Chí Tôn Hắc Y: Nghịch Thiên Cuồng Phi, Đến Đấu Một Trận

Editor: Lãng Nhược Y

Những người ở đây có ai không biết lai lịch của hai vị tiên tử này. Trước không nói đến việc hai vị này có quan hệ với Tiểu vương gia Võ Mục Thiên của phủ Võ Vương, chỉ nói đến thân phận đệ tử của điện chủ Thiên Sơn Điện của các nàng, cũng đã đủ khiến người ta cúi thấp đầu, không dám có bất kì ý nghĩ xấu xa nào.

“Được được, không vội, mời hai vị tiên tử ngồi bên này.” Chưởng quầy tươi cười lấy lòng, liên tục chỉ huy người làm dâng trà lên, cực kỳ ân cần hầu hạ các nàng.

Tiểu Khả và Lưu Vân thong thả ung dung ngồi xuống, ánh mắt khóa chặt trên người Thiển Ly đang ngồi ở đối diện, trong mắt Tiểu Khả đều là chán ghét và phẫn nộ, gần như không hề che giấu mà bắn về phía Thiển Ly.

Thiển Ly buông tay đang đỡ trán, không hề lảng tránh ánh mắt của Tiểu Khả, chẳng những không tránh, ngược lại còn hơi cong khóe môi, đường hoàng nở nụ cười với nàng ta.

Tiểu Khả thấy Thiển Ly lại còn dám nở nụ cười với mình, năm ngón tay trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, nữ nhân không biết xấu hổ này lại dám cười với mình, đây rõ ràng khiêu khích mà.

Một phế vật xấu xí như vậy mà lại dám có hôn ước với Võ sư ca. Biết được sư tỷ thiên mệnh Thánh Nữ của nàng ta muốn đính hôn với Võ sư ca, lại không nhanh chạy tới cầu xin Võ sư ca từ hôn, mà còn dám nói mình thay đổi chủ ý tuyệt đối không từ hôn, sao Cố Thiển Ly lại có gan làm như vậy chứ?

Tiểu Khả và Thiển Ly ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ánh mắt giao nhau giữa không trung, làm hại người xung quanh không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Chưởng quầy không rõ nguyên do hết nhìn Tiểu Khả lại quay đầu nhìn Thiển Ly, cảm giác không khí giữa ba người có chút lạnh lẽo, nhưng vừa rồi Thiển Ly lại cười với Tiểu Khả, nhìn thế nào cũng thấy quan hệ không tồi, vô cùng có khả năng hai bên có quen biết, hơn nữa quan hệ còn rất tốt.

Lập tức cười nói: “Hai vị tiên tử có quen biết với vị cô nương này sao? Đúng lúc vị cô nương này vừa mới đặt mua một ít dược thảo, tiểu nhị vẫn đang giúp nàng gói lại đấy.”

Câu này của chưởng quầy cũng chỉ định vuốt mông ngựa, ai ngờ lại đánh luôn vào mông ngựa, sắc mặt Tiểu Khả lập tức trầm xuống, trào phúng cười nói: “Dựa vào nàng ta mà cũng xứng quen biết chúng ta sao? Chưởng quầy, ta khuyên ngươi trước hết hãy xem xét xem khách hàng lớn của ngươi có đủ tiền mua dược liệu hay không, tránh cho người nào đó không có thân phận gì, hoặc là giả danh người khác, khiến ngươi gãy răng chảy máu, vừa mất tiền tài lại mất nhân tâm.”

Chưởng quầy là kẻ tinh ranh, nếu còn không hiểu những lời này thì ông ta không cần lăn lộn trên thương trường này nữa rồi.

Chưởng quầy lập tức quay đầu nhìn Thiển Ly, nụ cười sáng lạn trên mặt biến mất, nheo mắt đánh giá Thiển Ly một lượt.

Ông ta đã nói cô nương này ăn mặc bình thường, không giống người có thể mua nổi nhiều dược liệu như vậy. Lúc trước còn tưởng là nha hoàn nhà ai, bây giờ nghe hai vị tiên tử nói như vậy, chẳng lẽ cô nương này thật sự đến đây để lừa gạt.

Ánh mắt của người xem náo nhiệt xung quanh đều tập trung lên người Thiển Ly, sự châm chọc trong lời nói của Tiểu Khả, mọi người đều nghe hiểu. Vừa rồi còn tưởng hai người có quen biết vậy cô nương này hẳn cũng là một quý nhân, nhưng bây giờ xem ra, rất có thể cả hai đã có thù oán từ trước.

Tiểu Khả tiếp tục cười nhạo ở một bên: “Khách hàng lớn này của ngươi nha, vừa rồi còn mua không ít thịt thừa ở cửa hàng ma thú, bây giờ lại ở đây tỏ vẻ đại gia.”

Vừa nghe xong những lời này, chưởng quầy lập tức thay đổi sắc mặt, nhíu mày nhìn Thiển Ly nói: “Vị cô nương này, bổn tiệm không nhận ghi nợ, muốn mua dược liệu xin mời trả tiền trước, nếu không tiểu điếm chỉ có thể mời cô nương ra ngoài.”

Lời nói khách khí, nhưng ý tứ trong lời lại không có chút khách khí nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui