Mỹ nam vừa nhắm mắt đã mở mắt trở lại.
Lạc Thanh Đồng nhìn ánh mắt hắn nhìn về phía cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
Lạc Thanh Đồng nhìn thấy tư thế này liền biết không ổn.
Đối phương rõ ràng là đã bị quấy rầy và định đuổi nàng đi.
Lạc Thanh Đồng không có thời gian để kiểm tra thương tích trên người, huống chi là khôi phục một chút sức lực.
Nàng đã chạy trong rừng trong một thời gian dài như vậy, thể lực đã tiêu hao gần hết.
Nếu bị phát hiện, tuyệt đối không có đường thoát!Đang suy nghĩ, ánh mắt của nàng chợt lóe, tại bên môi đối phương khẽ nhúc nhích, thân hình lóe lên, trực tiếp lao vào trong suối nước!Chiếc kẹp tóc bằng ngọc trên đầu lúc này được nàng rút ra, cầm nó trong tay, nhắm vào eo nam nhân.
Đồng thời, tay nàng cũng che đi đôi môi sắp mở ra của đối phương.
"Soái ca, giúp cái coi, ta muốn mượn chỗ ngươi để tránh nạn.
Ta nghĩ ngươi sẽ không từ chối yêu cầu của một nữ nhân yếu đuối như ta, đúng không?"Cơ thể của Lạc Thanh Đồng dính trực tiếp vào đối phương vì xung lực lao vào nước suối trước đó.
Cùng lúc đó, môi cô áp vào tai người kia, mỉm cười, lời nói ra rất yếu ớt.
Nếu không nhìn vào hành vi tàn bạo của tay kia được che giấu dưới suối nước, e rằng mọi người sẽ thực sự nhầm nàng là cái nhu nhược nữ nhân.
Dạ Thiên Minh nhìn nữ nhân xông vào suối nước thần chữa lành của hắn với đôi mắt lạnh lùng và tức giận.
Mặt đối phương dính đầy máu, bẩn đến mức không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu.
Nhưng đôi môi hơi nhếch lên, nụ cười nham hiểm và độc ác trên mặt đã tạo cho nàng một phong thái chói lọi.
Chưa từng có ai dám làm điều này với hắn!Cảm thấy cơ thể đau nhói vì bị ai đó dùng đầu nhọn ấn vào, trong lòng Dạ Thiên Minh vô cùng tức giận.
"Ngươi không mù!"Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt tĩnh lặng của đối phương, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Hắn thế nhưng nhìn lầm!“Haha, ai nói, ta chính là bị mù!” Lạc Thanh Đồng nhắm mắt giả ngu.
Nàng không muốn nam nhân này phát hiện ra rằng nàng đã xem hết hắn!Thật xui xẻo khi động vào nam nhân này!Trực giác của Lạc Thanh Đồng nói với nàng rằng nam nhân này rất nguy hiểm, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm! Còn nguy hiểm hơn vô số lần so với những người mặc áo trắng bên ngoài!Nếu bị đối phương biết được, nàng không chỉ có uy hiếp mà còn nhìn thấy hết cơ thể hắn! Hậu quả! hahaha! Dạ Thiên Minh không tin nàng chút nào.
Hành động nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn vừa rồi của đối phương chắc chắn không phải do người mù làm được!Lạc Thanh Đồng bị hắn nhìn chằm chằm như thế, biết rằng nàng không thể che giấu, đơn giản là bất chấp tất cả.
"Ta nói nè soái ca, làm gì mà ngươi nhìn chằm chằm vào ta thế? Chẳng lẽ là thích ta?"Nàng nói điều này với một nụ cười, bàn tay đang nắm giữ trâm ngọc càng gần đối phương hơn.
"Ngươi phải biết rằng một mỹ nam như ngươi nhìn chằm chằm vào ta như vậy, khiến tim ta nhảy lên thình thịch, nếu bất cẩn không cầm được, có lẽ! "Nàng nói điều này với một giọng điệu không rõ ràng, đầu ngón tay cầm trâm ngọc của nàng trượt nhẹ xuống.
Lạnh lẽo xúc cảm, dường như luôn nói cho đối phương — tiểu huynh đệ của ngươi đang nằm trong tay ta!Lại nhìn ta như vậy, sợ tâm ta nhảy loạn xạ, có thể tay sẽ run lên đấy!.