai phần, thanh niên tóc dài lập tức quỳ xuống.

Không quỳ không được, ngón tay đau quá.

-Muốn giết tao à?

Thanh niên tóc dài ngón tay đau đớn không thôi, giống như sắp gãy đến nơi, làm sao còn dám mạnh miệng, liền vội xin tha:

- Không dám, không dám, tôi nói giỡn thôi.

- Ai là ông nội?

Thanh niên tóc dài đã tước vũ khí đầu hàng, không chút do dự đáp:

- Anh là ông nội của em. Á, em xin anh, thả tay em ra đi.

Khách nhân xung quanh thấy cảnh này, rất nhiều người nhịn không được cười ra tiếng.

Vừa rồi ngang ngược phách lối đến thế, trong nháy mắt đã biến thành cháu trai, sự tương phản này khiến tất cả mọi người vui vẻ.

- Thằng nhóc này, muốn chết à? Lên, đánh nó!

Lưu An sắc mặt âm trầm mang theo bốn thanh niên lao đến. Vừa rồi hắn phái đàn em Trường Mao đi "ăn vạ" Tần Dương, để cho hắn làm lớn chuyện trước để thừa dịp này mà đánh Tần Dương, như vậy bọn hắn có thể lấy thân phận bạn bè giúp một tay, thế nhưng ai biết Trường Mao bị bẻ ngón tay phải quỳ đâu?

Trường Mao quỳ quá nhanh, để bọn hắn trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, bây giờ nhìn thấy Trường Mao sợ hãi nhận thua, Lưu An tức bể phổi.

Quá mất mặt!

Lưu An vốn còn muốn phong cách ra sân khấu, nói mấy câu, mà bây giờ đã không kịp rồi, bèn chỉ huy mấy đàn em xông tới.

Tần Dương có chút nghiêng đầu, ánh mắt vốn hiền hòa đột nhiên trở nên sắc bén như đao, trong mắt thêm mấy phần sát khí ác liệt.

Gã Trường Mao là cố ý gây chuyện, về sau còn có mấy gã mấy xông tới, mặc dù còn không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng Tần Dương lại không chuẩn bị nhường nhịn.

Ẩn môn nhất mạch đơn truyền, mặc dù tôn chỉ là nhún nhường, nhưng cũng không có nghĩa là sợ phiền phức!

Không gây chuyện, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức!

Ngay khi Tần Dương chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ mấy tên này, thân hình khôi ngô cao lớn Tôn Hiểu Đông bỗng nhiên từ bên cạnh vọt ra, dứt khoát đấm trực tiếp lên mặt người đầu tiên xông lên.

Một quyền này không hề nhẹ, gã thanh niên kia thân thể nghiêng về bên cạnh thành tư thế chó dữ vồ mồi, ngã nhào trên mặt đất.

Bị tình huống đột ngột này dọa sợ, đám người phía sau Lưu An đều nhao nhao dừng bước, phòng bị nhìn Tôn Hiểu Đông.

Tôn Hiểu Đông nắm chặt nắm đấm, thanh âm vang dội:

- Nhiều người ăn hiếp ít người đúng không? Đừng có khi dễ anh em của tao! Muốn đánh nhau phải không, vậy đánh với tao đây này, tao phụng bồi tới cùng!

Hà Thiên Phong và Lâm Trúc cũng đều từ phía sau đi tới, Lâm Trúc biểu lộ thoáng có chút kinh hoảng, quát:

- Các người muốn làm gì?

Hà Thiên Phong lá gan to hơn:

- Chuyện vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, bọn mày cố tình gây chuyện đúng không? Cẩn thận tao báo cảnh sát bắt toàn bộ bọn mày đó!

Tần Dương nhìn Tôn Hiểu Đông không chút do dự trượng nghĩa xuất thủ, trong lòng ấm áp đồng thời cũng có hai phần kinh ngạc.

