Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Dịch: Sylvesta

Sắc mặt chìm xuống, Chiến Thiên Minh đem Tru Tiên Kiếm thu hồi.

Lại bắt đầu tìm kiếm Yêu Lang.

Đồng thời, hắn cũng không ngừng đem những hung thú cùng dã thú bắt đến, triển khai ngự thú thuật khống chế lại.

Dù sao, muốn thuần phục đầu Yêu Lang kia, nhất định phải có một lần cơ hội ngự thú trăm phần trăm thành công.

Vì bảo đảm tỷ lệ thành công, Chiến Thiên Minh hướng về phía ngoại vi sơn mạch.

Nếu không, ở nơi sâu trong sơn mạch này mà gặp gỡ Yêu thú mạnh mẽ, vậy thì phiền phức.

Không tốn quá nhiều thời gian, Chiến Thiên Minh lại khống chế một đàn dã thú cùng hung thú.

Khống chế những dã cùng hung thú bình thường này, tỷ lệ thành công rất cao.

“100 đầu rồi!”

“Ha ha...”

Chiến Thiên Minh cười khẽ, phía sau hắn một đoàn dã thú cùng hung thú, tất cả đều nghe lời như người hầu vậy.

Hắn đi, bọn nó liền đi.

Hắn ngừng, bọn nó liền ngừng.

Một cái mệnh lệnh, bọn nó cho dù chết cũng xông về phía trước.

Một cái mệnh lệnh, bọn nó lại tất cả đều lui trở về.

Quả thực...

Dùng tốt đến mức không muốn bỏ đi.

Thế nhưng, bước kế tiếp phải làm cách nào để tìm đầu Yêu Lang kia đây?

Không tìm được Yêu Lang thì nguyên nhân cái chết của cha mẹ mình căn bản không thể nào tra được.

Yêu lang này chính là đầu mối then chốt à.

“Ta mang Hỏa Diễm Hồng Tinh đi qua, đầu Yêu Lang kia biết đánh không lại, liền trực tiếp chạy trốn. Yêu Lang thông minh như vậy, có thể hay không...”

Trong lúc suy nghĩ rối bời, Chiến Thiên Minh trong lòng tuôn ra một loại cảm giác mãnh liệt.

Yêu Lang, rất có thể đã trở lại.

“Đúng, Ác Lang Cốc!”

Trong con ngươi một mảnh sáng như tuyết, Chiến Thiên Minh lúc này mang theo đàn dã thú cùng hung thú lần thứ hai chạy tới Ác Lang Cốc.

Địa phương nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất.

Yêu thú sống biết bao nhiêu năm đã nắm giữ một chút trí tuệ, đặc biệt là ở trên sinh tồn chi đạo cũng không hề kém chút nào so với nhân loại.

Bên trong Ác Lang Cốc như trước bốc lên mùi máu tanh nồng nặc.

Một ít hung thú không ngừng cắn xé những dã lang đã chết kia.

Nhìn thấy Chiến Thiên Minh, tất cả đều lộ ra vẻ hung ác.

Tiếng gầm nhẹ không ngừng truyền ra.

“Hừ!”

“Ai cản ta thì phải chết!”

Chiến Thiên Minh vung tay lên, nhất thời phía sau hắn, đại quân dã thú cùng hung thú ập tức ầm ầm ầm xông lên.

Những thú dữ kia vừa thấy đại quân này, quay đầu lại liền chạy.

“Muốn chạy?”

“Đều đứng lại đó cho ta.”

Vèo vèo vèo...

Vèo vèo vèo...

“Leng keng...”

“Leng keng...”

Chiến Thiên Minh sao có thể bỏ qua những hung thú kia, đây đều là kinh nghiệm à.

Kinh nghiệm sáng chói à!

Sau khi thu hết thảy kinh nghiệm Chiến Thiên Minh tiếp tục thâm nhập vào sâu trong cốc.

Dần dần, tiếng đánh nhau kịch liệt truyền đến.

“Hả?”

Chiến Thiên Minh ngẩn ra.

“Không được!”

“Có người muốn cướp Yêu thú của ta.”

Hô, Chiến Thiên Minh xoay người đấm ra một quyền.

“Bách Thú Tuyệt Sát!”

Ầm ầm ầm!

“Leng keng...”

“Leng keng...”

Bách thú bị khống chế trong nháy mắt tử vong, một sóng lớn kinh nghiệm cùng vật liệu bỏ vào trong túi, đồng thời, Chiến Thiên Minh cũng là lần nữa được một hồi cơ hội trăm phần trăm thành công khống chế Yêu thú tam phẩm trở xuống.

Xoay người, đạp bước.

Hô!

Chiến Thiên Minh đi vội vã về sâu trong sơn cốc.

Sâu trong sơn cốc.

“Hống! Hống...”

Tam Vĩ Lôi Lang gào thét trầm thấp, cả người đẫm máu.

Nó nhìn chằm chằm ba người trước mắt.

“Sư muội, thấy không, đối phó Yêu thú chính là làm như vậy, thời gian ngươi vừa nãy xuất kiếm, góc độ, sức mạnh, tốc độ ba mặt đều có chút chần chờ, căn bản không thể phát huy ra uy lực thực sự của kiếm pháp bản môn.”

Một người thanh niên mặc trang phục thanh sam đem trường kiếm trong tay bỏ vào vỏ.

Cheng!

Trường kiếm vào vỏ, kiếm khí sắc bén nhất thời biến mất.

Thế nhưng, thanh niên kia ánh mắt vẫn như cũ sắc bén như kiếm liếc Tam Vĩ Lôi Lang một chút.

Chỉ là một cái ánh mắt liền làm Tam Vĩ Lôi Lang kinh sợ lui một bước.

Thanh niên mặt lộ vẻ xem thường, một mặt lạnh nhạt, thu hồi ánh mắt sau đó đánh giá nữ tử bên cạnh, đặc biệt là ở bên trên bộ ngực hơi nhô cao dừng lại nhiều một chút, đáy mắt theo đó lóe qua một phần tà ý, sau đó rất tự nhiên đưa ánh mắt dời đi.

Cô gái kia mười lăm, mười sáu tuổi, một thân y phục trắng như tuyết, tóc dài như thác nước, áo choàng rủ xuống.

Xa xa nhìn lại giống như thiên tiên lâm thế.

Đến gần nhìn kỹ, đôi môi ngọc dung, vẻ mặt ôn nhu, kiều hương phấn nhã hoa đào, vẻ mặt thanh nhã hờ hững cười, xuất trần như tiên, cử chỉ như không cốc u lan, hơn nữa trên người truyền ra một mùi thơm nhàn nhạt, quả thực là tuyệt sắc khó cầu.

“Sư huynh, này... Đầu Yêu Lang kia thật đáng thương, ta không muốn thương tổn nó.”

Nữ tử thanh âm như muỗi nói, trên mặt có chút không đành lòng.

“Sư muội!”

Thanh niên sắc mặt hơi chìm xuống.

“Ngươi phải biết, thế giới này lấy võ vi tôn, ngươi không hại người, chính là người khác hại ngươi. Ở trong tông môn, ta cùng các sư huynh đệ còn có thể bảo vệ ngươi, thế nhưng, đến bên ngoài, lòng người hiểm ác, ngươi không có năng lực bảo vệ mình, nhất định phải bị thiệt thòi.”

“Đúng đấy, Phó sư muội, Trương sư huynh lúc này cũng là vì tốt cho ngươi.” Một người thanh niên khác phụ họa nói.

“Sư huynh, cái này...” Phó Thi Dao mày ngài khẽ nhíu lại.

Nàng không muốn thương tổn bất kỳ sinh mệnh nào.

Cho dù trước mắt chỉ là một con Yêu Lang, nàng cũng không đành lòng thương tổn.

Nhưng mà, nàng lại sinh ở tông môn thị tộc.

Cha mẹ đều là cao thủ trong tông môn.

Nàng làm con gái, nếu là không thể kế thừa truyền thừa y bát của cha mẹ, thực sự không còn mặt mũi đối mặt với họ.

Vì lẽ đó, nàng mới nghĩ ra việc đi ra ngoài rèn luyện.

Nhưng mà đến thời khắc muốn động thủ, làm thế nào cũng không xuống tay được.

Đem vẻ mặt do dự không quyết định của Phó Thi Dao thu vào trong mắt, Trương Khiêm khóe miệng nhẹ nhàng hiện lên một tia hờ hững cười khẩy, nói: “Sư muội, đầu Tam Vĩ Lôi Lang kia đã bị ta đánh trọng thương, ngươi lại đi qua cùng nó chiến một lần nữa.”

“Sư huynh, ta...”

Phó Thi Dao rất không đành lòng.

“Sư muội.”

Trương Khiêm sắc mặt chìm xuống, một bộ lời nói ý vị sâu xa.

“Sư muội, ngươi phải biết, mặc dù ngươi để ta cùng ngươi ra ngoài rèn luyện. Nếu như ngươi còn như vậy thì rèn luyện cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Ta xem, chúng ta vẫn là cứ như vậy trở về đi thôi.”

Nói xong, Trương Khiêm liền làm ra dáng vẻ phải đi về.

Nhất thời, Phó Thi Dao cuống lên.

“Sư huynh, ta... Ta đánh là được rồi.”

Phó Thi Dao thật khó khăn mới làm ra quyết định.

Nàng không muốn để cho phụ thân và mẫu thân thất vọng, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, trên mặt tất cả đều là áy náy nhìn Tam Vĩ Lôi Lang cách đó không xa.

Mà nhìn thấy Phó Thi Dao rốt cục làm ra quyết định, Trương Khiêm khóe miệng tà ý càng tăng lên.

“Hừ hừ, lên đi, không cần quan tâm gì cả.”

“Tiểu sư muội à tiểu sư muội, lần này, ta xem người còn chạy trốn nơi đâu?”

“Ngày hôm nay, ta liền muốn thân thể ngươi.”

“Hừ, chờ sau khi trở về, gạo đã nấu thành cơm, tên phụ thân chết tiệt kia của ngươi coi như muốn phản đối, cũng không có cơ hội.”

“Khà khà...”

Trong lòng lạnh lùng cười tà, Trương Khiêm lại hơi liếc nhìn Tam Vĩ Lôi Lang một chút.

Trong con ngươi Tam Vĩ Lôi Lang, bắt đầu xuất hiện một tia điên cuồng.

Một tia điên cuồng rất kỳ dị.

Nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng này, Trương Khiêm trong lòng cười đến càng vui vẻ hơn.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía một người thanh niên khác.

“Đường sư đệ, ngươi ở bên cạnh hiệp trợ sư muội, đừng làm cho đầu Tam Vĩ Lôi Lang tổn thương sư muội.”

“Vâng, sư huynh.” Thanh niên họ Đường lúc này trả lời.

Đúng lúc này, thanh âm hô to vang dội của Chiến Thiên Minh bỗng nhiên truyền tới.

“Dừng tay! Đầu Yêu Lang đó là của ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui