Editor: Lãng Nhược Y - DDLQD
Ngoài phòng, ánh hoàng hôn đã hoàn toàn tắt hẳn cuối chân trời, trăng khuyết từ từ nhô lên, lặng lẽ chiếu rọi thứ ánh sáng chập chờn, từng khoảng tranh sáng tranh tối giao nhau, không gian chìm đắm trong bầu âm khí lượn lờ dày đặc.
Một đêm nhanh chóng trôi qua.
Không có người phóng hỏa, không có người đến ám sát, thậm chí, đến cả tiếng kêu của côn trùng cũng không có. Thi Điện này, hoàn toàn yên tĩnh.
“Keng keng keng……” Tiếng chuông chói tai đột nhiên vang vọng khắp Thi Điện yên tĩnh như nước, làm Thiển Ly đang ngủ ngon trong phòng bị kinh động đến nhảy dựng lên.
“Xảy ra chuyện gì?” Lao ra cửa, Thiển Ly cao giọng hỏi hiệu trưởng đang ngồi trước quảng trường, có phải tang thi công phá thành hay không.
Lệ Vô Tình lạnh lùng nhìn Thiển Ly một cái, sau đó dừng động tác gõ chuông trên tay lại, mặt không biểu cảm nói: “Giờ học buổi sáng đã đến.”
Thiển Ly vốn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, bây giờ bình tĩnh lại mới nhận ra chẳng có gì cả, nàng đã quên đây không phải nơi tận thế đầy rẩy tang thi kia, mà là thế giới tu tiên Phượng Lam đại lục.
Ài, khóa học sáng, không ngờ lại là khóa học sáng. Cảm giác đau khổ khi tự học buổi sáng ở mạt thế nàng đã quên đi rất lâu, thế nhưng hiện tại lại bắt đầu hiện rõ trong lòng, làm nàng có chút xúc động muốn phun một ngụm máu.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời vừa chuyển sắc xanh, mặt trăng vẫn chưa lặn khuất hoàn toàn, Thiển Ly đau lòng đâm mạnh đầu vào cây cột bên cạnh. Nàng không nên đồng ý làm học sinh Thi Điện với lão đầu kia, không nên đồng ý.
Nàng đến đây là để hưởng thụ thú vui cuộc sống, không phải tự hại mình lâm vào hoàn cảnh sống không bằng chết.
Trời xanh à, đất rộng à, ta thật khổ mà.
Mất nửa ngày mới khống chế được tâm trạng sắp hỏng của bản thân, Thiển Ly xoa Yy. mạnh mặt, sửa sang lại y phục một chút, đi đến chỗ Lệ Vô Tình đang ngồi, đặt mông ngồi xuống trước mặt lão, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, khóa học sáng ta phải học những gì?”
Lệ Vô Tình nhìn bộ dạng của Thiển Ly, chậm rì rì vung tay lên, vô cùng có khí thế nói: “Tự học.”
“Gì, tự học?” Thiển Ly cảm thấy nàng đã nghe nhầm.
Lệ Vô Tình nghe vậy thì trừng Thiển Ly một cái: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta dạy cho ngươi?”
Thiển Ly dùng sức cốc vào đầu mình một cái, ai kêu ngươi thích nơi này, ai kêu ngươi vì được ở lại đây mà tự nguyện làm học sinh, ai kêu ngươi không có tiền đồ, không có tiền đồ.
Hít sâu vài ngụm khí lớn mới có thể đè xuống xúc động trong lòng, Thiển Ly giận dữ hét: “Nếu là tự học, lão kêu ta sớm như vậy làm gì.”
Nàng cũng có thể tự học trong mộng.
“Quy củ học viện.” Lệ Vô Tình chấp tay sau lưng, nhẹ nhàng thốt lên bốn chữ.
Trong lòng Thiển Ly trỗi lên cảm giác muốn khi sư diệt tổ ngay ngày học đầu tiên.
“Tự học một canh giờ, sau đó đến đi Tàng Thư Các tìm công pháp mà xem, chỉ dựa vào công phu mèo cào này của ngươi, chẳng khác nào ném mặt mũi của Thi Điện ta đi.” Tâm tình Lệ Vô Tình cực tốt, cất bước rời đi.
Công phu của nàng là mèo cào, người bệnh thần kinh ở kinh đô quả nhiên đều giống nhau. Tàng Thư Các đúng không, đây là chính lão buộc ta xem, đến lúc đó cũng đừng nên hối hận.
Không để ý đến khóa tự học buổi sáng, Thiển Ly ăn điểm tâm qua loa, sau đó nhanh chóng đi tìm Tàng Thư Các mà Lệ Vô Tình đã nói.
Đó là một căn phòng hình vuông, không có cửa lớn, không có cửa sổ, không có nóc nhà, tất cả giống như một căn phòng hình khối đơn độc. Nếu không có tấm biển Tàng Thư Các treo phía trên, Thiển Ly thật sự nhìn không ra đây là Tàng Thư Các. Nơi này mà là Tàng Thư Các cái gì, rõ ràng là nhà tù, vào không được, ra không được, là nơi thẩm vấn giết người kinh điển nhất.