Tôn Hiểu Đông mới vừa ra tay hữu lực mà quyết đoán, không có nửa điểm do dự, ra tay cũng dứt khoát, điều này hiển nhiên không phải là lần đầu tiên đánh nhau, xem ra cũng là thường xuyên “tập luyện”.

Tôn Hiểu Đông ngoại hình cao lớn, dáng người khôi ngô, bộ mặt tức giận, đứng trước Tần Dương như là một bức tượng khiến người ta áp lực rất lớn.

Lưu An nhìn thấy hai người bên mình mới chớp mắt đã bị đánh ngã, trong lòng có chút rụt rè, mấy tân sinh này có vẻ khá mạnh mẽ.

Trước mặt đàn em, Lưu An tất nhiên không thể yếu khí thế, lạnh lùng uy hiếp:

- Bọn mày là tân sinh viên đúng không, biết tao là ai không?

Tôn Hiểu Đông lạnh lùng nói:

- Tao chẳng cần biết mày là ai, chuyện này vốn là bọn mày không đúng. Bọn mày ra tay trước, muốn như thế nào?

Lưu An đưa tay chỉ Tần Dương đứng sau Tôn Hiểu Đông, lạnh lùng nói:

- Chúng tao chỉ tìm hắn, không liên quan gì người khác. Ai muốn can thiệp vào, bị thương thì cũng chớ có trách tao!

Nghe Lưu An uy hiếp, hai người thanh niên đứng kế bên lấy ra hai thanh đao, cười lạnh, trở lưỡi đao ra ngoài.

- A!

Bọn người Du Du ở chỗ ngồi hoảng sợ mở to hai mắt, thậm chí Chu Hoan còn che miệng kêu lên sợ hãi, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Tần Dương nhíu mày, ánh mắt của hắn lướt qua đám người Lưu An, nhìn về phía ghế dài bọn hắn vừa rồi đứng lên, lại vừa vặn chạm trán với ánh mắt của Trương Bân.

Trương Bân!

Tần Dương liếc mắt nhận ra hắn, chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là gã này ở sau lưng giở trò!

Chắc hẳn đám người này là bạn bè của Trương Bân, hắn nhìn thấy mình, để cho đám người này tìm mình gây sự, muốn dạy dỗ mình một trận.

Hay là gã này biết mình là sinh viên năm nhất đại học Trung Hải, cố ý đến đây chuẩn bị tìm mình gây sự?

Trương Bân ngứa mắt mình, chuyện này Tần Dương đã biết lúc còn ở trên xe lửa, chỉ là không nghĩ tới hai bên lại trùng hợp gặp nhau ở chỗ này.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Trương Bân cũng không đứng lên, mà ôm cô gái bên cạnh mình, giơ ly rượu về phía Tần Dương, sắc mặt đắc ý.

Mắt Tần Dương hơi nheo lại, lòng dạ Trương Bân tâm thật đúng là hẹp hòi, chỉ chút chuyện như vậy đã oán hận mình, thậm chí còn muốn báo thù mình nữa!

Cảm thấy mình chỉ là một sinh viên đại học năm nhất dễ hiếp đáp đúng không?

Tần Dương hơi nhếch khóe môi, mang theo mấy phần lãnh ý, tiện tay đẩy ra thanh niên tóc dài quỳ trên mặt đất không ngừng kêu thảm thiết, đi về phía trước.

Đối mặt với mấy thanh đao, Tôn Hiểu Đông cũng không lui bước, trở tay cầm lấy một chai bia trên mặt bàn. Hà Thiên Phong đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng có mấy phần căng lên, hắn không ngại đánh nhau nhưng đối phương cầm đao khiến hắn hơi sợ.

- Các người rốt cuộc muốn thế nào? Đừng khinh người quá đáng, tôi cũng là người bản xứ, đừng tưởng rằng tôi không gọi được người tới.

Tần Dương đi tới bên cạnh hai người, mỉm cười nhìn họ.

- Bọn nó tới vì tôi, giao cho tôi đi. Mấy người lui về phía sau, cẩn thận ngộ thương đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui